Chương 3. Cô Ấy…Là Ăn Xin À?

Chương 3.

Hai người cùng nhau đi đến trước cửa căn hộ chung cư nhà cậu, cậu cầm chìa khóa, mở khóa.

Đèn vừa sáng, đôi mắt cô gái nhỏ bỗng nhiên mở to cả ra.

Toàn bộ phòng khách rộng tầm bốn mươi năm mươi mét vuông, ghế sofa trông vừa cao vừa hoành tráng. Màn hình TV tận 40 inch, hệ thống âm thanh nhìn vô cùng cao cấp.

Cô gái nhỏ chẳng khác nào “bà Lưu bước vào vườn Đại Quan”, dùng ánh mắt vừa vô cùng hâm mộ vừa tôn sùng từng ngóc ngách nhà cậu.

Cha mẹ cậu đều là công chức, thật ra gia cảnh chỉ thuộc bậc trung thường thường, cùng lắm cũng được tính là hơi giàu có mà thôi. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ hết ra phòng khách lại vào phòng bếp lập đi lập lại mấy lần của cô, cậu liền biết, nơi này đối với cô như thiên đường xa xôi không thể chạm tới.

Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, cậu giả vờ như không hề nhìn thấy sự kinh ngạc của cô gái nhỏ. Dắt cô đến phòng ngủ của mình, điều chỉnh nước nóng trong phòng tắm, lấy trong ngăn kéo ra một bộ quần áo thể thao.

“Tắm trước đi nhé?”

Cô yên lặng đi theo phía sau cậu, nhận lấy quần áo, theo cậu đến trước cửa phòng tắm, bên trong hơi nóng mờ mịt làm mờ cả đôi mắt cô.

Nếu như, nếu như, cô cũng có thể trưởng thành ở môi trường như này thì tốt biết bao?!

Đáng tiếc, mỗi người đều có vận mệnh và phúc phận của riêng mình.

Vào phòng tắm, cởϊ qυầи áo bẩn trên người ra.

Nước nóng tạt lên cơ thể tràn ngập thanh xuân, ngưng kết trên da thịt, dễ chịu đến xém chút cô đã rên ra tiếng.

15 tuổi, giấu trong lớp quần áo rộng thùng thình là một thân thể mềm mại, bởi vì cơ thể thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài nên rất gầy yếu, nhưng những chỗ cần phát dục lại mê người không khác gì mật ngọt.

Cô không khoá cửa phòng tắm.

Không phải quên, mà là cố ý. Cố ý thăm dò một chút.

Ở tuổi 15, cô đã không dám hi vọng xa vời thế giới này sẽ còn người tốt.

Hi sinh một chút trả giá để đổi lấy ấm no, nói thật, cô cũng không ngại.

Huống chi, so với mấy lão già buồn nôn trên đường, đã vậy còn chê cô hôi hám, thì cô đối với cậu là vừa nhìn đã có hảo cảm.

Cô hài lòng thở dài rồi lại thở dài.

Dưới tác dụng của làn nước nóng, mùi hôi chua cuối cùng trôi, thật là dễ chịu.

Cánh cửa kia từ đầu đến cuối chưa từng bị đẩy ra.

Trực giác đã đúng, cô đã gặp được một người tốt.

Cọ rửa thật lâu, cô đem mình tắm đến vô cùng sạch sẽ.

Sau đó, lúc lần nữa để chân trần bước ra khỏi gian phòng của cậu, mũi của cô lại bị một cỗ mùi thơm thức ăn hấp dẫn làm cho ngo ngoe.

Trên bàn ăn bày hai bát mì ăn liền.

Đôi mắt của cô sáng bừng lên, không đợi cậu mời đã ba chân bốn cẳng ngồi vào bàn ăn, không hề khách khí cầm lấy đũa, mở nắp mì ra.

Oa, từng miếng từng miếng thịt bò lớn.

Mì ăn liền mà lại xa hoa đến vậy sao?

Vén ra sau phân nửa mái tóc đang dán trên cần cổ, sột soạt sột soạt, hoàn toàn không để ý thanh âm mình phát ra có khó nghe hay không, chỉ hai ba lần nhai cũng không kịp nhai, cái bát trong tay đã bị ăn sạch mì cùng thịt bò đến bóng loáng.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt đến đũa còn chưa nhúc nhích chút nào.

Ánh mắt của thiếu niên cũng không thay đổi gì cả, phảng phất như không hề nhận ra gương mặt lúc sạch sẽ của người đối diện đã hóa thành thiếu nữ xinh đẹp. Không hề do dự, cậu lại đem bát mì trước mặt mình đẩy qua cho cô.

Cô lại tiếp tục cúi đầu, ăn như hổ đói, lần này mới bắt đầu nhai để thưởng thức ra vị.

Bát mì bốc lên hơi nóng mờ mịt hun đến đôi mắt cô đỏ ngầu.

Lúc này cô với chàng trai đều giống nhau, khắp người từ trên xuống dưới đều tỏa ra mùi thơm sữa tắm, cả gian phòng đều ấm áp dưới tác động của máy sưởi, trên người cô cũng đang mặc bộ quần áo thể thao màu xanh lam thương hiệu Adidas, mặc dù không vừa vặn cho lắm, đến mức phải xắn cả tay áo và cổ tay áo lên cả một đoạn.

Đột nhiên, rất cảm động.

Như được bọc trong một loại cảm giác an nhàn hạnh phúc mà trước giờ luôn cầu mà không được.

