Chương 28

Hôm sau Thư Hoán nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, anh rất khách sáo hẹn cô ra ngoài trò chuyện.

Từ Vĩ Kính tìm cô vì điều gì, trong lòng cô rất rõ. Bất cứ cuộc tiếp xúc nào giữa họ đều chỉ vì cô là “bạn gái” của em trai anh.

Thế nhưng thực tế cô không phải thế.

Nhưng Thư Hoán vẫn nhận lời ngay, vì cô đã yêu anh đến vô phương cứu chữa. Biết rõ lần hẹn này không phải là điều mình cần nhưng cô vẫn không thể từ chối.

Thư Hoán vẫn tốn rất nhiều thời gian để trang điểm, chải gọn mái tóc lên để lộ vầng trán sáng sủa, mái tóc dài uốn xoăn lọn to, thâm chiếc váy ôm sát người in hoa tím nhạt, giày cao gót pha lê màu tím violet, ngay cả dây chuyền cũng là màu tím, khiến da cô trắng hơn, tôn lên đôi chân thon dài, phần eo nhỏ xinh đến nỗi có thể ôm gọn được.

Như thế đương nhiên là không thích hợp với cô lắm, nhưng cô mong mình có thể khiến Từ Vĩ Kính cảm nhận được cô là một người độc lập, là một phụ nữ trưởng thành đủ để trò chuyện với anh.

Thư Hoán căng thẳng xuống lầu, lần này Từ Vĩ Kính đích thân đến đón cô, cô càng không dám chậm trễ, chỉ sợ dáng vẻ của mình khó coi. Bước xuống đến mười bậc thang mà Từ Vĩ Kính có thể nhìn thấy, cô càng đi chậm rãi từ tốn hơn.

Từ Vĩ Kính luôn nhìn theo cô, đến khi cô đến trước mặt, anh mới mở cửa xe giúp cô.

Thư Hoán hơi cúi người rồi ngồi vào trong, trong khoang xe rộng rãi, trên bàn đã bày sẵn rượu.

Chiếc xe khởi động, trong không gian khép kín di động ấy, chỉ còn có cô và Từ Vĩ Kính mặt đối mặt. Tài xế phía trước không thể nghe thấy họ nói gì.

Từ Vĩ Kính lịch sự rót cho cô ly rượu trước rồi hỏi: “Cô và Từ Vĩ Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Thư Hoán ngấm nghĩ rồi thận trọng trả lời: “Tính cách bọn em thực sự không hợp nhau, ở bên nhau không ổn…”.

“Xin cô hãy nói thật với tôi.”

Thư Hoán hạ quyết tâm, nhắm mắt, cúi người về phía trước, nói với tư thế xin lỗi: “Bọn em đã lừa dối anh”.

“Hử?”

“Em và Từ Vĩ Trạch, vốn dĩ không phải là người yêu của nhau.”

Từ Vĩ Kính nhìn cô.

Tim Thư Hoán vẫn đập thình thịch: “Em chỉ giúp Từ Vĩ Trạch lừa anh, để tránh cho anh ấy bắt anh đi xem mặt. Thực ra bọn em không hề quen nhau, chỉ là bạn bè khác giới bình thường…”.

Từ Vĩ Kính vẫn không nói gì.

Trong sự im lặng đó, Thư Hoán đành gồng mình nói tiếp: “Bọn em không ác ý, chỉ muốn anh ấy có thời gian tự do vài năm nữa, anh ấy cũng còn trẻ, không muốn bị xếp đặt kết hôn quá sớm. Xin anh đừng giận Vĩ Trạch…”.

Từ Vĩ Kính bỗng nói: “Anh biết”.

“A?”

“Anh biết em không phải là bạn gái của Từ Vĩ Trạch.”

Thư Hoán ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn anh.

“Ngay từ đầu, Vĩ Trạch đã nói cho anh biết.”

“Không phải là em và nó lừa anh…”, Từ Vĩ Kính nhìn cô, “Mà là nó và anh đang lừa em”.

“…”

“Vĩ Trạch yêu em, Thư Hoán.”

Thư Hoán lắc đầu lia lịa, cảm giác mơ hồ không chân thực lại quay về.

“Không đúng, lần đầu chúng ta gặp mặt, anh rõ ràng…”

“Phải, lần đó ấn tượng về em thực sự rất tệ. Vĩ Trạch cũng nói dối về gia thế và học lực của em. Nó lo lắng, rằng với tiêu chuẩn của anh, em không thể qua được.”

“…”

“Nhưng em đã qua.”

“…”

“Em là một cô gái rất tốt.”

Trong sự đờ đẫn của cô, giọng anh vẫn tiếp tục vang lên: “Tuy trước kia anh rất kiên trì, nhất thiết phải là một cô gái xuất sắc đủ tiêu chuẩn mới xứng với đứa em trai duy nhất của anh, trở thành vợ của nó. Nhưng em cũng có ưu điểm riêng của em, em lương thiện, nghiêm túc, kiên cường, khoan dung, rộng lượng, biết quan tâm đến người khác. Nét đáng yêu của em đã đủ với nó rồi. Em khiến nó rất hạnh phúc”.

Sự khẳng định chân thành của anh lại là lời khen cô đau lòng nhất.

“Anh cũng hy vọng em có thể khiến nó hạnh phúc mãi mãi.”

Thư Hoán chỉ thấy cổ họng thắt lại, cô biết lúc này không thích hợp để nói, càng không hợp để nói những lời ấy. Mắt cô đã bắt đầu mờ đi, gương mặt đẹp trai, thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính cô không còn nhìn rõ được nữa, cô không kiểm soát được giọng mình.

