Chương 4: Gặp lại, khıêυ khí©h ở văn phòng.

Edittor: Mei

Tầng 29, Quý Văn ra khỏi thang máy, ngó đi hướng bên tay phải, liền nhìn thấy cánh cửa gỗ đàn xa hoa, bên cạnh viết CEO OFFICE. (văn phòng CEO)

Cái người làm cô nhớ mãi không quên kia, đang ở bên trong.

Quý Văn mới vừa định bước chân dài đi tới, "Tiểu thư, xin đợi một chút!" Phía sau truyền đến một tiếng đàn ông to lớn vang dội.

Nghe thấy tiếng nói, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc đồng phục bảo an đi tới. Cao phải 1m 8, gương mặt sáng sủa thanh tú.

"Xin chào, trưởng phòng nhân sự bảo tôi trực tiếp đi lên tìm tổng tài phỏng vấn." Quý Văn mở miệng, đôi môi hơi mang ý cười.

Chỉ thấy bảo an nghi hoặc nhìn cô vài lần, mở miệng nói: "Vào đi ~"

【 cốc cốc cốc~】 ngón tay non mịn mảnh dài uốn lượn, có tiết tấu gõ cánh cửa gỗ đàn khép hờ.

"Mời vào ~" một tiếng nói ôn lương trầm thấp truyền đến.

Xa cách ba năm, lại lần nữa nghe được giọng nói quen thuộc, như độc dược trí mạng, Quý Văn cảm thấy nai con trong lòng lại thoáng nổi lên.

Hít sâu một hơi, giơ tay đẩy cánh cửa.

Tiếng giày cao gót thanh thúy, hoàn toàn chìm vào thảm nâu cao quý, an tĩnh kỳ cục.

Ba năm, Quý Văn rốt cuộc lại lần nữa gặp lại người đàn ông cô tâm tâm niệm niệm. Áo sơ mi màu xanh bao lấy thân hình to lớn hữu lực nam tính, ánh tà dương phía sau cửa kính sát đất xuyên qua khe hở dèm cửa, chiếu trên vai anh, xẹt qua sườn mặt cương nghị.

Ngô ~người đàn ông này càng ngày càng có hương vị, càng tới gần, Quý Văn lại khẳng định, lần này trở về là quyết định chính xác nhất cuộc đời.

Người đàn ông cúi đầu nhìn một tá văn kiện trong tay, căn bản không rảnh ngẩng đầu.

Quý Văn lẳng lặng đứng đối diện bàn làm việc, mắt hạnh an tĩnh đánh giá văn phòng. Tất cả đều là gam màu lạnh, theo phong cách Châu Âu.

Đến một chậu hoa cũng không có, về sau nhất định phải bắt hắn mua mấy chậu hoa đặt trên bàn làm việc, Quý Văn hoàn toàn lấy tư thái nữ chủ nhân mà suy tính, làm thế nào trang trí lại văn phòng lạnh như băng này.

Sau vài phút nhìn qua nhìn lại, người đàn ông kia vẫn còn vùi đầu xem tài liệu. Quý Văn mất kiên nhẫn, cười nhạt mở miệng: "Tổng giám đốc, Linda bộ phận nhân sự bảo tôi đi lên phỏng vấn."

Phó Thần An đang nghiêm túc nghiên cứu báo cáo quý trước, nghe được giọng nói quen thuộc, bỗng chốc ngẩng đầu, vừa lúc thấy cô ý cười đầy mặt.

Trong nháy mắt hoảng thần (thần sắc hoảng hốt), người phụ nữ trước mắt này, khuôn mặt hạt dưa, mắt hạnh linh động, cùng với thanh âm của cô, còn có thân hình hắn vuốt ve qua vô số lần.

Như thế nào ~ đáng chết.... Cùng cái người phụ nữ chạy trốn kia, thế nhưng giống đến vậy?

Phó Thần An cúi đầu ra vẻ thanh giọng nói, dấu đi sắc mặt kinh ngạc, cùng với che dấu kích động sâu đậm.

"Đem lý lịch sơ lược lấy lại đây!" Tiếng nói trầm thấp ôn lương lại lần nữa vang lên.

Quý Văn kiềm chế nội tâm mừng như điên, mỉm cười, từ túi công văn lấy ra lý lịch sơ lược, tiến lên một bước, khom lưng đem lý lịch sơ lược đưa qua cho anh.

