Chương 3: Anh muốn mang thứ đồ đã cứng đến mức muốn nổ tung ở trong quần của mình nhét vào cơ thể cô, điên cuồng nghiền nát, làm bẩn âʍ đa͙σ và tử ©υиɠ thuần khiết của cô

Edit: Pít cà pu

Thẩm Vân Lãng và Thẩm Vân Diệu từ khi 16 tuổi đã bị ba mình ném đến trường quân đội, khoảng chừng hai năm nay rất ít khi trở về. Ngày trưởng thành của Thẩm An An đồng thời cũng là của bọn họ, hai hôm nữa sẽ tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho cô, nên trước đó vài ngày người ba vốn luôn đối xử tàn nhẫn với hai anh em đã ra lệnh cho bọn họ hôm nay phải trở về nhà.

Hai anh em họ lớn lên rất giống nhau, nhưng khí chất và cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt, một người mang khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng, mặc chiếc áo đen phối với quần trắng lịch sự. Còn người kia thì tương phản với làn da rám nắng như màu mật ong, mặc bộ quân phục rằn ri tùy tiện di chuyển cơ thể, trước ngực nửa mở để lộ ra hình xăm đầu sói, trông khá giống với hình xăm của ba anh năm đó.

Em trai nay đã lớn, việc mà đàn ông trưởng thành cần làm khi gặp mặt chỉ cần vỗ vai, nhưng Thẩm An An đã lâu không gặp hai người anh trai song sinh, từ trên lầu lao xuống ôm lấy bọn họ.

Ngay cả chàng trai lạnh lùng khi đứng trước mặt em gái cũng phải cởi bỏ lớp ngụy trang, ba người ôm nhau, khiến cho phòng khách nhất thời trở nên hỗn loạn.

Thẩm Sơ không hiểu nhíu mày, anh không thích An An thân thiết với người đồng trang lứa như thế, nhưng anh không dám nói ra, dù sao anh cũng vừa mới cùng cô thân mật.

Nhưng anh còn muốn nhiều hơn nữa, anh muốn chỉ có anh mới được cô đối xử đặc biệt.

Người đàn ông rũ mắt châm một điếu thuốc rồi đứng bên cửa sổ, cố gắng không để mình nghe thấy tiếng anh em bọn họ đoàn tụ.

An An từ khi sinh ra đã là cô công chúa nhỏ của gia đình, cô luôn là nhân vật chính trong ba người, gần như được ba thiên vị yêu chiều. Buổi tối, khi mọi người đã ngủ say, người ba già vốn chưa bao giờ đυ.ng đến bếp núc đã lôi kéo vợ mình vào phòng bếp bận rộn hồi lâu, chỉ vì muốn tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật dành cho con gái trong ngày trưởng thành.

Điều này tạo cơ hội cho những kẻ có động cơ thầm kín, người đàn ông đứng dưới chân cầu thang nhàn nhạt liếc nhìn phòng bếp rồi sau đó đi vào phòng Thẩm An An.

Kể từ khi em gái bắt đầu trưởng thành, ba đã nhiều lần vô tình hay cố ý ám chỉ rằng anh không được tùy ý vào phòng cô. Ba anh phiêu bạt trên chiến trường nửa đời, gặp qua vô số dạng người, những điều mà anh tự cho là bản thân mình che giấu một cách hoàn hảo hẳn sớm đã bị ông ấy nhìn thấu, nhưng có lẽ do niệm tình xưa nghĩa cũ, ông ấy không nói gì, anh cũng kiểm soát bản thân hành xử đúng mực, mọi người đều cố gắng hết sức để duy trì sự hòa bình.

Nhưng nền hòa bình được duy trì cẩn thận ấy đã bị dao động sau cái ôm ngày hôm nay.

Cô gái nhỏ đang ngủ say, dáng người yểu điệu lả lướt ẩn dưới bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng. Hai đùi thon thả khép chặt với nhau, sở hữu vòng eo nhỏ nhắn cùng bộ ngực mềm mại căng tròn, làn da được ánh trăng chiếu rọi bao phủ một tầng ánh sáng ngọc ngà nhẵn mịn.

Anh nhớ đến thằng nhóc lúc ban ngày, điều anh lo lắng nhất trong hai năm qua cuối cùng đã xảy ra.

An An của anh đã trưởng thành, anh biết vẻ ngoài xinh đẹp và dáng người thướt tha của cô sẽ thu hút rất nhiều người mến mộ, nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy nụ cười của cô với người đó.

Những cảm xúc tích tụ bấy lâu nay lại lần nữa bùng lên, anh bắt đầu không kiểm soát được hành động của chính mình.

