Chương 2. Chỉ Là Muốn Một Chút Bánh Mì Mà Thôi.

Mở ra giấy gói màu vàng, cho viên kẹo đen tròn trịa vào trong miệng, hương vị đậm đà cùng ngọt ngào xông thẳng vào mũi, cô sung sướиɠ đến ôm má.

Nằm trên băng ghế dài ở công viên, cô rụt rụt người lại, một vật khả nghi vừa trong suốt lại sền sệt từ khoé môi cô trượt xuống, gió lạnh thổi qua, cô rùng mình một cái, ngồi thẳng dậy, lại lần nữa bị đông lạnh đến tỉnh. Cô lau lau khoé môi.

Ôi, hoá ra lại mơ đẹp nữa rồi.

Đáng ghét, sao lại tỉnh dậy sớm như vậy, tối thiểu cũng phải cho cô nếm được chút vị đã chứ? 15 tuổi, cô đã biết loại kẹo kia tên là chocolate.

Mười năm trước, vào lúc nguồn cung khan hiếm, nó thuộc dạng xa xi vô cùng vì thực sự đã “băng qua đại dương”, mà ngay cả bây giờ là mười năm sau, đối với cô mà nói, vẫn khá đắt đỏ, đắt đến nước chỉ có mơ mới gặp được.

Bụng thật đói.

Cô uể oải xoa xoa cái bụng của mình.

Vì cái gì ngày nào của cô cũng trôi qua như vậy? Vì sao cô lại xui xẻo như vậy?

Một mùi thơm kỳ lạ tràn ngập bốn phía, cũng bay tràn ngập vào mũi cô.

Ánh mắt cô sáng lên, chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía ghế dài đối diện.

Cô đột nhiên cử động, làm chàng trai đối diện giật nảy mình.

Chỉ thấy, chàng trai đối diện có một gương mặt rất thanh tú, mặc chiếc áo len trắng noãn mềm mại, cổ quàng khăn cổ màu đỏ, trên đầu gối đặt cuốn sách tiếng Anh. Trước khi bị cô hù giật mình, cậu đang một bên gặm bánh mì một bên xem sách giáo khoa.

Ồ, vừa rồi lúc đang mơ đẹp, cô mơ hồ nghe được một loạt tiếng “chim” kêu, hoá ra là anh chàng này đang ôn bài.

“Nè, có biết đây là địa bàn của tôi không hả?” Cô hung dữ trừng cậu, làm như bộ dáng ác bá đường này tôi mở cây này tôi trồng.

Bệnh hay gì? Đông lạnh khiến người ta muốn chết cóng, có mái nhà ấm áp không ở, vậy mà lại chạy ra công viên học bài.

Tốt hơn hết đừng có nói với cô là cậu đến đây để tranh “giường ngủ” nha.

“Ây…” Thiếu niên hiển nhiên đã bị dọa, bày ra bộ dạng im lặng hơn nửa ngày cuối cùng mới phát ra thanh âm, vừa ấm áp vừa thiện ý giải thích:”Chỗ này tương đối lạnh, có thể giúp đầu óc tỉnh táo hơn, tôi sắp thi đại học…”

Giọng chàng trai hơi khàn, âm điệu rất thấp, nhưng mà nghe tương đối sạch sẽ ổn định, có thể nghe ra được cậu đang trong thời kỳ vỡ giọng, cũng coi như khá muộn.

Không cần nghi ngờ gì nữa, người trước mắt chính xác là cái dạng học sinh ngoan vô cùng, rất thích hợp vào vai người vừa bị cướp vừa bị đánh đến nằm bẹp hay xuất hiện trong mục báo chí xã hội.

Đó là nếu như, nếu như lá gan của cô có thể lớn hơn một chút…

“Bánh mì của anh nhìn ngon ha…” Vậy là, tất cả lời đe doạ, lại hoá thành tiếng thở dài ỉu xìu.

Nhìn nhìn bánh mì vàng óng, đành phải mềm miệng.

Không phải trời sinh cô không thích hợp làm người ác, mà là hiện tại cô đói đến mức không có sức sắm vai ác nhân.

Nếu bây giờ mà cô muốn đi cướp của người ta, trừ khi tên con trai cao hơn cô nửa cái đầu kia trí tuệ bị chậm phát triển, bằng không chỉ cần tùy tiện ra một quyền đã có thể đánh văng cô rồi.

Dê béo ơi, dê béo à, đã nướng không được mày, đành phải trơ mắt nhìn mày chạy thoát.

Thiếu niên do dự một chút, nhưng sau một lúc, cậu vẫn cúi đầu mở cặp sách, lấy từ bên trong ra một hộp sữa nhỏ cùng với một ổ bánh mì bơ vốn để làm bữa sáng cho ngày mai.

“Đây…” Bánh mì này cùng vị với cái trong tay cậu.

Ánh mắt thiếu nữ bỗng sáng rực lên, bổ nhào qua.

Lúc cậu còn đang trợn tròn mắt, cô như hổ đói xử lý sạch hết bữa sáng của cậu chỉ trong vài ngụm.

“Kít…kít…” Rõ ràng cô đã uống hết sạch sữa, nhưng vẫn cố hút mạnh ống hút, chỉ hút ra được âm thanh không khí bên trong ống hút.

