Tôi phải đợi tới gần mười một giờ. Tôi đã định đi sớm hơn lúc má còn ở bệnh viện, nhưng có mấy người bạn của ba dẫn con họ đến chơi. Tôi phải tiếp chúng nó.Khoảng mười giờ má về nhà. Bà bị mệt, nên ba vội vàng tiễn khách. Sau đó hai ông bà ngồi trong bếp uống cà phê và nói chuyện, rồi mới lên lầu đi ngủ.
Đợi ba má ngủ say, tôi mới chuồn ra ngoài bằng cửa sau.
Tôi đi như bay trong đêm tối. Một bên túi, tôi thủ một cây thánh giá tìm thấy trong hộp nữ trang của má. Túi kia là một lọ nước thánh, một bạn bốn phương gửi tặng ba từ mấy năm trước. Tôi không tìm được cây gậy nào. Định đem theo một con dao, nhưng tôi là đứa rất vụng về với dao kéo, chỉ tổ cắt đứt chính tay mình.
Rạp hát cũ kỹ tối om om và vắng ngắt. Lần này tôi vào bằng cửa chính.
Tôi không biết sẽ phải làm gì nếu không gặp ma-cà-rồng tại đây, nhưng tôi cảm thấy là sẽ gặp. Giống hôm Steve ném những miếng giấy kèm theo cái vé lên không, tôi nhắm mắt, xòe tay như một người mù. Đó là định mệnh.
Một lúc sau, tôi tìm ra lối xuống hầm. Cái đèn hết pin của tôi nhấp nháy. Không còn thời gian để sợ, tôi đi gấp xuống thang.
Càng xuống, tôi càng thấy sáng sủa hơn. Tới chân cầu thang, tôi thấy năm ngọn nến cao đang bập bùng cháy.
Ông Crepsley đang đợi tôi nơi cuối hầm. Ông ta ngồi bên cái bàn nhỏ, chơi bài một mình. Không nhìn lên, ông nói:
- Chúc một buổi sáng tốt lành, cậu Shan.
Tôi tằng hắng trước khi trả lời:
- Bây giờ là nửa đêm. Không phải buổi sáng.
- Với ta là buổi sáng.
Ông ta ngẩng lên nhe răng cười. Răng ông ta dài và nhọn hoắt. Đây là lần tôi được đến gần ông ta nhất, để có thể nhìn rõ từng chi tiết – răng đỏ, tai dài, mắt hí – nhưng trông ông ta giống một người bình thường, một người bình thường cực kỳ xấu xí. Tôi hỏi:
- Ông đang chờ tôi, phải không?
- Đúng.
- Ông biết quý bà Octa ở đầu từ bao giờ?
- Ngay đêm mi ăn trộm.
- Tại sao ông không lấy lại ngay?
- Ta đã định thế, rồi ta nghĩ đến thằng bé đã cả gan ăn trộm của một ma-cà-rồng, ta quyết định mi xứng đáng được học hỏi nhiều hơn.
- Vì sao?
Tôi ráng giữ hai đầu gối cho khỏi run. Ông ta hỏi lại như giễu cợt:
- Ừ, vì sao nhỉ?
Ông búng ngón tay, tất cả những cây bài tự động xếp gọn lại, rồi chui tọt vào hộp.
- Darren Shan, cho ta biết, mi đến đây làm gì? Lại ăn trộm của ta? Mi vẫn còn mê mệt quý bà Octa lắm sao?
- Không bao giờ tôi muốn lấy lại con quái vật đó nữa.
Crepsley ha hả cười:
- Đừng nói thế, quý bà Octa nghe được sẽ buồn lắm đấy.
- Đừng chọc ghẹo tôi. Tôi không muốn bị đem ra làm trò hề đâu.
- Không à? Nhưng ta cứ trêu chọc mi thì sao?
Tôi rút ra cây thánh giá và lọ nước thánh, giơ lên cao. Tưởng con ma-cà-rồng sẽ rú lên khϊếp đảm, lăn đùng ra. Nhưng không, ông ta mỉm cười, búng ngón tay. Cây thánh giá và lọ nước thánh bay vèo sang tay ông. Chặc lưỡi, vê vê cây thánh giá thành quả bóng nhỏ tròn xoe, như vê một miếng thiếc mỏng. Mở lọ nước thánh, ông ực một ngụm hết sạch.
- Mi biết ta khoái gì không? Ta rất khoái những con người mê xem phim kinh dị, đọc sách kinh dị. Vì chúng tin những gì chúng xem, nghe và đọc đến nỗi trang bị những thứ vớ vẩn như thánh giá, nước thánh, thay vì những thứ có thể gây tổn thương thật sự như súng hay lựu đạn.
- Nghĩa là… thánh giá không… hại được ông?
- Làm gì có chuyện đó.
- Ông là ma quỷ?
- Ta à?
- Phải. Ông là ma-cà-rồng. Ma-cà-rồng là ma quỷ.
- Mi không nên tin những lời đồn đại. Thật sự thói quen ăn uống của chúng ta hơi lạ lùng. Nhưng không chỉ vì chúng ta uống máu, có nghĩa chúng ta là ma quỷ. Loài dơi hút máu bò và ngựa, chúng có phải là ma quỷ không?
