Chương 13

Quý Văn ra khỏi phòng bao, liều mạng chạy về phía WC.

Sau khi trút một trận phong ba bão tố, cuối cùng bụng cô đã được thoải mái hơn một ít. Mở vòi nước, duỗi tay hứng một ngụm súc miệng, rút khăn giấy cẩn thận lau sạch sẽ.

Đưa tay vuốt những sợi tóc rối, kéo cửa đi ra ngoài.

Vừa ra cửa, ngước mắt lên đã thấy bóng người đứng ở hành lang bên cạnh WC. Anh dựa vào vách tường vàng kim, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại. Cảm giác có người đi tới, anh ngẩng đầu liếc cô một cái, nhét điện thoại vào túi quần.

“Yo, anh chàng đẹp trai từ đâu đến vậy?” Quý Văn khẽ cười đi tới chỗ anh, mưu đồ đoạt lấy túi xách trong tay người đàn ông.

Thế nhưng Phó Thần An ỷ vào thân hình cao lớn, không cho cô đạt được mục đích, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chăm chú khuôn mặt cô, tay anh bắt lấy tay cô dẫn về phía cửa lớn Hoàng Cung.

Sắc mặt Phó Thần An âm u, có thể nhận thấy quanh người anh tản ra lửa giận. Cổ tay truyền tới từng cơn đau đớn, Quý Văn giãy giụa, không vui nói: “Anh đẹp trai này, dịu dàng một chút đi mà, tay người ta bị anh cầm đau quá.” Cô nàng không sợ chết tiếp tục nhốn nháo.

Quả nhiên… Vừa dứt lời, lực trên cánh tay cô giảm bớt, Quý Văn cong môi cười, lúc này ngắm nhìn từng đường nét rõ ràng và gương mặt góc cạnh của anh, cho dù là anh có lạnh nhạt đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này đẹp trai chết người.

Phó Thần An mím môi, không nói một lời nhét cô vào ghế phụ, sau đó sải bước về hướng ghế lái, chiếc Bentley nâu sẫm gào thét rời đi.

Quý Văn ngồi bên ghế phụ liếc người đàn ông hung ác nham hiểm, trong lòng trào dâng sợ hãi. Xem trạng thái của người đàn ông này đi, không thể nào có chuyện anh đưa cô về nhà XXOO một đêm, mà lại giống như mấy tình tiết trên phim truyền hình đó là tiền da^ʍ hậu sát, cuối cùng là vứt thi thể nơi hoang dã.

“Anh đẹp trai muốn dẫn người ta đi đâu vậy? Tôi còn muốn trở về uống rượu…” Dưới tình thế cấp bách, Quý Văn đành đỡ trán giả say, giọng nói dịu dàng đậm mùi cồn càng thêm khàn khàn mị hoặc.

“Câm miệng, đừng giả vờ! Quý Văn!” Phó Thần An oán hận, trừng mắt cô một cái, anh đạp chân ga, tốc độ xe đột nhiên tăng vọt.

Nhanh đến mức dọa Quý Văn phải nắm chặt tay vịn trên đầu, cảnh sắc ngoài cửa sổ vùn vụt lui về phía sau, còn người đàn ông bên cạnh thì không muốn sống nữa. Tốc độ xe đã tăng lên 180, cả người Quý Văn run rẩy, hét to: “Phó Thần An, anh không muốn sống nữa sao! Chậm lại!”

Nhưng người đàn ông mắt điếc tai ngơ, không thèm đoái hoài gì tới cô.

Quý Văn cảm thấy bụng mình bắt đầu khó chịu, cô duỗi tay che bụng lại. Cả người cô mỏi mệt, hốc mắt ửng hồng, cố nén không rơi giọt nào.

Phó Thần An trộm nhìn cô, lực dưới chân không còn mạnh như vừa rồi.

10 phút sau, chiếc Bentley dừng trước một ngôi biệt thự màu trắng. Quý Văn nhanh chóng cởi đai an toàn, bước xuống cửa xe.

“Ọe… Ọe…” Cô đỡ thùng rác, không kiềm chế được phun ra ngoài.

