Chương 3: Sơ mi trắng

Edit: Smeraldo Gardens – Tư Lam

Beta: Smeraldo Gardens – Thanh Thanh

~~~

Không biết là bởi vì mở miệng nói chuyện hay là bởi vì đã khóc một trận, hoặc là bởi vì Phó Tân Hàn hứa hẹn vĩnh viễn sẽ không thương tổn cô, Triển Thâm Thâm bắt đầu thay đổi.

Cô cực kỳ giống một con ốc sên bị mặt trời đốt bỏng, ở trong xác mình trốn tránh mặt trời, nhưng cũng bức thiết muốn nhìn thế giới bên ngoài, chậm rãi ý thức được bên ngoài an tĩnh, bắt đầu thật cẩn thận mà vươn râu.

Bây giờ biết sụp đổ khóc lớn, trách cứ, lại uất ức chất vấn.

Đây là cô lần đầu tiên vươn râu, không đau. Tuy rằng không đau nhưng vẫn có di chứng trước kia bị bỏng mang đến trong cảm giác hưng phấn đoạt lại xác mình, nhưng trong lòng càng thêm chờ đợi lần vươn râu tiếp theo.

Bản thân Phó Tân Hàn là một người rất kỳ lạ, anh đẹp trai tuấn lãng nhưng khí chất của anh lại khác khí chất của những người tự biết mình đẹp trai kia, anh trầm mặc ít lời, trong mắt luôn là vẻ bình tĩnh, cả người giống như đang biến mất khỏi trần thế, chỉ an tĩnh làm chuyện của mình.

Người như vậy không có yêu cầu gì với thế giới, với người khác, không có du͙© vọиɠ, phảng phất chỉ là tới thế giới này một chuyến, không chuẩn bị mang cái gì đi, cũng không chuẩn bị để lại cái gì.

Trong phòng không rộng lắm thường xuyên có hai người ngồi, Phó Tân Hàn làm chuyện của mình, Triển Thâm Thâm nhìn anh làm việc, trong phòng an tĩnh đến có thể nghe được tiếng ngón tay Phó Tân Hàn gõ bàn phím.

Anh nghỉ phép năm, hiện tại đã ở nhà mười ngày.

Ngay sau đó tiếng nước chảy xôn xao từ vòi nước trong phòng bếp đã phá vỡ tiết tấu tiếng gõ bàn phím ở trong phòng an tĩnh.

Phó Tân Hàn quay đầu lại thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Triển Thâm Thâm, trong tay bưng đĩa nho vừa mới rửa, hỏi: "Tôi vừa mới rửa, anh ăn không?"

Phó Tân Hàn vươn tay cầm hai quả.

Ốc sên nhỏ lần thứ hai vươn râu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó chuyển một cái ghế nhỏ thấp thấp tới, hẳn là ghế trẻ em, cũng không biết Triển Thâm Thâm tìm thấy ở chỗ nào, cô vốn dĩ không cao, ngồi ở trên ghế thấp bưng đĩa nho ngồi ở bên cạnh Phó Tân Hàn đầu cũng chỉ cao hơn chân Phó Tân Hàn một chút.

Phó Tân Hàn xem xong tất cả văn kiện công ty gửi đến liền thấy Triển Thâm Thâm ghé vào trên đùi mình ngủ rồi.

Trong khoảng thời gian này, trên mặt Triển Thâm Thâm đã bắt đầu có huyết sắc, lúc này mặt cô dán ở trên đùi anh, trên người mặc áo ngắn tay màu trắng, lúc dựa lại đây lộ ra một đoạn eo mảnh khảnh.

Phó Tân Hàn nheo nheo mắt, mãnh thú trong lòng đã có dấu hiệu thức tỉnh.

Bắt đầu từ một khắc nhìn thấy Triển Thâm Thâm kia, anh liền biết, anh giống mọi người trên thế gian này, dơ bẩn.

Cô là kiếp của anh.

Trong đầu Phó Tân Hàn hiện ra chuyện thật lâu thật lâu trước kia, đó là một người phụ nữ điên cuồng, trên mặt bà là màu đỏ tươi của máu tươi, hai mắt trợn lên, hung tợn nhìn anh: "Không được yêu bất luận kẻ nào, không được rơi xuống kết cục này như mẹ!"

Bàn tay dày rộng lướt qua ở trên cổ thiếu nữ, cái cổ kia nhỏ bé yếu ớt, chỉ cần nắm chặt hai tay lại, lại dùng một chút lực anh liền giải thoát rồi, tựa như người phụ nữ điên cuồng kia đã từng làm vậy.

Chỉ là, Phó Tân Hàn thu tay về, cuối cùng gì cũng không làm.

Trước đó anh nói sai rồi.

