Ta không thích ánh trăng, nó luôn tự cho mình là thanh tịnh lạnh giá, nhưng kỳ thật lại mang nét dịu dàng vĩnh viễn không đổi.
Thế nên ta căm ghét tình cảm, căm ghét tất cả những thứ gì có tình cảm, bởi vì ta vĩnh viễn không thoát được tình cảm chôn chặt dưới đáy lòng.
Năm đó, sắc trăng cũng như đêm nay, Ngọc Nga nắm tay ta vội vã trong màn đêm, khi nhìn thấy máu tươi thấm đẫm lưng nàng, thậm chí ta cũng cảm thấy đau đớn.
Đến bây giờ vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn ấy.
“Tỷ tỷ, tỷ có hài lòng dưới giấc ngàn thu không?”
Đôi tay đó, đôi tay của Lạc Vân siết chặt lấy Ngọc Nga, sắc mặt chàng xanh xao đến đáng sợ. Đêm khuya, tất cả đều tiêu tan trong bóng đêm, đến khi hai mắt mở ra, chỉ thấy màu đỏ tràn ngập khung cảnh.
Nhuộm đêm tối thành sắc đỏ, quả thực đẹp đến diễm lệ dị thường. Thế mà Ngọc Nga vẫn nằm trong lòng Lạc Vân, giấc ngủ bình thản biết bao.
“Tỷ tỷ, tuyết đẹp quá, tuyết màu đỏ, vì sao tỷ không mở mắt ra nhìn một lần?”