Thu hồi kí ức lại, thiếu niên trước mặt không quan tâm lau khô lọn tóc, dĩ nhiên cũng không có tính nhẫn nại, lực tay cũng mạnh dần lên.
Dùng cách thô bạo như vậy để đối xử với mái tóc của mình, thật đúng là phí của trời.
Ngu Linh Tê thầm than thở, đi tới phía trước cầm lấy khăn lau trong tay hắn nói: “Để ta.”
Kiếp trước không dám động vào tóc của hắn, kiếp này lại sở soạng đủ kiểu.
Nàng dùng khăn bọc lấy lọn tóc của hắn, khép lòng bàn tay lại, gập vào để lau khô, vẻ mặt tự nhiên thoải mái, không hề gượng ép, cũng không hề nịnh nọt lấy lòng.
Ninh Ân “chậc” một tiếng, nheo mắt nói: “Tiểu thư được người ta hầu hạ, sao lại thành thạo như vậy?”
Lông mi Ngu Linh Tê rung lên, thầm nghĩ: Ngươi lại phát hiện ra rồi?
“Trên đời này, chỉ có ngươi mới được như vậy.”
Ngu Linh Tê đè nén khô nóng dâng lên trong người, hừ nói: “Được ta chăm sóc, phải giúp ta tới cùng, ta muốn kết quả điều tra.”
Bốn phía nhà thuỷ tạ khẽ lay động, Ninh Ân cúi mắt cười, đáy mắt loé lên ánh sáng trong vắt.
“Được.” Ngu Linh Tê trả khăn lại cho Ninh Ân.
Ninh Ân không nhận lấy, ánh mắt nhìn thoáng qua vai, nói: “Quần áo cũng ướt rồi.”
“Không sao cả, Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê nhét khăn vào trong tay hắn, trừng mắt nói: “Tự về thay đồ đi, đừng để cảm lạnh.”
Đang nói chuyện, thì phía xa truyền đến giọng nói của Hồ Đào.
Ngu Linh Tê thu hồi suy nghĩ lại, không quan tâm tới Ninh Ân, ló đầu ra khỏi nhà thuỷ tạ nói: “Hồ Đào, có chuyện gì?”
“Tiểu thư, sao người còn ở trong này?”
Hồ Đào lo lắng, vội vàng nói: “Đại tiểu thư tìm người, nói là xảy ra chuyện rồi!”
Tỷ tỷ không mấy khi tìm nàng, trừ phi... Là nhắc tới chuyện quan trọng của gia tộc.
Ngu Linh Tê hồi hộp, bất an hai ngày trước cuối cùng đã ứng nghiệm rồi.
Nàng cúi mắt xuống, nói với Ninh Ân: “Chuyện của Triệu Ngọc Minh, ngươi điều tra trước đi, một khi có kết quả lập tức nói cho ta biết.”
Dứt lời không ở lại lâu, vội đi tới sảnh phía trước.
Nàng đi quá vội, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt yên tĩnh của Ninh Ân, không hề có chút ngoài ý muốn nào với phong ba Ngu phủ sắp phải đối mặt.
Hắn đứng trong nhà thuỷ tạ một lát, đưa tay cầm lấy lọn tóc vuốt vuốt, nhíu mày cười khẽ.
“Gấp cái gì, rõ ràng vẫn còn ướt.”
Một tiếng sấm gầm vang, gió thổi quay cuồng, thổi mạnh tới cây hoa bên đình.
Hai tay áo Ngu Linh Tê dính đầy gió táp, mím môi đẩy cửa sảnh đi vào.
Ngu Tân Di lập tức đứng lên, gọi: “Tuế Tuế.”
Nàng ấy vẫn mặc đồ của Bách Kỵ ty, rõ ràng là không kịp thay đồ đã vội chạy từ trong cung về, vẻ mặt cũng nghiêm túc hiếm có.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Ngu Linh Tê đóng cửa, ngăn cơn gió lớn ở bên ngoài.
Ngu Tân Di không biết nên mở miệng thế nào, Ngu Linh Tê cũng đã đoán được một chút, nhỏ giọng hỏi: “Là... Huynh trưởng xảy ra chuyện rồi sao?”
Ngu Tân Di ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Ngu Linh Tê liền biết mình đoán đúng rồi, bất chợt cảm thấy cả người nặng xuống.
“Bên tỷ mới nhận được thư của cha từ trăm dặm, Ngu Hoán Thần áp giải lương thực cứu trợ thiên tai đã xảy ra vấn đề.”
Ngu Tân Di không giấu diếm nữa, kéo tay Ngu Linh Tê ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ba mươi nghìn lương thực cứu mạng, đã bị đổi hết thành vỏ trấu.”