Ánh mắt thâm thúy đảo qua cổ áo sơ mi của cô, bộ ngực sữa mượt mà đầy đặn. Sau đó duỗi tay tiếp nhận lý lịch sơ lược, không chút để ý nói, "Ngồi!"

Mắt đen nhìn ảnh chụp trên lý lịch sơ lược, cùng với cái tên kia làm hắn thần hồn điên đảo ------ Quý Văn!

Hừ ~ quả nhiên là người phụ nữ này, mắt đen lạnh lẽo nhất nhất đảo qua lý lịch sơ lược của cô xuất sắc tuyệt đối. Nguyên lai là chạy đến Tây Ban Nha đi, khó trách lúc ấy hắn chạy đến Mỹ cùng Canada cũng không tìm được bóng dáng cô.

Lúc còn ở bên nhau, cô nói đặc biệt thích Canada. Cho nên sau khi cô vừa cùng hắn chia tay, không có tin tức mà biến mất, hắn đến Canada vài lần, dùng quan hệ tìm, cũng không thấy người.

Hiện tại ngược lại, cố tình xuất hiện ở trước mắt, muốn như thế nào?

Phó Thần An thu lại lý lịch sơ lược, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo. So với ba năm trước, người phụ nữ này càng thêm thành thục ý nhị, càng ngày càng giống hoa anh túc mê người.

"Với lý lịch của Quý tiểu thư, vì sao ủy khuất bản thân làm thư kí tổng tài nho nhỏ?" Phó Thần An nghiền ngẫm mở miệng.

"Bởi vì thích!" môi nhỏ hồng nhạt mở rồi lại đóng, lông mi cong dài, thanh mảnh như hai cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng vỗ. Mắt hạnh không ngừng phát điện, hướng người đàn ông đối diện.

Phó Thần An trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, người phụ nữ này ~ đến tột cùng muốn chơi trò gì?

"Thích cái gì?" Tiếng nói như cũ lãnh đạm lương bạc.

Phó Thần An không dám tự mình đa tình, năm đó yêu sâu đậm như vậy,cô lại đột nhiên nói chia tay, còn đi luôn. Mà hiện giờ, một câu" bởi vì thích " lại làm anh bắt đầu rối loạn.

"Đương nhiên là công việc thư kí tổng tài này a!" Quý Văn sung sướиɠ cười, cười giảo hoạt. Đôi mắt hạnh nhìn như không chút để ý, kỳ thật cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt hắn. A ~ xem ra ~ người đàn ông này đối với cô vẫn là có cảm giác.

Quý Văn đột nhiên đứng dậy, dẫm giày cao gót, cong eo nhỏ, trên mặt treo nụ cười yêu mị tươi cười, chậm rãi tới gần hắn.

Phó Thần An liếc mắt nhìn người phụ nữ như yêu tinh này, duy trì tư thế đôi tay bình tĩnh đặt trên bàn làm việc, sắc mặt hờ hững, môi mỏng khẽ mím.

Quý Văn ở phía sau anh dừng chân, khóe miệng giơ lên một ý cười yêu mị, một bàn tay đặt ở trên vai dày rộng, một cái tay khác bao trùm ở bàn tay to lớn đặt trên mặt bàn, chậm rãi khom lưng.

Ý cười trong mắt hạnh nghiêng đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt hờ hững, cúi người cười gian, bộ ngực sữa no đủ cứ như vậy đè ép trên cánh tay anh.

Bất ngờ, xúc cảm quen thuộc mềm mại khiến Phó Thần An cuống cuồng không thôi. Cổ áo phẳng phiu lộ hầu kết gợi cảm, kiềm chế không được hoạt động lên xuống tần suất rất nhỏ.

Không rõ ý đồ của người phụ nữ này, hắn phải có tự chủ cực lớn, ngăn cản bị cô dùng sắc đẹp dụ hoặc.

Ngón tay mảnh khảnh, dọc theo bả vai rắn chắc, chậm rãi hướng bò lên trên, khẽ vuốt qua cái cổ mẫn cảm, cuối cùng dừng ở vành tai, nhẹ nhàng vuốt ve.

Một cái tay khác, từng chút xâm nhập vào, chui vào trong lòng bàn tay để trên mặt bàn.

"Tổng giám đốc ~" thanh âm nữ nhân yêu mị ở bên tai hắn vang lên, người phụ nữ đáng chết này, còn hướng ốc nhĩ hắn nhẹ nhàng hơi thở.