Bụng cô đã rỗng tuếch từ lâu, ban nãy trong nhà vệ sinh nôn một trận, bây giờ nôn cả mật dịch, nước mắt cô rơi xuống, vài giọt làm thấm ướt cả hốc mắt.

Một bàn tay rộng lớn truyền ấm áp đến cho cô, cứ thế nhẹ nhàng vuốt sau lưng, kiên nhẫn đợi cô.

Quý Văn xong xuôi, ngẩng đầu nhận khăn giấy trong tay anh, lau miệng, đôi mắt hạnh chạm phải mắt đen hờ hững của người đàn ông.

“Quý Văn, chúng ta nói chuyện đi.” Phó Thần An quét dấu vân tay, đi vào. Quý Văn nhìn ánh đèn đường màu cam, bóng lưng rắn chắc của anh dần biến mất ở khe cửa.

Rốt cuộc… thành công rồi sao? Cô nhếch môi, sửa sang quần áo nhăn nheo, ưỡn ngực bày ra tư thế quyến rũ nhất, theo anh vào cửa.

Hai người ngồi trên sofa, Phó Thần An mở một chai nước khoáng cho cô. Quý Văn cầm chai nước, uống hơn nửa chai mới đã ghiền.

“Không biết Phó tổng muốn nói chuyện gì?” Quý Văn cười, cô sợ nhất là lúc trầm mặc không nói chuyện của Phó Thần An. Cho nên mở lời trước nhằm phá vỡ sự im lặng này.

Phó Thần An lạnh nhạt, liếc cô một cái, anh gác hai chân ngả người về phía sau, nhàn nhã lười biếng: “Vì sao trở về? Và vì sao lại… cố ý đến Thịnh Đầu?” Chỉ một lần thôi, Phó Thần An muốn hỏi cô tất cả những chuyện làm anh hoang mang từ lâu.

Nếu, cô không trở về, miệng vết thương phủ đầy bụi bặm của anh sẽ không bị vạch trần, trái tim của anh sẽ không còn tổn thương nữa. Cũng sẽ không còn chịu đựng cảm giác như thế này, thật rối ren.

Trong lòng Quý Văn lộp bộp chấn động, cô từng nghĩ đến mấy trăm đáp án, nhưng chưa suy nghĩ đến việc anh có hỏi hay không, nên trả lời ra sao đây. Đến khi nghe thấy câu hỏi, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

“Nếu… Em nói, vì anh – Phó Thần An nên mới trở về. Vượt qua sông núi, bay hơn 10.000 km, chỉ vì muốn gặp anh, anh tin không?” Quý Văn nói chậm rãi, không còn lông bông vui đùa như trước.

Đôi mắt hạnh sáng rực soi thẳng vào tầm mắt anh, cô mím chặt môi, trái tim kỳ vọng nhảy nhót, lại sợ hãi, mâu thuẫn, rối rắm, sợ anh sẽ nói vài lời cô không muốn nghe.

Phó Thần An giật mình, trước đôi mắt đen nhánh trong trẻo của cô, bạc môi mỏng gợi cảm mấp máy: “Đến bây giờ… Tôi chỉ tin những gì tôi thấy, những gì tôi cảm nhận được.”

Hình ảnh Quý Văn phản chiếu trong con ngươi lạnh băng, khóe môi gợi cảm nhếch lên gợi ý cười quyến rũ. Cô nhảy xuống sofa, nửa quỳ ngồi bên chân người đàn ông.

Đưa tay thuần thục cởi thắt lưng màu đen, bàn tay nhỏ bé thoáng chốc run rẩy kéo khóa quần tây của anh. Sau đó kéo qυầи ɭóŧ tứ giác, bàn tay mềm mại không xương nhẹ nắm “Tiểu Thần An” nửa cứng nửa mềm.

Đôi mi ướt dầm dề nhìn người đàn ông trên cao, cô cúi xuống ngậm lấy côn ŧᏂịŧ.

Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua qυყ đầυ, trong nháy mắt, cô nghe thấy tiếng gầm đau đớn của anh, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng cứng lên khó có thể nuốt được.