Hai bát mì vào trong bụng, rốt cục đã cảm nhận được cảm giác no đầy đã lâu chưa gặp.

Làm một hơi đến no, tự nhiên lại thấy hơi ngượng ngùng với chàng trai trước mặt.

Mặc dù, vẻ mặt của cậu ấy vô cùng bình tĩnh, như là không so đo chút nào với sự thô tục của cô.

Bụng no vô cùng, ngáp một cái.

Cô che miệng, lần đầu sợ người khác hiểu lầm cô cố ý làm như vậy.

“Cha mẹ anh đâu?” Để che giấu xấu hổ, cô hỏi.

“Họ đi công tác rồi, mai mới về.” Thiếu niên mỉm cười.

“Vậy là anh ở nhà một mình rồi!” Cô thốt ra câu này.

Sau khi bật thốt, hậu tri hậu giác cô có chút ảo não, nói ra lời như vậy, giống như cô rất muốn ở lại qua đêm vậy.

Nhưng mà dè dặt gì nữa? Cô đúng là rất muốn ngủ lại qua đêm mà!

Mặc dù cô biết, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đã phát triển ra được một loại vũ khí rất lợi hại trên người, có thể đem bất kỳ cô gái chưa trãi sự đời nào tra tấn đau khổ đến rơi nước mắt.

Nhưng chính là, cô không sợ, cô vẫn muốn ở lại.

Thiếu niên có chút xấu hổ đón nhận ánh mắt không có tiết tháo “chủ động” vô cùng “chủ động” kia.

“Em…có phải không có nhà hay không?” Cậu hỏi một câu đã muốn hỏi với cô từ cái nhìn đầu tiên.

Cô ấy…Là ăn xin à?

Cô gái nhỏ giật mình, lập tức kích động nhảy dựng lên:”Ai, ai, ai nói…tôi, tôi không có nhà? Cha mẹ tôi có nhiều tiền lắm đó, phòng trong nhà của tôi còn lớn gấp mấy lần nhà anh, tôi chỉ là không cẩn thận bị lạc khỏi họ mà thôi! Họ chỉ là chưa tìm được tôi thôi, đợi tìm được rồi tôi chắc chắn sẽ biến lại thành công chúa!”

Nếu cô thật sự là công chúa của nhà có tiền, vậy lúc vừa vào nhà cậu, có cần sốc đến vậy không?

Cậu trầm mặc, tốt bụng không vạch trần cô, không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.

“Theo anh.” Cậu đứng dậy, đưa cô vào phòng cho khách.

“Anh chỉ có thể cho em ở lại một đêm thôi.” Nếu như cha mẹ biết cậu nhất thời mềm lòng mang người lạ vào nhà ở, cậu chắc chắn sẽ bị mắng chết.

Nhìn phòng dành cho khách được trang trí tinh xảo, cô khẽ giật mình, không thể tin được cậu cứ vậy mà cho cô ở lại.

Thật sự bị cô gạt rồi? Tin cô là tiểu công chúa gặp nạn?

“Ngủ đi, chuyến bay của cha mẹ anh vào chiều mai, chỉ cần em không ở lại quá một hai giờ chiều là được.” Dặn dò xong, cậu đóng cửa, ra khỏi phòng.

Không phải bởi vì thiếu nữ khiến cậu cảm thấy đặc biệt gì cả, mà là khi cậu nhìn thấy những người yếu thế luôn cảm thấy rất đáng thương.

Cậu biết, cậu là loại người tốt với lòng đồng tình tràn lan.

Nếu ngày nào đó bị “rắn” cắn một cái, vậy cũng tuyệt đối không ngoài ý muốn.



Nằm trên nệm cao su mềm nhũn, cô một đêm không ngủ.

Cô nghĩ, có lẽ cả đời cô sẽ nhớ kỹ thiếu niên tốt bụng này, sẽ nhớ kỹ cả đời giọng nói có chút sàn sạt vì đang trong giai đoạn vỡ giọng ấy, và cũng sẽ nhớ kỹ ấm áp đêm nay đã nhận được từ người xa lạ.

Thiếu niên đã tiếp thêm cho cô dũng khí tiếp tục lang bạt, tiếp tục sống.

Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy, chàng trai ấy đã đi học rồi.

Đúng là học sinh ngoan.

Bộ quần áo vô cùng bẩn kia đã được giặt sạch, gấp chỉnh tề đặt trên bàn trà ở phòng khách.

Thay xong quần áo, cô đảo mắt nhìn xung quanh một cái.

Cô biết, kẻ tham lam như mình, nhất định phải lấy chút gì đó trong căn nhà xa hoa này mới được.

Đối với người loại người như cô mà nói, nếu không làm chút gì đó, rất xin lỗi cái danh đứa con gái hư sống bằng nghề trộm cắp này.

Ánh mắt của cô rơi vào gian phòng ở giữa kia, hình như là phòng ngủ cha mẹ của cậu trai kia, bên trong chắc chắn có gì đó đại loại như trang sức trang sức của nữ chủ nhân, laptop của nam chủ nhân.

Hít sâu một hơi, cô lại quay người hướng về phía phòng bếp.



Năm mười lăm tuổi, cô mượn gió bẻ măng lấy đi của anh một thùng mì ăn liền.

Mì ăn liền và tảng thịt bò lớn.

Cô để lại tờ ghi chú, trên đó viết:

Đồ đần, lấy của anh một thùng mì, trong vòng ba tháng sẽ trả.

Kí tên: Đinh Đinh