‘’ Là cậu ta sao?’’, một người đàn ông mặt béo, bụng phệ có phần da^ʍ tà nhìn chằm chằm vào Lý Ngân Chu bên kia. Ánh mắt gã trắng trợn du tẩu trên người cậu không kiêng nể, khi nhìn đến đôi chân thon dài được quần tây bao bọc thì mặt rõ ràng lộ vẻ tham lam, liếʍ khóe môi.
‘’ Rất hợp khẩu vị của tôi. Nếu tôi có thể ngủ với cậu ta thì cô có thể không cần bồi ngủ, người này đúng là cực phẩm.’’
‘’ Người tôi giới thiệu cho ngài sao có thể tệ được, quan trọng là cậu ta là em trai của tôi. Rất ngoan ngoãn, nghe lời. Trần tổng thứ ngài hứa với tôi thì sao?’’
Lý Tương Diệp che miệng cười khẽ, bộ đầm hai dây tôn lên vóc dáng đầy đặn, quyến rũ của cô.
Trần Cường không vòng vo thoải mái đồng ý, ‘‘Chỉ cần tối nay tôi lên giường với Lý Ngân Chu, kịch bản phim cùng mv ca khúc mới sẽ là của cô.’’
‘’ Cảm ơn Trần tổng.’’ Lý Tương Diệp cười nhẹ nói.
Trần Cường không kiên nhẫn phất tay, ông còn bận ngắm Lý Ngân Chu không rãnh trả lời Lý Tương Diệp.
Đạt được mục đích Lý Tương Diệp liền vui vẻ trong lòng, cũng không bám lấy Trần Cường. Nhìn Lý Ngân Chu đang đưa quà cho cha cô bên kia Lý Tương Diệp âm hiểm mỉm cười.
Lần trước bị quản lý Hà lừa gạt đưa đến chỗ Trần Cường cô xém chút nữa đã rơi vào tay tên đàn ông cặn bã này. Cũng may lúc đó Trần Cường uống quá say vừa lên giường liền bất tỉnh nhân sự cô mới có cơ hội thoát thân.
Sau lần đó cô liền trở mặt với quản lý Hà nhưng vì chọc giận Trần Cường mà tài nguyên đến tay đều bị đoạt mất, nơi chốn bị đồng nghiệp bắt nạt, ức hϊếp, thời gian đó Lý Tương Diệp phải sống rất khổ sở.
Đến một ngày cô chợt nhận ra, thế giới này đầy dối trá, lừa gạt. Nếu cô không lừa người thì người khác sẽ lừa cô. Lý Tương Diệp mất mấy ngày điều tra thông tin của Trần Cường, biết được ông ta nam nữ đều ăn và đặc biệt là rất thích mẫu nam sinh như Lý Ngân Chu.
Trong đầu nảy sinh ý tưởng, cô chủ động liên hệ với Trần Cường, thành tâm xin lỗi về chuyện hôm đó và đưa hình Lý Ngân Chu cho ông xem như một món quà tạ tội. Quả nhiên như cô dự đoán Trần Cường vừa nhìn liền không rời mắt nổi, yêu cầu gặp người.
Đang lúc buồn bực vì không có cớ để hẹn Lý Ngân Chu ra ngoài thì mẹ cô gọi điện đến nhắc nhở sắp tới là sinh nhật cha cô, bảo cô quay về.
Đúng là trời cũng giúp cô. Lý Tương Diệp bày khổ nhục kế, cố ý không ngủ vài ngày, trang điểm tiều tụy, mang một thân khổ sở về nhà, khóc lóc, tố khổ, nhận lỗi vài câu liền được Lý Đức Nhân bỏ qua. Lại nhân lúc cả nhà bàn về kế hoạch tổ chức sinh nhật cô bâng quơ nói vài câu đại khái như muốn xum họp gia đình,…lừa được Lý Ngân Chu đến đây.
Cố Huyền Thiên đã tỉnh lại vậy thì sao chứ? Chỉ cần tạo ra một màn bắt gian tại trận cho dù là Cố gia cũng không làm gì được cô. Camera đã bị cô động tay, người không biết quỷ không hay.
Vốn dