Chương 2: Thẩm An An là liều thuốc tốt nhất của anh, vừa có thể khiến anh phát điên nhưng cũng có thể áp chế sự cuồng loạn trong anh

Edit: Pít cà pu

"Cốc cốc."

"Anh cả?"

Vừa vào đến nhà mẹ đã thông báo cho cô biết anh cả của cô đã về rồi. Trong ba người anh trai người mà thường ngày thân thiết với An An nhất chính là Thẩm Sơ, nên khi nghe tin người mà lâu rồi cô chưa gặp trở về, trên mặt cô gái nhỏ khó giấu nổi nụ cười, lẻn chạy đến trước cửa phòng Thẩm Sơ.

Cô kề tai vào cửa nghe động tĩnh ở bên trong, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh tựa như là tiếng thở dốc.

Đôi mắt của người đàn ông ở trong phòng đỏ ngầu, sắc mặt đờ đẫn nhét viên thuốc vào trong miệng, những viên thuốc màu đỏ trong lọ vừa rồi dưới cơn tức giận bị anh ném văng ra khắp sàn nhà. Anh đã rất lâu rồi không cần uống loại thuốc này, trong tầm tay hiện giờ không có nước, người đàn ông dứt khoát thô lỗ, trực tiếp nhai lấy viên thuốc rồi nuốt xuống.

Dư lượng thuốc màu trắng xen đỏ dính vào môi mỏng, yết hầu anh nuốt xuống một nửa thì dừng lại.

Là An An.

Đây không phải là lần đầu tiên anh uống thuốc, không biết là vì thuốc đã hết tác dụng hay là do anh nghe thấy giọng nói của cô.

Ngọn lửa vừa tắt lại lần nữa được nhóm lên.

Thẩm Sơ nín nhịn không trả lời.

Anh phải làm một người anh trai xứng với chức phận, chúc phúc cho những năm tháng thanh xuân của cô cuối cùng cũng tìm thấy nơi để nương tựa, hy vọng cô có được một tình yêu đẹp nhất trên đời.

Anh nhặt từng viên thuốc lên bỏ lại vào trong hộp, cất vào ngăn kéo dưới cùng trên tủ đầu giường sau đó đứng dậy ra mở cửa.

Kỳ thực khi gặp cô bây giờ anh sẽ rất dễ dàng bị vạch trần sự thật rằng mình lại bắt đầu phát bệnh, nhưng anh không nỡ, không nỡ tránh mặt cô gái đã cố tình đến gặp anh.

Khe cửa mở ra càng lúc càng lớn, cô gái nhỏ xinh đẹp lanh lợi từng chút xuất hiện trước mặt anh. Khoảnh khắc khi bọn họ đối mặt với nhau, ánh mắt tuyệt vọng khủng hoảng của Thẩm Sơ nháy mắt khôi phục dáng vẻ dịu dàng.

"Anh cả!"

Đôi mắt trong veo của cô gái rung động, cánh tay giống như ngó sen ôm lấy bờ vai rắn chắc của người đàn ông.

"Anh về khi nào thế?"

Thẩm Sơ vén một sợi tóc của cô ra sau gáy nhẹ nhàng vuốt từ đỉnh đầu xuống chân tóc. Những sợi tóc mềm mại của cô quấn quanh những đốt ngón tay thô ráp cảm giác nhẹ bẫng như không có gì, anh nhớ đến cái ôm vừa rồi của đôi nam nữ trẻ tuổi, nghĩ mình cũng đã xa nhà khá lâu, cầm lòng không đậu ôm cô vào lòng, dùng động tác cực kỳ nhỏ xoay đầu ngửi mùi hương trên tóc cô.

Từ sau khi trưởng thành, cơ hội để anh ôm Thẩm An An không còn nhiều lắm, chỉ có khi lâu ngày không về nhà anh mới có thể lấy đó làm lý do để gần gũi cô như vậy. Tuy nhiên, cái ôm xuất phát từ tình cảm anh em không thể duy trì dài lâu, anh chỉ ôm cô vài giây rồi buông ra.

