Chương 25 - 26

Đâu phọng, đó đâu phải lời em muốn nói đâu trời. Tường chừng như được em trả lời nhưng khi nghe nói xong N chẳng thèm nói gì nữa bước đi tiếp, em chạy theo cầm tay N nói:

Em-Anh cũng thích N…nhưng…

Em ngập ngừng, N mắt ướt đẫm nhìn em, rồi nấc lên chờ đợi..

Đưa tay cầm lấy đôi bàn tay N, em nhìn sâu vào mắt N rồi cuối xuống thở dài, những lời bây giờ muốn nói sao khó khăn quá.

Em- Anh thích N, anh rất thích N là đằng khác..

N chăm chú nghe như nuốt từng lời em nói..sao mà những lời tiếp theo khó nói quá…em cứ nhìn N rồi ngập nhừng….

Em-Nhưng anh..ai mà yêu phải anh thì tội lỗi quá, anh nghĩ mình không xứng đáng với N…

N lại ràn rụa nước mắt, vùng ra khỏi tay em chắc có lẽ do em nói “anh nghĩ mình không xứng đáng với N đâu…” là câu từ chối mà N nghĩ.

Em-Thực sự… anh…

…”Hong, Phải cao hơn em cơ, em thích con trai cao.”

..”Phải đẹp trai nè, hiểu em, vậy là được rồi…”

N bước đi, em đứng đó ngó trân trân, mà sao mắt cay quá chừng đi..

Em muốn yêu 1 người 3,4 năm, chứ không phải lung tung như bây giờ đâu..

Những lời nói của N đang chạy trong đầu lúc N đi uống cafe cùng em, những lời nói đó làm cho em có thêm dũng khi để mình mạnh dạn hơn.., nhưng cuộc sống có đâu đơn giản như vậy, tình yêu là chưa đủ để dẫn tới hạnh phúc..phải là một cuộc sống dư dả. Anh chắc rằng không đủ một tiềm lực tài chính đầy đủ để lo cho N được, N chịu khổ được không.?

Em nắm chặt tay, N cứ bước đi không thèm quay lại nhìn em…Rồi N bước tới cổng cánh cổng ấy … dường như sợ khi N qua cánh cổng đó thì mọi thứ sẽ tan biến như bọt biển, em hét to:

Em-ANH YÊU EM…

Làn gió thổi, em đứng đó sao mà thấy mình đẹp trai quá chừng nha..N khưng lại, em bước chậm tới chỗ N, như có được câu trả lời N cười những vẫn khóc rồi đưa tay lau nước mắt…Em đến chỗ N khi cánh cổng chưa mở ra. Em nhìn N rôi cười khẽ đưa tay lau nước mắt cho N nói:

Em-Lớn rồi mà cứ khóc hoài như con nít ấy…

N cũng cười, em nhẹ nhàng choàng tay ôm N, N thả tay ra đưa đầu dụi vào ngực em lau nước mắt..em vỗ nhẹ nhẹ sau lưng N, ngước lên nhìn nhà của T trên lầu sáng đèn chẳng biết đó phải phòng T không. Mặc kệ chứ…

N-Anh nói lại cho N nghe đi.

Sao mà sến quá, câu Anh yêu em khi thật lòng yêu một người thì khó nói lắm, sao anh nói lại được cơ chứ, khi nãy anh nói to N không nghe hả…

Em thì thầm với N..

Em-Anh em yêu..nhưng…đừng khóc nữa.

N siết chặt người em rồi cũng khẽ nói:

N-Em cũng vậy…

Rồi N buông nhẹ em ra ngước lên nhìn em, nhón người lên…không N ơi, lần này để cho anh, anh đã từ chối nụ hôn của N một lần rồi mà, em cuối đầu xuống, mắt nhắm nghiền, N cũng vậy…sao mà tim mình rộn ràng quá..Em nhẹ nhàng đặt môi của mình lên đôi môi của N … nhẹ nhàng thôi, rụt rè thôi….khoảng khắc này đây không thể có một từ ngữ nào diễn tả lại được..

Như đã quen thân nhịp thở, như đã cảm nhận được đôi môi của nhau, nụ hôn càng mạnh bạo hơn, say đắm, thiết tha cho dù sau này anh cũng chẳng bao giờ quên được người con gái đã trao cho anh nụ hôn ngọt ngào, bằng con tim chân thật của mình…Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn 2 người trong không giang vắng lặng, chỉ có 2 trái tim cùng hòa vào nhau cháy bỏng, khát khao, rạo rực như đây là lần cuối cùng 2 ta được sống trên cõi đời này.

Giây phút này đây anh muốn N luôn được bên cạnh anh mãi mãi chẳng bao giờ xa rời, khoảng cách giữa 2 ta bây giờ chẳng còn quang trọng nữa, chỉ cần có em mà thôi…chỉ cần có em thôi N ơi.

