Chương 23

Tôi đứng bên cửa sổ, chờ ông ta biến thành con dơi và bay lên. Nhưng ông ta chỉ lắc nhè nhẹ cái l*иg để xem con nhện có sao không.Rồi, vẫn mỉm cười, ông ta quay đi, biến vào đêm tối.

Tôi đóng cửa sổ, chạy lên giường với trăm ngàn câu hỏi: ông ta đã ở đó bao lâu rồi? Nếu đã biết mụ Octa ở đâu, sao không đến lấy lại trước khi những chuyện này xảy ra? Tôi tưởng ông ta tức giận, nhưng dường như ông ta lại tỏ ra hoan hỉ. Sao ông ta không móc họng tôi ra như Steve đã nói?

Không thể nào ngủ được. Lúc này tôi còn khϊếp đảm hơn cả đêm đầu tiên tôi trộm con nhện của ông ta. Lúc đó tôi còn có thể cho rằng, ông ta không biết tôi là ai, vì vậy không thể tìm ra tôi.

Tôi nghĩ đến việc phải kể cho ba hết chuyện này. Vì một ma-cà-rồng, có lý do để căm thù gia đình tôi, đã biết nơi chúng tôi ở. Ba cần được biết, để tìm cách đề phòng. Nhưng…

Ba sẽ không tin tôi đâu. Nhất là bây giờ con nhện khổng lồ không còn nữa. Tôi có cố nói thế nào, thì ba cũng chỉ cho tôi là khùng. Không bao giờ ông có thể tin ma-cà-rồng có thật.

Biết ma-cà-rồng chỉ tấn công sau khi mặt trời lặn, nên tôi nằm trăn trở trên giường, nhưng rồi tôi cũng chợp được một giấc ngắn. Tuy vậy, giấc ngủ ngắn ngủi cũng đủ làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi thấy mình không có lý do để quá sợ đến thế. Vì nếu muốn gϊếŧ tôi, ông ta đã gϊếŧ ngay trong cuộc chạm trán bất ngờ đêm qua rồi. Ông không muốn, hay chưa muốn, tôi phải chết.

Trút được gánh nặng lo sợ đó, tôi chỉ còn quan tâm tới Steve và vấn đề thật sự của tôi: có nên nói hết ra sự thật hay không?

Má vẫn ở trong bệnh viện để săn sóc bà Leonard và điện thoại cho bạn bè, hàng xóm biết tin Steve bị bệnh. Khi má về, tôi sẽ kể với bà. Tôi sợ phải nói sự thật với ba.

Chủ nhật đó gia đình tôi yên ắng như tờ. Ba chiên trứng cho bữa điểm tâm, và ông lại làm cháy khét như mỗi khi ông phải vào bếp. Nhưng hai anh em tôi không phàn nàn gì. Thật ra tôi nuốt mà chẳng biết mình đang ăn gì. Tôi không cảm thấy đói. Tôi chỉ ăn để làm ra vẻ bình thường như những chủ nhật khác

.

Chúng tôi ăn gần xong thì má phôn về. Ba nghe má nói rất lâu, ông không nói gì, chỉ ậm ừ. Khi ông trở lại bàn, tôi hỏi:

- Steve sao rồi, bà?

- Không hay rồi. Các bác sĩ chưa biết xoay trở làm sao. Có lẽ Annie nói đúng, đó là nọc độc. Nhưng không giống những nọc độc mà các bác sĩ đã từng biết. Họ đã gửi mẫu đến những chuyên gia tại một bệnh viện khác, hy vọng có người biết rõ hơn về nọc độc này. Nhưng…

Ông buồn bã lắc đầu. Annie e dè hỏi:

- Anh ấy có thể chết không, ba?

- Có thể.

Annie tấm tức khóc. Ba bế nó lên lòng, nói:

- Nào, nào, đừng khóc chứ. Anh ấy đã chết đâu, cưng. Anh ấy vẫn thở, hình như nọc độc chưa xâm phạm vào não. Nếu người ta tìm ra phương pháp tẩy nọc độc trong thân thể anh ấy, anh ấy sẽ khỏe lại mà.

Tôi hỏi:

- Ba à, Steve còn chịu đựng nổi bao lâu?

- Cứ như tình trạng của nó hiện nay, người ta có thể giữ cho nó sống một thời gian dài bằng… máy.

- Bao giờ người ta mới phải sử dụng đến máy hả ba?

- Họ nghĩ là vài ngày nữa. Có thể vài ngày trước khi hệ thống hô hấp và động mạch vành ngưng hoạt động.

Annie hỏi qua tiếng nức nở:

- Là cái gì, ba?

- Tim và phổi của anh ấy. Khi nào tim và phổi còn hoạt động, thì anh ấy còn sống. Tuy nhiên người ta phải tiếp đồ ăn bằng một đường dây. Nhưng… nếu Steve ngừng thở là mọi rắc rối thật sự bắt đầu.

