Chương 4. Anh không được đưa cho cô ta

Edit: Smeraldo Gardens – Tư Lam

Beta: Smeraldo Gardens – Thanh Thanh

~~~

Người ngày hôm sau lại đây đưa cơm sáng không phải trợ lý sinh hoạt lúc trước, mẹ của cậu ta sinh bệnh nên xin nghỉ, ngày hôm sau tới đưa cơm là bạn gái cậu ta, một cô gái xinh đẹp trên mũi có nốt ruồi mỹ nhân.

Cô gái xinh đẹp không chuyên nghiệp gì cả, tay bận bịu chân vụng về, vừa vào cửa liền té ngã, canh với đồ ăn rơi đầy đất.

Triển Thâm Thâm ở trước mặt Phó Tân Hàn càng ngày càng có xu hướng là người bình thường, nhưng đối với bên ngoài không thể xác định đồ vật cùng người có an toàn hay không nên vẫn không nguyện ý tiếp xúc.

Lúc cô ta tới, Triển Thâm Thâm tránh ở trong phòng Phó Tân Hàn, cảnh giác xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Cả người cô gái có nốt ruồi mỹ nhân ướt như rơi xuống nước, hấp tấp bất an cúi đầu xin lỗi, Phó Tân Hàn cũng không làm cô ta khó xử ——

"Quên đi. Là sàn nhà chỗ tôi quá trơn." Phó Tân Hàn nói.

Cô gái có nốt ruồi mỹ nhân nhìn quanh bốn phía một chút, xác định không có người khác, lại nhìn nhìn trên người mình chật vật, có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi...... Tôi có thể mượn phòng tắm của anh một chút không? Cứ như này mà đi ra ngoài thật sự là quá chật vật."

Cô gái nói xong lại lập tức bổ sung: "Sau khi tôi dùng xong sẽ quét dọn sạch sẽ cho anh."

Khuôn mặt như đang biến mất khỏi trần thế của Phó Tân Hàn không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, chỉ nói: "Nơi này không có quần áo cho cô tắm rửa, bộ dạng này của cô rửa mặt cũng vô dụng."

Cô gái có chút ngượng ngùng, tựa hồ có chút rối rắm, nói: "Vậy có thể cho tôi mượn một bộ quần áo của anh không? Hôm nay tôi thật sự có chuyện, tôi vốn phải đi phỏng vấn nhưng lại giúp bạn trai đưa cơm, hiện tại thành như này tôi không kịp về nhà."

Triển Thâm Thâm nghe nghe, đặc biệt tức giận, cô cũng không biết mình đang tức giận cái gì, chỉ là thấy không thoải mái khi người phụ nữ này này muốn mặc quần áo của Phó Tân Hàn. Thấy Phó Tân Hàn vẫn nghiêm túc nói chuyện với người ta, không hề có ý tứ muốn cự tuyệt, Triển Thâm Thâm càng thêm tức giận, đêm qua cô muốn ngủ chung với anh nhưng anh không cho, hiện tại vậy mà lại để cho người khác mặc quần áo của mình.

Triển Thâm Thâm tức giận đến không muốn nghe tiếp, thở dốc một hơi.

Phó Tân Hàn mở cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy trên giường của anh nhiều thêm một người hình nhộng, nghe được tiếng mở cửa, chăn bọc càng chặt hơn, thậm chí còn có thể nghe được một câu "Hừ" rõ ràng.

Tức giận à.

Phó Tân Hàn: "Rời giường ăn cơm."

Giọng Triển Thâm Thâm từ trong chăn truyền ra: "Không ăn, tức đến no rồi."

"Sao lại tức?" Phó Tân Hàn đi tới, Triển Thâm Thâm vùi toàn bộ đầu vào trong chăn của anh.

Phó Tân Hàn kéo chăn nhưng kéo không động.

"Bởi vì tôi chán ghét anh!" Triển Thâm Thâm ở trong chăn nói.

"Tôi đây làm chuyện gì làm cô chán ghét rồi?"

"Anh để cô ta mặc quần áo của anh!" Giọng nói trong chăn đều bực bội.

Phó Tân Hàn lôi kéo chăn: "Đừng nghẹn, thò đầu ra nói chuyện đi, ở trong chăn dày như vậy cô không thấy khó thở à?"

"Không nghẹn."

"Được rồi, vậy cô cứ nghẹn ở trong chăn đi, tôi đi lấy quần áo cho cô ta." Phó Tân Hàn nói: "Lấy cái áo sơmi phơi ở kia thì thế nào?"

Triển Thâm Thâm lập tức xốc chăn lên, cô đột nhiên đứng dậy: "Không được!"