Em nhẹ nhàng buông N ra, em nhìn N mỉm cười, nhẹ nhàng đặt đôi môi tham lam lên trán N..rồi nói:

Em-N vào nhà đi…

Hai má N đỏ hông, bẽn lẽn N nhẹ nhàng mở cánh cổng ấy ra, rồi từ từ đóng lại, em bước lên tiến sát vào cảnh cổng ấy như sợ khi N bước đi thì sẽ không còn được thấy N nữa, em đưa đôi bàn tay mình vào khe hở trên cổng, N như hiểu được, lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình cầm tay em lay lay rồi cười.

Em-Thôi, N vào đi.

N nhẹ nhàng buông tay em ra bước đi, em vẫn đứng đấy trông theo N, N ngoảnh mặt lại thấy em vẫn đứng đấy, N nói:

N-Anh cũng về đi.

Em cười đưa tay vẫy vẫy tạm biệt N rồi quay lưng đi ra xe, châm điếu thuốc nhìn căn nhà ấy dường như nó đã không còn là vật ngăn cách lớn nhất nữa rồi.

Một cuộc bày tỏ tình cảm không thể trái ngang hơn ở trước nhà một người con gái khác, không phải N…..T ơi anh xin lỗi..

—————

Một cuộc bày tỏ tình cảm không thể trái ngang hơn ở trước nhà một người con gái khác, không phải N…..T ơi anh xin lỗi.

Thật tình mấy cái chuyện tình cảm này làm cho mình mệt mỏi ghê gớm, đúng là tuổi thăng hoa của tình yêu.

Sau khi chở N về nhà em chạy lên nhà thằng D chơi. Vừa tới nơi thì thấy 2 thằng đực rựa ngồi trước sân chơi.

C-ê mày con nào mà dễ thương zãy.

Em nở mũi nói:

Em-(cười) dễ thương hong.

C-Sao quen thế.

Em giả vờ nói:

Em-Nó bạn của em tao.

C-rồi sao, mày bồ nó hả.

Em nham hiểm nhìn nó cười nói:

Em-Điên, không có.

Rồi em nói tiếp:

Em-Nhà nó giàu lằm mày ah.

C-nhà nó làm gì.?

Em-tao cũng chẳng biết nữa, cái biệt thự ở đường abcxz là nhà nó ak.

C-biệt thự nào ta.

Nó nhăn mặt suy nghĩ, em diễn tả thêm vài chi tiết nữa rồi nó cũng nhớ ra. Vỗ tay thật mạnh vào nhau thằng C hớn hở nói:

C-Đυ. m..Sao nó chịu mày hay zữ.

Em nhe răng cười nói:

Em-đéo biết nữa.

Coi bộ thằng C tức muốn học máu vì GATO.

C-dụ liền, đ má, mấy con này nhiều tiền lắm mày.

Em nhìn nó cười rồi nói:

Em-Điên quá.

C-chứ sao, sướиɠ nghen..

Nó lại nham hiểm, đánh nhẹ tay em cái kiểu da^ʍ dê hết sức…Em phì cười nói:

Em-điên quá, ai dám chơi nó mày, có chiện gì chết tao luôn.

C trề môi nói:

C-chuyện đéo gì.

Haizzz vớ va vớ vẩn em chẳng thèm trả lời.

Mà khi nãy mình bày tỏ tình cảm với nó như thế thì 2 đứa thành người yêu nhau chưa nhỉ?

Hay là chỉ biết tình cảm của nhau vậy thôi. Đúng là mọi chuyện đừng nên hiểu quá rõ con gái bởi vì những người con gái hiểu nhau họ luôn ghét nhau mà.

Chém gió chút xíu rồi tạm biệt thằng D về.

Thằng C chở em về mà khí thế lắm cứ luôn mồm hỏi thông tin về bé N mà em toàn nói xạo..Cơ mà nó định xin số điện thoại nữa mà em hỏng cho.

Có mà ngu đưa cho nó biết chắc là sẽ chẳng nên cơm nên cháo gì đâu nhưng mà nó làm thế mất hình tượng của mình chết.

Về nhà lăng ra nằm ngủ rồi bỡ ngỡ “ủa, mình bồ nó chưa ta”. Rồi tự cười, thôi kệ được gì thì hay tới đó. Thú thật là tiền xài mỗi mình em không đủ, giờ có N nữa không biết tính sao, đúng là khó quá khó, vì đồng tiền mà không đến được với nhau thì thấy thật ê chề quá. Đã đến được với nhau mà giờ tiền không có cũng ê chề không kém.

Chở em nó đi chơi có nhỡ N nói:”em thích ăn cái này”..”em thích cái kia”…”cái này đẹp quá” tuy chẳng nói mình mua cho nhưng mà tự trong suy nghĩ của mình biết phải làm gì để cho nó được vui.

Khó nha, gặp em sỹ diện với gái thì thôi rồi, cái gì cũng galang hết trơn chỉ có mỗi chiện tiền muốn galang lắm cơ mà chẳng được.

—————