“Nhưng, em thích anh.”

“…”

“Em thích anh, Từ Vĩ Kính”

“…”

“Em …”

“…”

“Chuyện này, anh cũng biết chứ?”

Rất lâu sau Từ Vĩ Kính mới mấp máy môi, trong nhịp tim gần như phá toang l*иg ngực của Thư Hoán, anh chậm rãi nói: “Vĩ Trạch rất yêu em”.

Thư Hoán nấc nghẹn hỏi anh bằng chút can đảm còn sót lại: “Còn anh?”

Anh có một chút gì đó … chỉ một chút… không…

Từ Vĩ Kính ngồi đối diện cô, im lặng tựa bức tường kiên cố, một lúc lâu sau mới nói: “Anh sẽ không làm chuyện khiến nó đau khổ”.

Thư Hoán rơi nước mắt, nhìn anh.

“Anh là anh trai của Vĩ Trạch, cũng không thể chấp nhận một cô gái khiến nó đau khổ.”

Thư Hoán thấy mọi vật đều nhạt nhòa, còn Từ Vĩ Kính không nhìn cô thêm lần nào nữa.

Lúc cô lau nước mắt, Từ Vĩ Kính bảo tài xế dừng xe.

“Anh xuống ở đây trước. Anh nhờ tài xế đưa em về.”

Thư Hoán đỏ hoe mắt, mở cửa bên cạnh mình, trước khi anh cử động, cô đã xuống trước.

“Thư Hoán!”

Cô có thể nghe thấy tiếng Từ Vĩ Kính gọi từ phía sau, khoảng cách giữa họ không đến hai bước nhưng ngay cả việc đưa tay ra kéo cô lại, anh cũng không làm.

Từ Vĩ Kính vẫn nhường xe lại cho cô. Tài xế rất kiên nhẫn lái xe đi theo cô một đoạn dài, mời cô lên xe nhưng Thư Hoán kiên quyết từ chối.

Cô không cần anh lịch sự, gallant, không cần sự chỉn chu quy tắc và sự tự chủ nguyên tắc của anh. Cô chỉ cần một chút chân tình, một chút bất quy tắc của anh. Chỉ cần anh đuổi theo kéo cô lại, cô sẽ nghe lời anh.

Thế nhưng không.

Đi một đoạn đường dài, trèo lên cầu thang khu chung cư, chân Thư Hoán đau đến nỗi không đứng thẳng được. Cô nhớ đến một câu trong truyện cổ tích, mỗi một bước đi của nàng tiên cá bé nhỏ đều như giẫm trên đầu dao nhọn.

Đáng đời cô. Từ Vĩ Kính vốn không quan tâm cô mặc gì, đi giày cao gót hay không, có đẹp không, về đến nhà mất bao lâu, nỗi khổ cô chịu đựng này hoàn toàn thừa thãi. Haizzz…

Dưới ánh đèn hành lang mờ, có một bong người cao lớn đứng đợi trước cửa. Thư Hoán dừng lại, không đến gần.

Thấy cô, gương mặt chàng trai lại lộ ra lúm đồng tiền, mỉm cười nói “Sao muộn mới về nhà, em đi đâu vậy?”.

“Tránh ra.”

Từ Vĩ Trạch vẫn nhẫn nại: “Đừng thế mà, hôm qua so anh không tốt, anh không nên đánh em nặng như thế. Anh đã mua cheese cake mà em thích đây, có quả việt quất nữa. Nếu em còn giận thì có thể đánh lại anh”.

Thư Hoán mắt rưng rưng: “Tránh ra”.

Từ Vĩ Trạch cũng nhận ra điều kỳ lạ, anh không cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Sao vậy? Em gặp chuyện gì?”.

Thư Hoán chỉ muốn khóc òa, trút hết nỗi thương tâm trên đường về nhà lên người anh. Từ Vĩ Trạch vừa đến gần cô đã đẩy mạnh anh ra: “Tránh ra, tránh ra! Tại sao anh lại theo đuổi em vào lúc này?!”.

“…”

Thư Hoán đấm vào ngực anh: “Lúc nào cũng được, tại sao lại vào lúc này, tại sao lại cứ là em?”.

Từ Vĩ Trạch để mặc cô đánh đấm, chỉ nói: “Xin lỗi, anh không muốn khiến em áp lực. Hôm nay đến chỉ muốn mua bánh cho em”.

Bánh kem mềm mại vì không được giữ nên rơi xuống đất, nát tan.

Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Gấu Hoán…”.

Thư Hoán nắm chặt tay, nước mắt vẫn rưng rưng. Cô không dám nhận bất cứ thứ gì từ Từ Vĩ Trạch, nhưng gì cô nhận được từ anh, Từ Vĩ Kính tuyệt đối không chịu cho cô nữa.

Cái gọi là tình yêu của Từ Vĩ Trạch chẳng qua là thứ tình cảm ngắn ngủi, ngang ngược, muốn gì là làm. Còn cô lại phải trả giá quá đắt cho thứ tình cảm hời hợt đó.

“Em cũng không cần tình cảm của anh, anh mang về hết đi.” Thư Hoán nấc nghẹn, “Không có thứ gì rẻ hơn tình cảm của anh cả!”.

Từ Vĩ Trạch nhìn cô.

Trong bóng tối Thư Hoán không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy anh thở dài.

Từ Vĩ Trạch đi, cũng dọn dẹp sạch sẽ bánh kem rơi trên đất, giống như anh chưa từng đến.

Thư Hoán biết như thế là không công bằng với anh, nhưng Từ Vĩ Kính cũng không công bằng với cô.

Cô chẳng còn gì công bằng thừa lại từ ai đó để chia cho anh cả.