Chương 1. Đồng Vàng

Rất lâu về sau, Đinh Đương mới nhớ lại ngày đó, thì ra, vào năm năm tuổi kia, cô đã gặp qua Đường Ân...

Năm đó.

Cô rất đói, rất đói, lang thang khắp nơi kiếm ăn, viên kẹo sữa Thỏ Trắng duy nhất trong túi cũng là nhặt được.

Bây giờ, còn chưa đuợc ăn viên kẹo kia, phải chờ đến lúc thực sự đói, đến lúc toàn thân không có sức lực, mới có thể liếʍ một cái.

Cô tiếp tục đi.

Cho đến khi, tới trước cổng một trường tiểu học công lập rất nổi danh, gặp được cậu bé hơn cô ba tuổi kia.

Cậu bé gầy gò nhỏ nhắn, ngoan ngoãn ôm cặp sách, ngồi xổm trước cổng trường lặng lẽ đợi ai đó.

Bên cạnh cậu là lá cờ đỏ năm sao đang tung bay, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi cũng tung bay trên ngực cậu.

Thật chướng mắt.

Cô nghĩ, chắc hẳn cậu là học sinh tốt vừa ngoan vừa giỏi. Lũ nhỏ trong ngõ nhỏ thường cười cợt, con bé hư như Đinh Đương, chắc chắn cả đời cũng không bao giờ được thưởng khăn quàng đỏ.

Nghe nói giáo viên chỉ thưởng khăn quàng đỏ cho những học sinh ngoan, điều này, từ cách ăn mặc chỉnh tề của cậu bé là có thể thấy được.

Cổ áo của cậu trắng tinh, áo cũng là màu trắng tinh, thậm chí quần đồng phục vốn là màu xanh lam, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng đến mức dường như là trắng tinh.

Khi đó cô chỉ mới năm tuổi, không biết diễn tả nên lời cảm giác ấy.

Chỉ có thể dùng sạch sẽ, để hình dung.

Cậu sạch sẽ hơn bất cứ cậu nhóc nào cô từng biết trong ngõ nhỏ.

Ánh mắt của cô không có cách nào di chuyển.

Tuy nhiên, thứ hấp dẫn cô, không phải là cậu bé sạch sẽ, mà là thứ gì đó trong tay cậu, đồ vật mà cô chưa từng thấy trước đây.

Trong lúc chờ lại chờ, cảm thấy có chút đói, thế là cậu bé từ trong cặp sách lấy ra một “đồng vàng”.

Lúc đầu, mắt cô sáng lên, còn tưởng là vàng, liền nghĩ muốn nhảy ra cướp.

Lấy được “đồng vàng” này rồi, cô nhất định phải tìm chỗ trốn thật tốt, sau này không phải lo bị đói nữa.

Nào ngờ, cậu bé chậm rãi bóc ra một nửa lớp vỏ ngoài màu vàng, lộ ra bên trong gì đó đen nhánh giống như bánh kẹo, cậu cúi đầu, nhàn nhạt cắn một ngụm nhỏ.

Rõ ràng cô đang đứng đối diện bên kia đường, nhưng dường như lại ngửi thấy tràn ngập khắp bốn phía trên đường, đều có một mùi thơm kỳ lạ xộc vào mũi.

Cô nuốt khan, thậm chí cảm thấy mình càng đói hơn.

Vèo một tiếng, cô trực tiếp chạy đến trước mặt cậu bé.

Vừa duỗi tay ra, vốn định cứng rắn cướp, nào biết, trước ánh mắt trong trẻo và đầy mê mang của cậu, cô lại ngơ ngẩn.

“Đổi với anh!” Thế là, cô làm ra hành động hào phóng nhất trong đời, lấy từ trong túi thứ vô cùng bình thường không có gì lạ, viên kẹo sữa Thỏ Trắng, đã vậy còn bị liếʍ qua mấy lần.

Cậu bé nhìn cô một cái, rồi lại nhìn viên kẹo sữa trong lòng bàn tay cô một cái, nói không nên lời.

Nhìn ra được, là một cậu bé rất hướng nội.

Tuy nhiên, dễ như trở bàn tay từ trong mắt đối phương nhận ra, cậu không sẵn lòng đổi viên kẹo sữa còn dính nước bọt kia trong tay cô.

“Đừng coi thường viên kẹo này nha. Nhìn vậy thôi, nó từng ngồi thuyền Đại Luân, băng qua đại dương mới đến được tay em đó.” Mới năm tuổi đã biết cách nói láo, cô cố gắng thuyết phục. Rõ ràng là ở ven đường nhặt được kẹo sữa bị người ta vứt, lại có thể nói sống động như thật.