Anh giống Chu Đĩnh, đều là kẻ cặn bã cả, trên thực tế, anh càng ghê tởm hơn.

Chu Đĩnh vì yêu mà muốn hủy diệt, dùng vô số thủ đoạn, ít nhất là đặt ở bên ngoài.

Mà anh lại đánh cờ xí chính nghĩa, làm chuyện dơ bẩn xấu xa nhất.

Triển Thâm Thâm lần thứ hai vươn râu nhỏ, bắt đầu ý thức được thế giới bên ngoài an toàn còn có một loại cảm giác rất thoải mái.

Người đã từng chịu thương tổn nghiêm trọng, hoặc là sẽ không bao giờ mở lòng nữa hoặc là sẽ càng thêm tham luyến ấm áp. Triển Thâm Thâm là người sau, cô mê luyến loại cảm giác an toàn trên người Phó Tân Hàn này.

Trước đó nhìn thấy đàn ông cao lớn, trong lòng cô đề phòng lại sợ hãi, nhưng Phó Tân Hàn lại khác, anh cao lớn cường tráng, anh bình tĩnh thong dong, tính anh trầm mặc ít lời đều cho cô một loại cảm giác an toàn, toàn thế giới đều đánh không lại cảm giác an toàn của anh.

Đó là một loại cảm giác có thể làm toàn thân cô nhẹ nhàng thoải mái, Triển Thâm Thâm mới đầu lén lút dựa vào một chút, trong nháy mắt Phó Tân Hàn ý thức được, cô cảm nhận được liền xoay đầu đi, làm bộ là đang trộm nhìn nội dung trên màn hình máy tính của anh, gương mặt đỏ bừng, mắt nhìn loạn, hy vọng bị Phó Tân Hàn phát hiện, lại sợ hãi bị Phó Tân Hàn phát hiện, loại cảm xúc thấp thỏm bất an này như là một bàn tay to nắm chặt trái tim cô, trái tim bỗng nhiên co chặt lại.

Phó Tân Hàn như là gì cũng không phát hiện, biểu tình chuyên chú làm việc của mình.

Triển Thâm Thâm như là đứa trẻ được dung túng, ngay từ đầu chỉ muốn một viên kẹo, sau lại bắt đầu lấy một viên lại một viên trong lọ......

Nhưng mà, Phó Tân Hàn cũng có lúc cự tuyệt ——

"Không thể."

Triển Thâm Thâm ôm gối đầu, ủ rũ cụp đuôi: "Ban ngày tôi có thể ghé vào trên người của anh ngủ......" Trên thực tế là Triển Thâm Thâm xem máy tính mệt mỏi liền ghé vào trên đùi Phó Tân Hàn ngủ.

Tim Phó Tân Hàn đột nhiên đập mạnh, ngữ khí như kết vụn băng: "Vậy thì về sau không thể."

Triển Thâm Thâm sửng sốt một chút, vành mắt nhanh chóng đỏ lên, tựa hồ không hiểu sao lại như thế, tủi thân cực kỳ: "Anh...... Anh làm sao vậy."

Phó Tân Hàn cứ như vậy nhìn cô, nhìn cô ôm gối đầu, gắt gao ôm cái gối đầu kia, sau đó tức giận đi ra ngoài.

Phó Tân Hàn biểu tình chết lặng nằm vào trong chăn, nhắm mắt lại, trước mắt hoàn toàn đỏ ngầu.

Con người sao lại phải có tình yêu.

Phó Tân Hàn mở to mắt, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất bên cạnh.

Trên mặt đất có một bọc "Nhộng", đó là người cho tới nay đều ngủ ở trên sô pha kia.

Dưới ánh trăng sáng, trên mặt thiếu nữ không có tủi thân cùng không cam lòng vừa rồi, say sưa đi vào giấc ngủ, mang theo vẻ đẹp mông lung thuần khiết.

Phó Tân Hàn thấy một món đồ quen thuộc được trải ở trên gối đầu của thiếu nữ, mặt cô dán trên đó.

Đó là một cái áo sơ mi trắng. Là sơ mi trắng Phó Tân Hàn hôm nay thay ra.

Phó Tân Hàn thu hồi tầm mắt, lại một lần nhắm mắt lại, rõ ràng trong lòng tràn ngập tội ác, trên mặt anh lại mang theo tươi cười.

Hình ảnh kia tựa như một đứa bé quật cường, mắt trông mong nhìn kẹo của người khác, trong miệng kêu gào mình tuyệt đối không ăn kẹo, nhưng sau khi bị người ta cứng rắn nhét cho một viên kẹo, trên mặt đứa trẻ đó lại giấu không được vui vẻ.

Triển Thâm Thâm chính là viên kẹo kia.