Phó Thần An rõ ràng cảm nhận được bụng dưới một trận khô nóng, tiểu đệ đệ nhà hắn, liền như vậy không biết cố gắng, chậm rãi ngẩng đầu. Nhưng Phó Thần An là ai? Được xưng "Ninja rùa", hơn người ở chỗ tự chủ, như cũ vân đạm phong khinh.

Môi mỏng mở miệng: "Chẳng lẽ Quý tiểu thư trước kia ở nước ngoài, chính là làm thư kí như vậy sao? Nếu đúng vậy, chỉ sợ là không thích hợp với cương vị thư kí tổng tài Thịnh Đầu."

Cố nén cả người xao động, Phó Thần An duỗi tay đẩy người phụ nữ đang ghé trên lưng mình ra. Nhưng Quý Văn nào dễ dàng bị tống cổ như vậy, vừa bị đẩy ra, ngay sau đó nhân cơ hội đặt mông ngồi trên đùi anh, vòng cánh tay treo trên cổ anh, vẻ mặt hồ mị ý cười.

"Cô! Đứng lên!" Phó Thần An sắc mặt âm trầm, gầm nhẹ, đôi tay dừng ở bên hông cô, ý đồ đem người phụ nữ vô lại này kéo ra.

"Không muốn! Chức vị thư kí tổng tài này, em nhất định phải có được!" Quý Văn bỗng nhiên tích cực, giận dỗi nói, đôi mắt trừng tròn xoe.

"Quý Văn!" Xa cách ba năm, Phó Thần An lần đầu đem cái tên người phụ nữ này nói ra. Đáng nói là khẩu khí pha trộn phẫn nộ cùng lạnh băng.

"Đây là nơi làm việc, chú ý hình tượng!" Phó Thần An lạnh mặt, nhàn nhạt mở miệng, trong lời nói tức giận đã bớt đi.

Vừa dứt lời, Quý Văn nhanh chóng ôm sát hắn, ở bên tai hắn rơi xuống một nụ hôn. Bộ ngực sữa bị ép giữa hai người, cố ý đi cọ lên người phía trước.

Sau đó, nhanh chóng đứng dậy, dẫm giày cao gót, quyến rũ quay về chỗ ngồi đối diện.

Nhìn sắc mặt người đàn ông xanh mét, Quý Văn bỗng nhiên cảm thấy một trận sảng khoái. Duỗi tay xoắn lọn tóc bên tai, ôn nhu mở miệng:

"Tổng giám đốc ~, bình tĩnh mà xem xét, lý lịch của em hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức thư kí của anh. Hy vọng ngài suy xét thật tốt, đừng để người ta chờ lâu~"

Nói xong mắt lại bắn sóng điện lưu về phía hắn, đứng dậy cố ý làm trò, tay nhỏ với vào áo sơ mi tơ tằm, chỉnh lại áo ngực bởi vì cọ xát mà bị lệch khỏi.

Hàm răng khẽ cắn môi dưới, động tác thong thả, cái miệng nhỏ cố ý tràn ra ngâm khẽ, "A ~ Thật lớn.... thật mềm..."

Phó Thần An ngồi ở đối diện, ánh mắt nhuốm tìиɧ ɖu͙© hung hăng bị áp xuống, tiểu huynh đệ dưới bàn đang kêu gào, quần tây sớm đã dựng lên lều trại.

Thấy không sai biệt lắm, Quý Văn đã lấy được thứ tốt rời đi. Hắn bỗng nhiên nhớ tới trước kia, cô nằm dưới thân hắn cười cười mà nói "Đừng...", hoàn toàn khác với tiểu yêu tinh lớn mật gơi cảm vừa rồi.

Nhìn lại cửa gỗ đàn một lần nữa, Phó Thần An cả người nằm liệt trên ghế. Trên ngực cứng rắn, phần lưng, tựa hồ còn lưu lại xúc cảm mềm mại của người phụ nữ kia, duỗi tay sờ sờ bên tai bị cô hôn qua.

Nhìn tiểu huynh đệ sưng to một hồi lâu, Phó Thần An mới hồi phục tinh thần. Quý Văn, người phụ nữ kia ~ thật sự đã trở lại, hơn nữa... So trước kia, con mẹ nó càng gợi cảm, càng câu người.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~