Rõ ràng, cậu bé đã bị lừa.

Chỉ thấy cậu lại mở cặp, lấy ra một “đồng vàng”, nở một nụ cười vô cùng ngượng ngùng: “Cho em.”

Cậu không nhận kẹo sữa từng băng qua đại dương của cô, bởi vì sau khi toại nguyện lấy được đồ mình muốn, cô đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

“Này…” Cậu gọi cô.

Thế nhưng làm gì còn thấy được bóng dáng cô nhóc.

Trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, lộ ra một tia thất vọng.

Hoá ra, người kia không phải là muốn kết bạn.

“Ân Ân, em đang nhìn cái gì?” Phía sau cậu vang lên giọng nói nói có chút hung dữ.

Cậu giật mình, vẻ mặt cứng đờ, cung cung kính kính đứng lên hướng về phía cậu bé cao hơn cậu một cái đầu :”Thừa Vũ,anh tan học rồi? Tụi mình về nhà được không?”

Nghe thấy cậu hỏi, cậu bé lớn hơn lập tức quên cảm giác không vui vừa rồi.

“Chơi với anh một lát rồi chúng ta hẵn về.” Dựa theo sắp xếp của các trưởng bối, vốn cậu bé lớn hơn sẽ đem cặp sách ném cho cậu, vậy mà ngược lại là Giang Thừa Vũ giật lấy cặp sách của cậu đeo lên lưng.

“Không được, thủ trưởng đã dặn, sau khi tan học chúng ta phải về nhà liền.” Cậu vẫn kiên trì nói.

Ân Ân tám tuổi đã hiểu phân tấc, những người như Thừa Vũ, đã định sẵn thế giới của bọn họ sẽ khác.

Gương mặt còn nhỏ tuổi mà đã rất tuấn mỹ bất mãn giương lên:”Cha anh là cha anh, còn em, chỉ có thể nghe anh!” Vô cùng bá đạo.

Ân Ân gật đầu, rũ mắt, không nói gì.

Mấy phút sau, Thừa Vũ ngược lại chịu không được bầu không khí thế này.

“Có phải em muốn về nhà sớm để làm bài tập?” Hướng về phía cậu học sinh ngoan đang rất im lặng kia.

Ân Ân không trả lời, chỉ gật gật đầu.

“Có phải em ghét chơi bi?” Thừa Vũ tiến một bước, hỏi tiếp.

Suy nghĩ một lúc, Ân Ân vẫn gật đầu.

Chơi bi rất lãng phí thời gian, cậu thà có nhiều thời gian hơn, làm được nhiều thứ hơn.

Thôi, hài lòng, cậu thích Ân Ân nói lời thật lòng.

“Vậy đi thôi! Về nhà.” Thừa Vũ thỏa hiệp, không quan tâm

mấy bạn nhỏ đã hẹn cùng chơi đã bị cậu cho leo cây.

Cởi khăn quàng đỏ mộc mạc của mình xuống, thay vì ném vào cặp của mình, ngược lại ném vào cặp sách của Ân Ân, Thừa Vũ dùng giọng điệu uy hϊếp, nói:”Nhớ kĩ, em phải tự tay giặt, không cho mẹ em động vào.”

Sớm đã thành thói quen, Ân Ân bất đắc dĩ, lại gật gật đầu.

Rốt cục Thừa Vũ cũng hài lòng, sau đó, ánh mắt của cậu trong lúc vô tình nhìn thấy hai viên “đồng vàng” không còn viên nào.

“Chocolate đâu?” Lại không vui.

Ân Ân nhanh chóng duỗi tay đưa ra chocolate mình đã cắn một ngụm nhỏ, trả lại cho cậu.

Chocolate là của Thừa Vũ.

Mỗi ngày, mỗi người một viên, không hơn không kém, là quy định Thừa Vũ đưa ra.

Nhìn thấy viên chocolate đã bị cắn một ngụm kia, Thừa Vũ hơi nheo mắt, trong đầu đã có suy đoán:”Đồ ngốc, khi nào em mới thôi bị người khác lừa gạt!” Học sinh ngoan Ân Ân nhận một cú gõ vào trán.

Ân Ân ôm đầu, đau cũng không kêu một tiếng.

Rất lâu sau này, Thừa Vũ nghĩ, thật ra, từ nhỏ đến lớn, Ân Ân chính là không thích tất cả mọi thứ về Giang Thừa Vũ.

Chỉ là, bị buộc phải tiếp nhận mà thôi.