Chương 22: Thành Công Trốn Thoát

Anh Ngọc và Điệp Tâm Tâm đi ra ngoài, để lại mình tôi ở trong phòng.

Tôi cắn chặt răng, nghiến lợi chờ tin từ bọn họ. Khi nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, tôi biết chắc được rằng ngoài căn phòng này, Minh gia đang thực hiện một tội ác mê tín tày trời.

Qua vài phút, cánh cửa mở ra, Anh Ngọc thò đầu vào trong, quắc tay ra hiệu tôi.

Ra ngoài, quả nhiên Minh gia không còn một bóng người. Chỉ để lại vài tên nô tài đứng canh giữ ở cổng Minh gia.

Bao lâu rồi nhỉ ? Bao lâu rồi tôi mới thoát ra được cái nơi ngột ngạt đầy tăm tối này ?

Anh Ngọc lấy khăn che nửa khuôn mặt của tôi, hai tay nắm lấy hai bẹ vai tôi, dẫn đi. Đến cửa, lại bị một tên nô tài cao lớn dùng cây kiếm dài được mài dũa bằng sắt bao bọc trong một vỏ bao kiếm làm bằng da chặn lại, nô tài đưa đôi mắt nhìn Anh Ngọc và tôi đứng trước " Muốn đi đâu đây ? "

Anh Ngọc không hoảng sợ, bình tĩnh xử lý sự việc " Khi nãy, nhị phu nhân kêu tôi lấy chút đồ, nên không kịp đi theo, bây giờ tôi đi theo ? Anh biết tôi làm việc ở đây, anh cản sao ? "

Nô tài nhìn trong cao lớn khù khờ nhưng lại nhíu mày đưa vẻ mặt nghi ngờ hỏi " Cô là nô tì của thiếu phu nhân, nhị phu nhân kêu cô ? Với lại cô gái này là ai ? Nô tì sao ? "

Anh Ngọc kiến quyết đấu khẩu với tên nô tài canh cửa này, trên trán cũng lượm đượm vài giọt mồ hôi " Thiếu phu nhân bây giờ chết rồi, tôi là nô tì của Minh gia, chẳng lẽ Minh gia lại không sai bảo tôi được ? " Nhìn qua tôi, Anh Ngọc lại liếʍ môi một cái nói tiếp " Đây... Đây là nô tì mới được tuyển vào ngày hôm qua "

" Nô tì tuyển vào hôm qua ? " Tên nô tài canh cửa mở hai đôi mắt sáng lên, mở miệng a lớn lại bảo " Vậy để ta xem mặt một chút xem là ai, hôm qua ta được nhận định bắt buộc phải nhớ mặt tất cả nô tì mới "

Tên nô tài đưa tay, định tháo khăn che mặt của tôi lại bị Anh Ngọc dùng một tay chặn lại " Không được, cô... cô ta hôm qua ăn phải đậu trong bánh tro chẳng may lại dị ứng khắp mặt, không thể tháo khăn che mặt "

" Nhưng... " Nô tài ra vẻ do dự, lưỡng lự giữa trách nhiệm công việc của chính y.

Anh Ngọc giương đôi mắt đầy tơ máu, quả quyết sống chết cũng liếc ngang liếc dọc tên nô tài cố chấp này " Nữ nhân kiêng kỵ nhất việc bị nam nhân nhìn khuôn mặt xấu xí của mình, với lại tôi làm việc ở Minh gia lâu rồi anh cũng biết lại không tin tôi ? "

Lời nói của Anh Ngọc hoàn toàn cảm phục được tên nô tài canh cửa, y dừng bước suy nghĩ một chút, lại thả cửa cho Anh Ngọc và tôi đi ra khỏi cửa Minh gia.

Cả hai chúng tôi như nín thở, bước chậm rãi từng bước ra khỏi cửa Minh gia.

Một cảm giác mới lạ ập tới, không khí tự do là đây sao ?

Anh Ngọc dẫn tôi đi đến một đoạn xa, sau đó dúi vào tay tôi một ít tiền.

Tôi thấy, vội xua tay bảo không cần, đây là công lao của Anh Ngọc, sao tôi có thể ngồi không mà nhận lấy được, tôi kịch liệt từ chối " Không...Ngươi cất đi, ta không cần " vừa từ chối tôi lại vừa đẩy tay cầm tiền của Anh Ngọc ra.