Mới hôm qua, bạn tôi có cả một cuộc đời phía trước. Giờ đây sự sống của Steve chỉ còn được tính trong vài ngày! Tôi hỏi:

- Con vào thăm nó được không?

- Nếu con muốn đi, thì chiều nay.

Hôm nay khách thăm chật cứng bệnh viện. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều hộp sô-cô-la và hoa đến thế. Tôi muốn mua quà cho Steve, nhưng không có tiền.

Tôi tưởng nó nằm bên khu bệnh viện nhi, nhưng nó nằm trong một phòng riêng. Các bác sĩ muốn quan sát để tìm hiểu nó bị bệnh gì. Chúng tôi phải đeo khẩu trang, găng tay và khoác áo màu xanh trước khi được vào thăm.

Bà Leonard đang ngủ trên một ghế bành. Má ra dấu cho chúng tôi giữ im lặng. Bà lần lượt ôm cha con tôi, rồi thì thầm với ba:

- Hồ sơ thí nghiệm đã gửi về, không có kết quả gì.

- Chắc chắn phải có ai biết chứ. Có bao nhiêu loại nọc độc khác nhau?

- Hàng ngàn. Họ đã gửi mẫu đi những bệnh viện nước ngoài. Hy vọng những nơi đó sẽ có hồ sơ vè nọc độc này. Nhưng phải mất một thời gian chúng ta mới nhận được.

Tôi nhìn Steve. Nó nằm bẹp trên giường. Ống truyền gắn vào một cánh tay. Dây nhợ lằng nhằng trên ngực nó. Những dấu kim lấy máu đi xét nghiệm còn đầy trên tay. Mặt nó cứng đờ, trắng như tờ giấy.

Tôi bật khóc, khóc nức nở nghẹn ngào. Má ôm chặt tôi, nhưng chỉ làm tôi khổ sở thêm. Tôi nói với má về con nhện, nhưng tôi khóc đến nỗi làm má không nghe rõ được câu nào.

Má đẩy chúng tôi ra khỏi phòng, nhường chỗ cho họ hàng của Steve lũ lượt vào thăm nó.

Má gỡ khẩu trang và lau nước mắt cho tôi, bảo:

- Tốt rồi.

Bà chọc nách cho tới khi tôi cười, bà nói:

- Nó sẽ qua khỏi. Má biết trông nó có vẻ nguy kịch lắm. Nhưng các bác sĩ đang làm việc hết khả năng. Chúng ta phải tin tưởng và hy vọng vào những đều tốt lành nhất. Đồng ý không nào?

- Con đồng ý.

Tôi thở dài. Annie bảo:

- Em thấy anh ấy có vẻ khá hơn rồi đấy.

Tôi xiết tay Annie, nhìn nó đầy biết ơn. Ba hỏi má:

- Em về bây giờ chưa?

- Em cũng chưa biết. Có lẽ em ở lại, phòng khi…

- Angela, lúc này em làm như vậy là đầy đủ rồi. Anh chắc đêm qua em chẳng ngủ được chút nào…

- Có ngủ một chút.

- Vậy nếu ở lại, cả ngày hôm nay em sẽ lại mất ngủ. Đã có người khác săn sóc mẹ con Steve rồi. Về thôi, Angie.

Ba gọi má là “Angie” mỗi khi dỗ dành bà làm theo ý ông.

- Thôi được. Tối em trở lại xem có việc gì không.

- Đúng vậy.

Trên đường về tôi chỉ nghĩ đến Steve. Tôi nghĩ đến nọc độc đang ở trong huyết quản nó và cảm thấy chắc chắn các bác sĩ sẽ thất bại trong việc điều trị cho nó. Không một bác sĩ nào trên thế giới từng biết đến một con nhện như quý bà Octa.

Dù nhìn Steve hôm nay đã thê thảm quá rồi, nhưng tôi tin chỉ vài ngày nữa trông nó còn thảm thương hơn gấp bội. Tưởng tượng nó phải nối với cái máy thở, trùm mặt nạ, những ống cao su luồn vào cơ thể, tôi không thể nào chịu nổi.

Chỉ có một cách còn có thể cứu Steve. Chỉ một người biết về thứ nọc độc này và biết cách hóa giải nó.

Ông Crepsley!

Xe về đến nhà. Tôi đã quyết định xong. Tôi sẽ truy lùng bằng được ông ta, bắt ông bằng mọi giá, phải cứu mạng Steve.

Trời tối, tôi sẽ lẻn ra khỏi nhà, đi tìm ma-cà-rồng. Tôi sẽ đến những nơi tôi nghĩ có thể tìm được ông Crepsley. Nếu tôi không ép buộc được ông ta…

… Tôi sẽ mãi mãi chẳng quay về.