Đôi mắt Thẩm Sơ tối sầm, bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô, chậm rãi sờ soạng xương cốt mảnh mai thoát tục, cuối cùng dừng lại bên mép váy ngủ của cô.

Bờ mông cô đầy đặn cong vểnh, để lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng đang phong ấn nơi tốt đẹp của người con gái, anh cúi người hít lấy hương thơm cơ thể cô như kẻ nghiện ma túy.

Người đàn ông cố gắng kìm nén, cơ bắp trên người căng cứng đến độ đau nhức.

An An của anh từ khi sinh ra đã mang một loại hương thơm ngọt ngào, mùi hương tỏa ra từ da thịt cô gái, vừa giống hoa sơn chi nhưng cũng vừa giống như hoa nhài, thanh khiết cao quý, lấy sự trang nhã vượt qua mọi vẻ đẹp quyến rũ trên thế gian.

Tay anh tiếp tục bò lên, treo lơ lửng trước ngực cô, nhưng không dám chạm vào gợn sóng cao ngất.

Đôi con ngươi của người đàn ông thâm trầm sâu hút, lòng bàn tay chứa đựng sức mạnh nhưng trước sau không cách nào buông xuống.

Anh sợ nếu chạm vào cô, anh sẽ không kềm chế được mà muốn chiếm hữu cô.

Anh dùng tính mạng bảo vệ cô nhiều năm như vậy, từ khi cô mới chỉ là cô bé con cho đến tận bây giờ, chắc chắn không chỉ đơn thuần xem cô như em gái.

Anh muốn mang thứ đồ đã cứng đến mức muốn nổ tung ở trong quần của mình nhét vào cơ thể cô, điên cuồng nghiền nát, làm bẩn âʍ đa͙σ và tử ©υиɠ thuần khiết của cô, rồi ở tại nơi đó tận tình gieo rắc hạt giống của chính mình. Anh muốn nhốt cô vào một nơi không ai có thể tìm thấy, chơi cô mỗi ngày, chơi đến khi cô khóc ngất không còn sức xuống giường, chơi cho đến khi cô lớn bụng, trói cô vào giường khiến cô sinh cho mình một đứa rồi thêm một đứa con.

Anh muốn tất cả những điều này!

Hàng mi của anh run rẩy, lòng bàn tay đột nhiên vươn ra nắm lấy ga trải giường, lực đạo sắc bén như sắp bấu nát chỗ đó.

Mùi hương nam tính nồng đậm quấy rầy cô gái đang trong giấc mộng, An An dụi dụi mắt, chỉ sửng sốt khoảng chừng vài giây rồi sau đó ôm lấy vai Thẩm Sơ.

"Anh cả?"

Thân thể người đàn ông cứng ngắc hơn so với bình thường, may nhờ có cơ bắp cường tráng thuận lợi che giấu.

Trong bóng đêm cô không nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu nóng bỏng của Thẩm Sơ, trải qua nhiều năm làm bạn cô đã nhận định rằng đây là anh trai cô, không khác gì Vân Lãng và Vân Diệu, nên cô đối với việc anh bất ngờ vào phòng cô lúc đêm khuya không chút nào nghi ngờ.

Thẩm Sơ cụp mắt nhìn xuống khe ngực hõm đen của cô, hai điểm tròn nhỏ xinh xắn gần bên như ẩn như hiện.

Liếʍ chất lỏng chảy ra từ khóe môi, anh lấy điều khiển từ xa ấn tắt điều hòa.

"Anh đến kiểm tra xem em có đá chăn ra không, bật điều hòa thấp sẽ dễ bị cảm lạnh."

Trước đây anh cũng thường hay làm như vậy, cho nên lý do này vô cùng hợp lý, hoàn hảo che đậy sự xâm nhập ác ý của anh, đồng thời cũng khiến cho em gái quên mất rằng anh là một người đàn ông 27 tuổi đang trong thời kỳ sung mãn.

Thẩm Sơ ôm An An nằm xuống, lấy tay che mắt cô.

"Ngủ đi, em ngủ xong anh sẽ rời đi."

"Ừm." An An ngoan ngoãn đồng ý, cơn buồn ngủ còn chưa tan chỉ một lát sau hơi thở của cô dần dần đều đặn.

Nhiệt độ trong mắt anh từ đầu đến cuối vẫn không hề giảm bớt, ngược lại bởi vì sự tiếp xúc gần gũi giữa hai cơ thể mà càng trở nên nóng rực.

Anh dùng cánh tay trái ôm lấy cô, đôi găng tay anh đeo hơn mười mấy năm cuối cùng cũng được cởi bỏ. Ánh trăng rọi vào phòng tình cờ chiếu lên bàn tay trái của anh, ở vị trí đáng lẽ ra là ngón tay út trở nên trống rỗng.

--------------------------------