Chương 22

Mấy cô y tá của xe cứu thương hỏi má tôi, Steve có bị chứng kinh phong hay bệnh tiểu đường không. Má tôi nói không biết rõ, nhưng bà nghĩ là không. Họ còn hỏi nó có bị dị ứng hoặc bệnh gì đặc biệt không, nhưng má tôi bảo bà không phải là mẹ của Steve nên không biết.Tôi tưởng mẹ con tôi sẽ lên cùng xe tải thương với Steve, nhưng nhân viên bệnh viện bảo không đủ chỗ. Họ hỏi tên và số điện thoại của mẹ nó. Nhưng bà không có ở nhà. Một y tá hỏi mẹ tôi có thể lái xe theo, để lập thủ tục (với những gì bà có thể biết về nó) để họ kịp khám và điều trị. Má đồng ý. Bà đẩy cả tôi và Annie lên xe. Ba vẫn chưa về tới, má tôi gọi điện thoại di động cho ông. Ba bảo sẽ tới thẳng bệnh viện.

Tôi ngồi băng sau, cố tránh ánh mắt Annie. Biết là mình nên nói ra sự thật, nhưng tôi quá sợ. Điều đáng trách hơn nữa, tôi biết, nếu kẻ đang bị hôn mê kia là tôi, chắc chắn Steve sẽ không che giấu sự thật.

- Chuyện gì đã xảy ra trong phòng con?

Má hỏi, không quay lại, vì bà đang lái xe với tốc độ rất cao, bám theo xe tải thương. Tôi mừng, vì biết không thể nói dối khi nhìn thẳng mẹ.

- Con không rõ. Đang nói chuyện, rồi con phải đi toa-lét, khi trở lại…

- Con không thấy gì sao?

- Dạ không.

Tai tôi đỏ rần vì xấu hổ.

- Má không hiểu nổi. Người nó cứng đờ, da tái xanh, má tưởng nó chết rồi.

Annie chợt nói:

- Con nghĩ là anh ấy bị cắn.

Tôi suýt huých vào mạng sườn nó, nhưng nhớ là nó đã hứa giữ bí mật để bảo vệ tôi. Má hỏi:

- Bị cắn?

- Trên cổ anh ấy có mấy dấu nhỏ.

- Con thấy à? Nhưng, má nghĩ là không phải bị con gì cắn đâu.

- Sao không? Lỡ có con rắn hay… con nhện bò vào cắn anh ấy thì sao?

- Nhện? Ồ, không đâu, vùng này làm gì có giống nhện đi tìm người để cắn đến hôn mê như thế.

- Vậy thì là cái gì, má?

- Má không rõ. Có thể nó ăn món gì đó không hợp, hay bị lên cơn đau tim.

Annie hỏi:

- Trẻ con mà cũng bị đau tim?

- Có chứ. Nhưng phải đợi bác sĩ khám cho nó xem sao. Bác sĩ biết rõ hơn mẹ con mình.

Trong khi má làm thủ tục, tôi nhìn quanh. Đây là một nơi trắng toát. Tường trắng, sàn nhà trắng, đồng phục trắng. Khắp nơi có tiếng rì rào nho nhỏ, tiếng lò xo giường và tiếng ho, tiếng máy chạy rì rì, tiếng dao kéo lách cách và tiếng thì thầm của các y bác sĩ.

Má tôi lại gần, cho biết là Steve đã được nhập viện và đang được chẩn bệnh. Bà bảo:

- Má thấy có vẻ lạc quan, không đến nỗi nào đâu.

Annie kêu khát nước. Tôi dẫn nó đến máy bán nước, nhét đồng kim loại vào máy. Nó hỏi:

- Anh còn định chờ tới bao giờ?

- Chờ xem bác sĩ nói gì sau khi khám cho Steve. Hy vọng họ có thể biết là chất độc gì và điều trị được cho anh ấy.

- Nếu họ không thể?

- Anh sẽ nói ra sự thật.

- Lỡ anh Steve chết trước khi anh nói thì sao?

- Không thể như vậy được. Đừng nói gở thế. Nghĩ gở cũng không nên. Phải hy vọng những gì tốt nhất. Phải hy vọng là anh ấy sẽ vượt qua. Ba má vẫn bảo chúng ta, ý nghĩ tốt sẽ giúp người bệnh mau khỏe lại, đúng không? Steve cần chúng mình tin vào anh ấy.

- Anh ấy cần sự thật hơn.

Chúng tôi cầm ly nước trở lại ghế ngồi, lặng lẽ uống.

Chẳng bao lâu sau, ba tới, vẫn còn mặc áo quần làm việc. Ông hôn má và Annie, bóp mạnh vai tôi. Bàn tay ông làm dính dầu mỡ lên áo tôi. Ông hỏi má:

- Có tin tức gì chưa?

- Chưa, còn đang chờ đây.

Chúng tôi ngồi chờ mấy tiếng vẫn không có gì xảy ra. Rồi mẹ của Steve tới. Mặt bà cũng trắng nhợt như Steve, bà đi thẳng đến tôi. Nắm vai tôi mà lắc:

- Mày đã làm gì nó? Mày đã làm gì con tao? Mày gϊếŧ chết nó rồi à?

Ba tôi quát lên:

- Này! Thôi đi!

Mẹ của Steve không thèm nhìn ba tôi, tiếp tục lắc mạnh tôi hơn:

- Mày đã làm gì nó?

Bà lập đi lập lại, gào lên. Thình lình bà buông tôi ra, lăn đùng xuống nền nhà, kêu la, chửi rủa như một đứa trẻ.

Má tiến lại quỳ xuống, vừa vuốt ve gáy bà ta vừa thì thầm khuyên giải, rồi dìu bà đứng dậy, lại ghế cùng ngồi.