Khi lòng bàn tay anh rời khỏi vai cô anh âm thầm lưu luyến, anh rất muốn nó có thể kéo dài thêm một chút nữa, nhất là khi nhìn thấy cô mỉm cười với thằng nhóc kia. Nhưng anh không thể, thời gian càng kéo dài anh sẽ càng chột dạ, vậy nên chỉ có thể cố gắng trân trọng từng giây phút được ôm cô.

Loại cảm giác lửa cháy thiêu đốt tâm can này so với lúc anh đi làm nhiệm vụ ở biên giới còn khó chịu hơn.

Cái ôm này khác với cái ôm vừa rồi của Trang Dã, tình yêu thương xuất phát từ anh trai khiến Thẩm An An không cảm thấy sợ hãi. Cô rất thản nhiên chẳng e dè phòng bị, giống như khi còn nhỏ cô làm nũng cuộn tròn người nằm ngủ trong vòng tay anh.

"Anh cả, gần đây anh có mệt không?"

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái dịu dàng dò xét khắp làn da lộ ra trên ngực và lưng anh, sau khi xác nhận chỉ xuất hiện có vài vết thương nhỏ cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà đau lòng.

"Anh nhớ phải bảo vệ bản thân mình cho tốt đó, đừng học như ba ba, suốt ngày ông ấy cứ bị thương thôi."

Thẩm Sơ mỉm cười, nhân lúc đó vòng tay qua bả vai lần nữa ôm lấy cô.

"Quân nhân có sứ mệnh của mình, sau này Vân Lãng và Vân Diệu cũng sẽ giống như vậy."

Thẩm An An là liều thuốc tốt nhất của anh, vừa có thể khiến anh phát điên nhưng cũng có thể áp chế sự cuồng loạn trong anh. Ít nhất khi hai người ở gần nhau tâm lý của anh vẫn còn tỉnh táo, anh nhớ đến món quà mà vừa rồi mình mất thời gian đi lấy về.

Đó là một chiếc vòng cổ ruby đỏ nhỏ nhắn tinh xảo, lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay thô ráp và dày đặc đường vân của người đàn ông. Những ngón tay to lớn của anh có thể cầm dao cầm súng, nhưng để cầm lấy món đồ nhỏ xinh như này phải hao tốn một chút công sức.

"Chúc mừng em sinh nhật tuổi 18."

Chưa đợi cô gái nhỏ kịp phản ứng anh đã nhanh chóng đeo nó vào cho cô, ngay khi ngón tay tiếp xúc với làn da mềm mại trơn nhẵn anh chỉ có thể cố hết sức kìm nén sự rung động trong lòng.

"Đẹp lắm."

Giữa xương quai xanh trắng nõn treo một viên đá quý đỏ rực. Màu đỏ càng rực rỡ loá mắt, thì càng điểm tô cho sắc trắng tinh khiết hoàn mỹ.

"Cảm ơn anh trai."

"Đừng cảm ơn anh, ngày lễ tốt nghiệp của em anh còn chẳng kịp đến dự."

Ruby đỏ mang ý nghĩa là tình yêu nồng nàn, anh vừa muốn cô hiểu nhưng đồng thời cũng vừa không muốn, "Nhìn đẹp đấy, lấy món quà này bồi thường cho em."

"Không sao đâu, anh bận rộn như vậy có thể trở về là tốt rồi." An An dựa người vào trong ngực anh trai, cầm điện thoại lên soi đèn vào cổ mình, "Ngày sinh nhật của em cũng thật may mắn, bây giờ là thời gian ấm áp nhất ở Kim Thành, em có thể mặc quần áo xinh đẹp phối nó với vòng cổ mà anh tặng."

Lúc cô nói lời này mái tóc xoăn của cô lung lay nhè nhẹ, ánh mắt Thẩm Sơ nhìn cô tăng thêm vài phần nhu tình, chờ khi cô ngẩng đầu lên người đàn ông đã khôi phục lại dáng vẻ ôn hoà.

Mọi suy nghĩ xấu xa của anh chỉ có thể che giấu dưới vẻ ngoài hiền lành lương thiện không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

------------------------------------