Phó Tân Hàn căn bản không nhúc nhích, vẫn ngồi ở mép giường, tư thế này của Triển Thâm Thâm căn bản không khống chế được, trực tiếp đánh vào trên ngực rắn chắc của Phó Tân Hàn, kết quả đâm đến cánh mũi đau xót, hai mắt nước mắt lưng tròng.

Phó Tân Hàn lúc này mới nhìn thấy tất cả quần áo của mình đều bị giấu ở trong chăn.

Phó Tân Hàn cảm thấy một màn này buồn cười cực kỳ, trong lòng như là bị thứ gì đó nhẹ nhàng cắn một ngụm, chảy ra không phải là máu mà là ngọt ngào tê tê dại dại, anh nói: "Tôi bảo cô ta đi rồi, tôi không phải ngốc, sao sẽ cho cô ta ở chỗ này tắm rửa mặc quần áo của tôi?"

"Vậy anh còn dịu dàng với cô ta như vậy?" Đôi mắt Triển Thâm Thâm nhìn nhìn bên ngoài, phát hiện bên ngoài không có ai, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong miệng lại lẩm bẩm nói.

"Đối nhân xử thế hẳn là phải học được cách cho người ta thể diện, lúc không cần phải xé rách mặt thì không cần xé."

Triển Thâm Thâm sửng sốt một chút, cô chỉ nhỏ hơn Phó Tân Hàn ba tuổi, nhưng cô lại cảm thấy tư tưởng của đối phương thành thục hơn cô rất nhiều rất nhiều lần.

"...... Vậy mà đêm qua, anh một chút đều không cho tôi thể diện! Quá đáng!" Triển Thâm Thâm bị Phó Tân Hàn nhấc từ trong chăn ra, oán giận nói.

Phó Tân Hàn liếc mắt nhìn Triển Thâm Thâm một cái, không giải thích.

Triển Thâm Thâm lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: "Anh đây là vi phạm nguyên tắc làm người của mình, không thể như vậy, anh không thể tiêu chuẩn kép như vậy, anh cũng phải cho tôi thể diện, đêm qua tôi khóc đến hơn phân nửa đêm đấy."

Rõ ràng trộm ở mép giường anh ngủ đến an an ổn ổn, Phó Tân Hàn liếc xéo cô một cái: "Nguyên tắc của tôi là: Không thể vào phòng tôi, không thể đυ.ng đến đồ của tôi, sinh vật có sinh mệnh đặc thù đều không thể ở trên giường tôi."

Triển Thâm Thâm thuận thế nằm liệt trên giường: "Tôi là người máy không có thể diện không có dấu hiệu sinh mệnh ——"

Phó Tân Hàn: "Đừng bướng, dậy ăn cơm."

"Cơm không phải bị đổ hết rồi sao?"

"Tôi gọi cơm hộp." Phó Tân Hàn nói.

Triển Thâm Thâm lúc này đây đang ăn cơm sáng, ngoài dự đoán vậy mà bắt đầu nhìn ngoài cửa sổ, tuy rằng không nói gì nhưng trong mắt lại nhiều một ít thứ gì đó.

Cơm trưa cùng cơm chiều đều gọi cơm hộp, không gọi người phụ nữ kia lại đây nữa.

Buổi chiều Triển Thâm Thâm nhìn Phó Tân Hàn làm việc, tay nâng má, đôi mắt sáng lấp lánh, không có gì để nói: "Tôi phát hiện anh rất trạch, chưa bao giờ ra cửa."

Phó Tân Hàn liếc mắt nhìn Triển Thâm Thâm như nhìn một đứa ngốc: "Cô muốn ra ngoài?"

Trong mắt Triển Thâm Thâm xuất hiện do dự yếu ớt, rũ mi nói: "Tôi...... Lại chờ một đoạn thời gian đi, tôi có thể chơi di động anh một chút không?"

Phó Tân Hàn lúc này mới ý thức được mình còn chưa mua di động cho Triển Thâm Thâm, anh đưa di động của mình cho cô: "Mật khẩu là bốn số 1."

Triển Thâm Thâm mở di động, sửng sốt một chút: "Mật khẩu này của anh cũng quá tùy ý."

"Tôi chơi một chút trò chơi, sẽ không động vào những thứ riêng tư của anh."

Phó Tân Hàn nhìn máy tính, tùy ý nói: "Bên trong cũng không có gì riêng tư."

"Không có ảnh chụp bạn gái cũ hoặc là lịch sử trò chuyện linh tinh sao?" Triển Thâm Thâm không chút để ý hỏi.

"Không có bạn gái cũ." Phó Tân Hàn nói.

Trong tay Triển Thâm Thâm cầm di động người này, khóe miệng điên cuồng nhếch lên, lời nói ra đều như có thêm đôi cánh nhẹ nhàng, sung sướиɠ vui mừng: "À, không có bạn gái cũ."

Vui vẻ!