Bà Leonard vừa khóc vừa rêи ɾỉ than thân: bà thiếu bổn phận của một người mẹ ra sao, và Steve đã ghét cay ghét đắng mẹ đến thế nào.

Má bảo tôi và Annie ra chỗ khác chơi. Anh em tôi vừa bước đi, má gọi lại bảo:

- Darren, bác ấy không la mắng con đâu. Chỉ vì bác ấy quá lo sợ đó thôi.

Tôi gật đầu thiểu não. Má sẽ nói gì nếu biết bà Leonard rất có lý để chửi rủa tôi.

Tôi và Annie chơi chọi đá cho có việc để làm. Tôi tưởng mình chẳng còn lòng dạ nào để chơi, nhưng chỉ sau vài phút, tôi quên cả Steve lẫn bệnh viện, cuốn hút vào trò chơi. Thật sung sướиɠ, dù chỉ một lát, được quên đi những lo âu và đời sống thật. Nếu không bị mất đồng tiền kim loại, tôi có thể chơi suốt đêm.

Khi trở lại, bà Leonard đã bình tĩnh đang cùng má ngồi làm nốt thủ tục.

Khoảng mười giờ Annie bắt đầu ngáp. Má bảo hai chúng tôi về nhà. Tôi chưa kịp cãi lại, má nói ngay:

- Ở đây con cũng không làm được việc hết đâu. Ngay khi có tin tức gì má sẽ phôn về ngay, dù là nửa đêm. Được chứ?

Tôi bối rối. Đây là dịp cuối cùng để tôi nói về con nhện. Nhưng tôi không biết nói thế nào. Tôi chỉ gật đầu rồi ra khỏi nhà thương.

Ba lái xe đưa anh em tôi về. Tôi tự hỏi, ba sẽ làm gì nếu tôi kể cho ông nghe về con nhện, ông Crepsley và tất cả mọi chuyện. Ba sẽ phạt tôi. Tôi không sợ điều này. Nhưng lý do tôi không nói với ông là: tôi biết ông sẽ xấu hổ vì tôi đã nói dối, đặt sự an toàn của riêng mình trên sự an toàn của Steve. Tôi sợ bị ông khinh ghét.

Về tới nhà, Annie đã ngủ ngon lành trên xe, ba tôi bế nó vào giường. Tôi uể oải về phòng thay quần áo, tiếp tục rủa thầm mình.

Ba nhìn vào phòng tôi hỏi:

- Con không sao chứ?

Tôi gật. Ông bảo:

- Ba tin chắc Steve sẽ khỏe lại. Bác sĩ sẽ phát hiện ra nó bị gì. Họ sẽ chữa trị cho nó mau bình phục thôi.

Tôi lại gật.

Ba đứng tại cửa một lúc nữa, rồi thở dài, đi xuống phòng làm việc.

Đang treo quần vào tủ áo, tôi chợt nhìn thấy cái l*иg nhện. Tôi kéo nó ra ngoài. Mụ Octa nằm giữa l*иg thở đều đều, êm ả như mọi khi. Tôi ngắm nghía màu sắc của con nhện, nó không còn gây cho tôi chút ấn tượng nào. Rực rỡ, phải, nhưng xấu xí, lông lá, ti tiện. Tôi ghét nó. Nó thật sự là một kẻ vô lại, xỏ lá. Nó cắn Steve chẳng vì lý do gì. Tôi đã cho nó ăn, săn sóc và chơi đùa với nó. Nó trả ơn tôi như thế đó. Tôi lắc cái l*иg, rít lên:

- Quái vật khát máu! Đồ vô ơn!

Con nhện bám chặt chân vào song l*иg. Điều này càng làm tôi tức điên lên, vừa lắc vừa quay vòng cho những cái chân lông lá của nó phải buông khỏi nan l*иg. Tôi rủa nó bằng đủ mọi từ xấu xí, tồi tệ nhất mà tôi biết. Tôi cầu cho nó chết đi, cầu cho tôi đừng bao giờ nhìn thấy nó nữa, cầu sao mình đủ gan dạ, kéo nó ra khỏi l*иg, đạp cho nó tan thây nát thịt.

Khi cơn giận lên cực điểm, tôi ráng sức quăng cái l*иg thật xa. Không chủ tâm quăng vào đâu. Nhưng tôi giật thót mình khi thấy nó bay qua cửa sổ. Tôi hốt hoảng chạy lại cửa sổ nhìn ra. Tôi sợ cái l*иg sẽ tan từng mảnh khi chạm đất, vì tôi biết nếu các bác sĩ không cứu được Steve, họ cần có con nhện để nghiên cứu, để tìm ra phương pháp điều trị cho bạn tôi. Nhưng nếu con nhện sổ l*иg, trốn mất thì…

Không kịp bắt lại cái l*иg nữa, nhưng tôi phải biết nó rơi xuống đâu và có bị tan nát ra không.

Bên ngoài tối đen, nhưng tôi vẫn có thể thấy cái l*иg đang rơi xuống, nhưng… trước khi chạm mặt đất, từ bóng đêm, một bàn tay vươn lên, chụp lấy nó.

Một bàn tay?!?

Tôi nghiêng người ra, nhìn cho rõ. Rồi một người tiến ra. Trước hết tôi thấy bàn tay nhăn nhúm đang xách cái l*иg, rồi tôi thấy cái áo khoác dài màu đỏ, chỏm tóc màu cam, cái sẹo dài xấu xí. Và, sau cùng, những cái răng nhọn hoắt đang nhe ra cười.

Ông Crepsley – ma-cà-rồng!

Ông ta đang ngửa mặt cười với tôi!