Hàm Tình xuất hiện, ta không lường trước được.
Thành trì vững chắc nhiều năm trong lòng Lạc Vân chỉ trong nháy mắt
đã hoàn toàn sụp đổ.
Khi nét cười hiện ra, ta nghe thấy tiếng hoa nở. Hàm Tình đứng dưới hoa, yên lặng không nói.
“Tỷ tỷ…” Mặc dù ta dừng chân không bước lên, nhưng vẫn không khỏi thì thầm. Mà Lạc Vân đã ngây ngẩn từ lâu.
Lúc này, cặp mắt của Hàm Tình thản nhiên lướt qua ta và Lạc Vân rồi quay người bước vào vòng tay của một nam nhân.
Không, nàng ấy không phải tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không vờ như không biết Lạc Vân.
Nhưng ngày đó tịch dương rơi xuống quá nhanh, ta thậm chí không thể thấy rõ sắc áo của nàng, vậy mà nó cũng như trải qua trăm năm.
Lạc Vân lại đi Tây Song Mộng.
Họa Đường, Đăng Noãn và Liêm Long Quyển không ở bên, chỉ có ta cùng chàng uống rượu.