Anh Ngọc càng bị từ chối, càng có tâm, mạnh bạo dúi thẳng vào tay tôi bốn tờ tiền lớn " Nô tì ở lại làm việc lại sẽ kiếm ra, người đến một đồng còn không có thì nhờ cậy được ai, vốn trên tỉnh chỉ có tiền mới nói chuyện được với người khác "

Nhìn ánh mắt không chút lay động của Anh Ngọc, tôi đứng đơ, đến khi Anh Ngọc ngã người ôm tôi một cái ôm thật chặt mới tỉnh lại " Nếu có duyên, mong sẽ gặp lại, thiếu phu nhân của tôi "

Tôi vui vẻ, lại xúc động nhận lấy cái ôm của Anh Ngọc, sóng mũi bắt đầu cay cay.

Kết thúc cái ôm tình cảm, không còn nhiều thời gian tôi đành từ biệt Anh Ngọc chạy thật xa nơi này, rời bỏ quê hương của mình hơn hai mươi năm lớn lên, đến một nơi xa lạ không ai quen biết.

Khi vác trên tay chiếc túi vải nặng trịch, tôi còn luyến tiếc mà ngoảnh đầu nhìn lại Minh gia. Vẻ mặt không muốn rời xa... Nuối tiếc từng chút một những khoảng khắc đẹp đẽ đến nhường nào, nhớ đến Anh Ngọc và Điệp Tâm Tâm từng cùng tôi tâm sự, lại nhớ đến đứa em gái chồng Minh Hà dễ thương đáng yêu hay làm nũng.

Nhưng rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi nhanh chóng gạt đi, tôi vừa đi vừa nghĩ rằng, bản thân mình phải thông minh chín chắn hơn tôi của hiện tại, mưu mô toan tính để có thể tồn tại trong cái xã hội bạc bẽo này.

Minh gia xa dần trong tầm mắt tôi. Đôi mắt sưng vù cũng trở nên kiên định hơn.

_______________________________

Anh Ngọc vội vàng hai chân đi đến chỗ cử hành nghi lễ hạ huyệt quan tài của đại thiếu gia.

Lúc này, đang là giữa nghi lễ, Anh Ngọc đến bên cạnh Điệp Tâm Tâm đang chăm chú nhìn nghi lễ đầy sức mang rợn này đang thực hiện, không khỏi xót xa, nếu đêm đó, cô và cả Anh Ngọc không cùng nhau bàn việc cứu thiếu phu nhân, thì không biết bây giờ...

Từ đằng sau, Anh Ngọc chạm lễ bờ vai của Điệp Tâm Tâm khiến cô quay lại nhìn Anh Ngọc. Anh Ngọc khẽ mím môi, gật đầu.

Lòng Điệp Tâm Tâm yên tâm, trong bụng cầu tâm khấn phật, mong rằng Đồng Thanh Di có thể bình yên đi đến bất kì nơi nào cô ấy muốn và làm lại một cuộc đời mới.

" Hạ huyệt "

Thầy pháp đứng trước mồ chôn quan tài, lắc chiếc chuông ra hiệu.

Chiếc quan tài màu vàng gỗ từ từ hạ xuống nằm gọn ngay ngắn trong cái hố chôn. Những thanh niên trai tráng bắt đầu dùng xẻng, xúc từng giá đất đắp lại. Dần dần, lại khuất đi chiếc quan tài quỷ dị, chỉ còn lại một mảng đất cao cho thấy sự đυ.ng chạm đào xới của con người.

Thầy pháp cắm lên trên lõm đất cao ba cây nhang, đọc thần chú vài câu ma quái khó hiểu của tâm linh, sau khi cái chén đặt trên bàn lễ được đổ quanh lỡ đất. Nghi lễ kết thúc.

Mọi người đều giải tán, lão gia và lão phu nhân ngồi trên kiệu, bốn người nô tài liền nhấc dậy, khiêng về Minh gia.

Minh Hàn cùng Lục Đổng Hiền lẽo đẽo đi bộ theo sau, đằng sau là mấy người nô tì, cùng mấy tên nô tài làm việc nặng trong nhà đang bưng cất đồ đạc khi nghi lễ hạ nguyệt đại thiếu gia Minh gia kết thúc.

Anh Ngọc và Điệp Tâm Tâm nắm tay nhau, hòa vào dòng người đang đi về hướng Nam.

Đến Minh gia, lão phu nhân cùng Phi Ma Ma dìu tay lão gia đi vào trong, ai ai cũng trở về làm công việc của riêng mình.

