Chương 37

Nguyên nhân khiến Vương Cường càng thêm kiêng kị chính là xí nghiệp nhà họ Vương là công ty con dưới trướng tập đoàn Tô thị.Giống như Baidu, A Lý, Chim Cánh Cụt.

Công ty con dưới trướng nhiều vô kể.

Ba của Vương Cường là tổng giám đốc của công ty con dưới trướng tập đoàn Tô thị.

Tuy giá trị con người hơn trăm triệu, nhưng so với cậu ấm thứ hai của tập đoàn Tô thị thì anh ta chẳng là cái thả gì.

Hơn nữa mối quan hệ cấp trên cấp dưới này cũng khiến anh ta mỗi lần gặp Tô Hiểu Phàm đều sẽ chú ý cẩn thận xốc lại một trăm hai mươi phần trăm tinh thần để đối đãi.

Chuyện liên quan đến sống chết, cho dù anh ta là con cháu nhà giàu thì đương nhiên cũng phải biết phân rõ nặng nhẹ.

Vẻ mặt Vương Cường tràn đầy ý cười đến nghênh đón ngay: "Anh Tô, sao anh cũng tới đây ăn cơm thế? Khéo thật đấy!"

"Gặp được anh, tôi thật sự rất vui, hiếm khi tâm tình tôi lại tốt thế này, anh Tô, các anh ở phòng VIP nào thế? Để chút nữa tôi thanh toán!"

Anh ta vừa dứt lời.

Đã khiến cho đám con nhà giàu giả và Giả Mạn Nhu ở đây sợ ngây người.

Rốt cuộc thân phận của người kia là gì mà có thể khiến Vương Cường quỳ gối thè lưỡi như thế.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp càng kinh hãi hơn.

"WTF! Đây không phải là cậu ấm mà mấy hôm trước ở bãi đỗ xe à?"

"Lúc ấy tôi đã cảm thấy anh ấy có khí chất, sau đó tôi còn đặc biệt điều tra thông tin có liên quan tới anh ấy, các cô đoán sao? Anh ấy đúng là con nhà giàu đỉnh của đỉnh!"

"Cô nói tập đoàn Tô thị á! Đó chính là một trong hai mươi xí nghiệp hàng đầu của nước ta, nó lớn lầm đấy!"

Nghe nói Tô Hiểu Phàm là học sinh giỏi tốt nghiệp Harvard, hai năm trước mới học xong rồi về nước, giỏi lắm luôn!

"Giỏi quá, thật đẳng cấp! Tô Hiểu Phàm tới đây làm gì? Không phải vì Lâm Phàm chứ?"

"Nhìn bộ dạng này, xem ra là vì Lâm Phàm nên mới đến xem thử, không ngờ Lâm Phàm lại tai to mặt lớn như vậy!"

"Tôi đã nói Lâm Phàm chính là kẻ giàu ngầm mà! Các cô còn không tin, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, có thể bắt... À không, có thể đưa ra kết luận rồi!"

Người xem của phòng phát sóng trực tiếp vô cùng kích động.

Bình thường bọn họ không có cơ hội nhìn thấy sự tranh đấu trong bóng tối của đám con nhà giàu.

Lần này cũng muốn mở mang kiến thức.

Nhưng điều khiển bọn họ không ngờ chính là những thứ được viết trong tiểu thuyết, phim ảnh đều là giả dối.

Vương Cường gặp được cậu ấm đỉnh của đỉnh này thì ngay cả rằm cũng không dám thả, mà lại làm ra vẻ quỳ gối thè lưỡi.

Nguyên cả đám con nhà giàu kia cũng cung kính hết mực, cái ý cười ta đây lúc nãy đã biến thành cẩn thận từng li từng tí.

Mà người xem của phòng phát sóng trực tiếp cũng kêu to ngầu vãi.

Công phu trở mặt của đám con nhà giàu này,

không những không kém người thường mà còn cao hơn mấy phần.

Nếu không biết rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì thì người xem còn tưởng đây là bữa tiệc bình thường giữa bạn bè thôi đấy.

Lúc này, Vương Cường cũng nhận ra hình như quan hệ của Lâm Phàm với Tô Hiểu Phàm không tầm thường.

Ngay sau đó Vương Cường vội vàng nháy mắt với Lâm Phàm, như đang cầu xin, vì căng thẳng quá nên trên trán hình như đã lấm ta,ám.

Đối với sự cầu xin tha thứ của Vương Cường, ngay cả nhìn Lâm Phàm cũng thấy lười.

Nhìn cái loại cặn bã này nhiều thêm chút thì chính là xúc phạm bản thân.

Nếu không phải vì hệ thống, anh cũng chẳng muốn lãng phí nước bọt với mấy người này, trời ạ.

Dù sao trên đời cũng có nhiều cặn bã rác rưởi, Lâm Phàm không phải người nhặt rác, sao phải thay ba mẹ bọn họ dãy dỗ con cái mình chứ.

Bây giờ, sau khi Vương Cường và đám cậu ấm cô chiêu thấy kinh hãi.