- Không. Chuyện đó lại khác. Chúng là loài vật.
- Con người cũng là một giống động vật. Nếu một ma-cà-rồng gϊếŧ một mạng người, đúng, như thế là tội ác là ma quỷ. Nhưng chỉ xin một chút máu cho bụng bớt sôi lên vì đói, thì có hại gì đâu.
Tôi chỉ có một mình, yếu đuối, nhỏ bé. Tôi không nên cãi lại thì hơn. Crepsley nói tiếp:
- Ta biết mi không muốn tranh luận lúc này. Được, chuyện này hãy tạm gác qua một bên. Nào, bây giờ cho ta biết, nêu không phải là con nhện của ta, thì mi muốn gì, Darren Shan?
- Nó đã cắn Steve Leonard.
Crepsley gật gù:
- Lại vẫn là cái thằng Steve Leonard…
- Tôi muốn ông làm cho nó khỏe hơn…
- Ta? Ta đâu phải là bác sĩ? Ta chỉ là một diễn viên xiếc. Một quái nhân. Nhớ không?
- Không. Ông còn hơn thế nữa. Tôi biết ông có phép thuật.
- Có thể. Quý bà Octa cắn là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nọc độc nào cũng có thuốc giải. Có thể ta cứu được bạn mi với một chai huyết thanh đặc biệt…
Tôi kêu lên mừng rỡ:
- Tôi biết mà. Tôi biết ông làm được.
Ông ta đưa những ngón tay dài, xương xẩu lên, ngăn tôi lại:
- Nhưng có thể… ta chỉ có một chai nhỏ xíu, nên rất quý giá. Và có thể ta phải để dành cho chính ta khi thật sự khẩn cấp, trong trường hợp ta bị quý bà Octa cắn. Có thể ta không muốn phí hoài thuốc cho thằng nhóc ma quỷ đó.
- Đừng làm thế. Xin ông cho tôi để cứu Steve. Ông không thể để nó chết được.
- Sao lại không? Bạn mi là gì của ta nào? Mi đã nghe nó nói rồi chứ: lớn lên, nó sẽ trở thành kẻ đi săn lùng ma-cà-rồng.
- Nó nói chỉ vì quá giận thôi.
- Nhưng ta hỏi lại: vì sao ta phải cứu Steve Leonard? Chất huyết thanh đó rất hiếm và không gì thay thế được. Giá rất cao, ai trả cho ta?
- Tôi sẽ trả.
Tôi kêu lên. Tôi thấy rõ đó là điều ông ta đang mong đợi: bằng kiểu nghiêng mình ra trước, mắt lim dim, miệng cười cười. Đó là lý do ông ta đã không lấy lại con nhện ngay đêm đầu tiên bị mất, là lý do vì sao ông ta không đi khỏi thành phố này.
Ông ta hỏi, giọng đầy quỷ quyệt:
- Mi trả? Mi chỉ là một đứa trẻ ranh, lấy tiền đâu mà trả?
- Tôi trả dần. Trả mỗi tuần trong vòng năm mươi năm. Hay lâu bao nhiêu là tùy ông. Lớn lên, tôi đi làm, sẽ đưa hết tiền lương cho ông. Tôi thề.
- Không. Ta không quan tâm tới tiền bạc của mi.
- Ông quan tâm tới gì? Tôi biết ông đã định sẵn giá. Vì vậy ông đã đợi tôi phải không?
- Mi là một thiếu niên thông minh. Ta biết điều đó khi thức dậy, thấy mất con nhện và bắt gặp thư mi. ta tự nhủ: “Larten, đây là một đứa trẻ đặc biệt nhất, một con người thật sự phi thường. Đây là một cậu bé có thể tiến xa…”
- Dẹp mấy chuyện lẩm cẩm đó đi, ông hãy nói thẳng là muốn gì?
Ông ta cười sằng sặc, rồi nghiêm túc nói:
- Mi còn nhớ những gì ta và Steve nói với nhau chứ?
- Còn nhớ. Nó muốn thành một ma-cà-rồng. Ông bảo nó còn nhỏ quá, vì vậy nó xin làm đệ tử phụ tá cho ông. Ông đã đồng ý, nhưng khám phá ra nó là ma quỷ, ông từ chối.
- Đúng vậy, nhưng còn một điều mi không nhớ: ta không quá tha thiết nhận đệ tử, có một tên phụ tá cũng tốt thật, nhưng cũng là một gánh nặng. Nhưng… sau đó ta nghĩ lại. Nhất là bây giờ ta đã tách khỏi gánh xiếc, và phải tự xoay trở một mình.
- Ý ông là sẽ nhận Steve?
- Ôi! Không. Không ai biết trước con quái vật đó sẽ làm gì khi nó trưởng thành. Không đâu, Darren Shan. Không bao giờ ta nhận Steve Leonard làm đệ tử.
Ông ta chỉ thẳng ngón tay dài thòng vào tôi. Và tôi biết ông ta sẽ nói gì trước khi ông mở miệng
Tôi thở dài hỏi:
- Ông muốn tôi làm đệ tử?
Rồi tôi xông vào thoi ông ta.
Và nụ cười hắc ám, thâm hiểm đã cho tôi biết là tôi đoán đúng.