Bụng vừa được lắp đồ ăn, rốt cục cô cũng cảm thấy toàn thân có chút ấm lên.

Lúc này, cô mới có thể nhìn thiếu niên để đánh giá một cách khách quan.

Thiếu niên ước chừng lớn hơn cô tầm hai ba tuổi, vẻ ngoài khá phổ thông và sạch sẽ. Không phải kiểu rất đẹp trai, nhưng lại có khí chất đặc biệt thoải mái, dễ dàng khiến người ta bị cậu hấp dẫn mà phải nhìn lại.

“Kít…kít…” Cô lại hút không khí trong ống hút thêm hai lần.

Ở tuổi 15, cô đã trưởng thành sớm hơn so với bất cứ bạn bè đồng trang lứa nào, tuy nhiên, loại trưởng thành sớm này không liên quan đến mấy chuyện yêu đương.

Với một đứa mà ngay cả cha mẹ là ai cũng không rõ, bụng thì không lúc nào được lắp đầy, tình cảm thiếu nữ thì tính là cái thá gì?

Mặc dù, cô biết, chỉ cần rửa sạch bụi bẩn trên mặt, lại thay quần áo sạch sẽ, vẻ đẹp trời cho của cô sẽ không thua kém bất kỳ cô gái nào trong thành phố.

Chỉ là, tiền đề là, bụi bẩn trên mặt, quần áo sạch sẽ.

Thiếu niên khép sách lại, hiển nhiên là cảm thấy, bị cô gái nhìn chằm chằm một cách chăm chú, hoàn cảnh như vậy thực sự không còn thích hợp để ôn bài.

Cậu vừa đi được vài bước, kinh ngạc phát hiện, cô gái kia vẫn đi theo sau mình.

“Em…” Cậu không quá thích nói chuyện, có lẽ liên quan đến việc giọng nói của cậu nghe là lạ trong thời kỳ vỡ giọng.

Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm cậu, nhưng lại không nói lời nào.

“Em…còn đói?” Cậu suy đoán.

Quả nhiên, đôi mắt cô gái chớp chớp.

Mặc dù không mở miệng nhưng lại cố ý nhẹ nhàng thở dài một cái, lại càng dễ khiến người ta thương hại hơn.

Thực ra nhà của cậu cách công viên chỉ mấy bước chân.

Nhưng mà, nếu như mang một người xa lạ không liên quan gì về nhà…

Trong đầu hiện lên một gương mặt vô cùng bá đạo, giọng nói hung ác mọi lúc nhắc nhớ cậu, không cho phép gần gũi quá với bất kỳ đứa con gái nào.

Không nhớ là từ khi nào, chỉ cần cậu và bạn nữ cũng lớp nói nhiều hơn một câu, mặt Giang Thừa Vũ liền lạnh vô cùng lạnh, lạnh không khác gì mùa đông.

Giang Thừa Vũ thi đậu Bắc Đại, cậu ta rời nhà đến phương bắc đã nửa năm, đây cũng chính là quãng thời gian thoải mái nhất từ trước tới giờ của cậu.

Thật ra, bất kỳ thiếu niên ngoan ngoãn nào rồi cũng sẽ có thời kỳ phản nghịch.

Ở tuổi 18, cậu không cần phải sống vì ai, cũng không cần vì ai mà thỏa hiệp.

“Theo anh.” Cậu dẫn đầu đi trước cô vài bước.

Cô gái nhỏ nhắm mắt theo đuôi cậu, mặc cho kém chút cô xém chút đã bị gió lạnh thổi ngã.

Bước chân hơi dừng lại, do dự chỉ trong vài giây, cậu cởi xuống khăn quàng cổ màu đỏ cùng găng tay, đưa cho cô gái:”Đây.”

Khăn quàng cổ cùng găng tay trong nhà cậu còn có rất nhiều, hiện tại xem ra người kia còn cần chúng hơn.

Cô gái nhỏ sửng sốt một lúc, nhưng cũng không từ chối, lập tức nhận lấy.

Chiếc khăn quàng cổ đỏ rực được thiếu nữ vòng trên cổ của mình, gương mặt tuy không được sạch sẽ nhưng lại khá thanh lệ bỗng trở nên sinh động và tươi sáng hơn.

Cậu đoán cô gái nhỏ kia nhiều lắm cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt có chút vàng do thiếu dinh dưỡng, dưới lớp quần áo rộng thùng thình nhìn không ra được cô đã dậy thì chưa nữa, thế nhưng dưới đáy mắt lại thâm trầm như đầm nước sâu không gợn sóng, nhận ra được cô đã sớm trưởng thành, bởi lẽ ánh mắt kia không hề giống ánh mắt của một cô gái nhỏ.

Thật ra, cậu hẳn phải sợ, bộ dạng của cô chẳng khác gì người vô gia cư, cậu biết, nghèo khó có thể khiến người ta đánh mất bản chất. Nếu như một giây sau cô gái nhỏ rút dao ra đâm cậu, cậu cũng không hề có chút bất ngờ nào cả.

Nhưng là , cô không có, cô chỉ là muốn một chút bánh mì mà thôi.

Thế là, lòng đồng cảm của cậu lại phát tác.