Giọng nói của hệ thống lại vang lên một lần nữa trong đầu Lâm Phàm.

[Chúc mừng kí chủ khiến những người này chủ động bái phục, đạt được đánh giá cấp S!]

[Phần thưởng là một trăm vạn cộng thêm một nhà máy rượu xa hoa, bên trong cất chứa rượu ngon vô kể, chìa khoá của nhà máy rượu và bất động sản đã được đặt trong biệt thự, tài sản đã được chuyển tới kí chủ bằng con đường hợp pháp, mong kí chủ mau chóng đến nhận!]

Nghe thấy lời nhắc, trong lòng Lâm Phàm rất vui.

Không nghĩ lại có thể đạt được điểm cấp S

Sự tức giận đối với một đám cặn bã xã hội lại đổi được một cái nhà máy rượu xa hoa và một trăm vạn, lần mua bán này cũng xem như không tồi.

Lúc này.

Tô Hiểu Phàm nhìn thoáng qua mọi người trong phòng trước, anh ta mỉm cười với rất ôn tồn lễ độ.

Không có dấu hiệu nổi trận tam bành mà lại là nhẹ nhàng gật đầu với họ.

Người có quen biết còn hỏi thăm qua loa, không những khách khí mà còn vô cùng đúng mực.

Nhưng cuối cùng khi ánh mắt Tô Hiểu Phàm nhìn Giả Mạn Nhu một lúc.

Chủ yếu là nhìn đôi khuyên tai của cô ta, ánh mắt anh ta híp lại, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Nhưng Giả Mạn Nhu lại cho rằng Tô Hiểu Phàm coi trọng mình, sau đó cô ta cố ý nở một nụ cười quyến rũ Tô Hiểu Phàm.

Ngay lập tức khiến những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không ngừng khinh bỉ.

"Vẻ mặt của Giả Mạn Nhu là sao vậy? Sao tôi có cảm giác cô ta đang quyến rũ Tô Hiểu Phàm nhỉ?"

"Đây là kiểu phụ nữ thượng lưu à thật sao? Sao cứ gặp một người lại yêu một người vậy?"

"Đây là phụ nữ đại diện cho những người phụ nữ cực đoan tiêu chuẩn kép à? Ông cười vào mặt!"

"Hóa ra khả năng quan sát của phụ nữ là như vậy? Một chữ thôi, tôi muốn cười!"

Sau khi Tô Hiểu Phàm chào hỏi với mọi người thì trực tiếp mời Lâm Phàm: "Lâm Phàm, người bên này đông quá."

"Nếu anh không chê thì mời sang chỗ bọn tôi, tiện thể tôi giới thiệu cho anh mấy người bạn."

Lâm Phàm vốn không có ý định ở lại đây, đúng lúc có người mời.

Nên anh gật đầu đồng ý ngay, nói: "Được, trong phòng VIP này có mùi lạ, đổi sang phòng VIP khác ăn cơm cũng được."

Lâm Phàm nói cũng cực kỳ thẳng thắn, nói mùi lạ là đang ví đám người này giống như rác rưởi.

Đối với sự chế giễu của Lâm Phàm, không ai ở đây dám lên tiếng, đám cậu ấm cô chiêu chân chính kia càng làm bộ như không nghe thấy.

Lâm Phàm nói xong thì đi ra ngoài với Tô Hiểu Phàm.

Bấy giờ, Lâm Phàm vừa rời khỏi phòng VIP thì ngay lập tức Giả Mạn Nhu cũng muốn đi theo.

Cô ta vừa nhận ra địa vị của Tô Hiểu Phàm không tầm thường.

Lúc này, cô ta muốn mượn quan hệ với Lâm Phàm để làm quen với mấy cậu ấm có tiền.

Nhưng cô ta vừa đứng dậy thì đã bị một bàn tay kéo lại.

Giả Mạn Nhu quay đầu, lạnh lùng nhìn qua thì thấy hóa ra là Vương Cường.

Vẻ mặt anh ta hết sức nghiêm túc: "Tôi khuyên cô đừng nên làm bậy."

"Tôi làm bậy á? Tôi cũng muốn đổi chỗ ăn cơm không được à?"

Giả Mạn Nhu nhướn mày, cô ta thấy Lâm Phàm càng đi càng xa, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nhưng rõ ràng Vương Cường không có ý muốn buông tay, anh ta đi lên một bước, nói nhỏ bên tai Giả Mạn Nhu: "Loại gà rừng như cô cũng muốn biến thành Phượng Hoàng?"

Vừa dứt lời, vẻ mặt Giả Mạn Nhu lập tức thay đổi.

Bây giờ cô ta là người phụ nữ thượng lưu có thân phận cao quý, địa vị khá cao, vậy mà Vương Cường lại so cô ta với gà rừng.

Cô ta vừa muốn nổi giận thì lại thấy sự khinh bỉ trong mắt Vương Cường.

Ngay lúc đó, trong lòng Giả Mạn Nhu cả kinh.

Cô ta thầm nghĩ, lẽ nào thân phận người phụ nữ thượng lưu giả của cô ta đã bị phát hiện?