Anh Ngọc nhớ ra, mình được Phi ma ma giao cho công việc dọn dẹp tất cả đồ đạc trong phòng của đại thiếu gia và thiếu phu nhân. Sạch sẽ, kĩ càng, tạo lại một căn phòng y như mới, không ai ở.

Anh Ngọc vỗ lưng Điệp Tâm Tâm, phút chốc biến mất đi làm việc.

Chỉ còn mỗi Điệp Tâm Tâm không biết làm gì, cô bèn ngó vào gian nhà chính của Minh gia.

Thấy bình trà Phi Ma Ma đang rót cho lão gia sắp hết, nhanh chân chạy xuống bếp lấy một bình trà nóng do đầu bếp Chung chuẩn bị từ sớm, cầm bình trà nóng, thành công mạo danh nô tì tiếp trà, đứng lại hóng hớt cuộc nói chuyện của hai thế hệ Minh gia.

Lão gia cầm lên tách trà vừa được Phi Ma Ma rót cho, thưởng thức một ngụm nhỏ, sau đó đặt tách trà xuống bàn vuốt bộ râu trắng cười hà hà " Minh gia ta đã không còn hiểm nguy nữa, sẽ tiếp tục nối tiếp tông đường sự nghiệp hơn 100 năm "

Minh Hàn ngồi đối diện cha mình không nói gì, chỉ xoay xoay mặt đồng hồ trong tay. Lục Đổng Hiền muốn lấy lòng cha chồng cũng nhếch mép thuận miệng cười theo.

Lão phu nhân thì lại hoàn toàn khác với sự bất an của Lục Đổng Hiền, sự bình thản của Minh Hàn hay sự thỏa mãn của lão gia. Bà ngồi cạnh lão gia, không ngừng liếc mắt nhìn ông, hai tay đan chéo vào nhau, lại buông cánh tay sờ mu bàn tay đang có dấu hiệu của tuổi xuân sắc sắp tàn.

Khuôn mặt lão phu nhân biến sắc nhiều kiểu đến một lúc, mới mở miệng kêu " Lão gia "

Lão gia định ăn miếng bánh ngọt, nghe thấy thì xoay đầu nhìn lão phu nhân " Chuyện gì ? "

" Cũng... Cũng đã hơn hai mươi năm rồi, bây giờ đại thiếu gia cũng yên nghỉ về với âm ti gặp lại cố lão phu nhân, ta... ta cũng nên làm cái đám giỗ cuối cùng cho cố lão phu nhân được không ? " Lão phu nhân nói chuyện ấp úng, không rành mạch được chữ nghĩa, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng với lão gia đầy uy quyền.

Lão gia đắm chìm trong dòng suy nghĩ già nua của mình. Đôi môi già cõi cong lên sau lớp râu trắng, cười với lão phu nhân một nụ cười thân thiện " Tốt, tốt lắm, nàng đúng là một người có trái tim nhân hậu, thật biết nghĩ. " lão gia không hết lời khen ngợi dành cho lão phu nhân.

Lão phu nhân được ý cũng vui vẻ nhận lấy lời khen từ lão gia.

Lão gia lại tiếp tục nói " Tường Khuê ở dưới âm ti lâu như vậy, sẽ rất cô đơn lạnh lẽo, nhưng khi gặp lại con trai của ta và nàng ta, nàng ta nhất định sẽ rất vui. Ta sẽ làm lại đám giỗ coi như tiếp vui cho Tường Khuê " nói xong, lão gia đứng dậy chống quãi trượng bỏ đi về phòng.

Lão phu nhân cũng đi theo.

Minh Hàn nhìn giờ đồng hồ, lại phủi tay đi ra khỏi Minh gia, Lục Đổng Hiền nhanh tay kéo áo hắn lại " Đi đâu ? "

Hắn không nhìn Lục Đổng Hiền, chỉ hướng ra cửa Minh gia, hầm hừ mới trả lời " Lên tỉnh, có hẹn với lão Cao về lô hàng gạo tháng này"

Lục Đổng Hiền buông áo Minh Hàn ra, nhìn từ từ bờ vai kia xa khuất tầm mắt.

Đến khi không còn ai, Lục Đổng Hiền mới đứng lên rời khỏi gian nhà chính.

Mỗi Điệp Tâm Tâm vừa lau dọn lại gian nhà chính mượn cớ, đã chứng kiến toàn bộ lời đối đáp của Minh gia.

Cô nhét cái khăn lau bàn vào túi bên vạt áo lại chạy xuống bếp. Tìm Anh Ngọc.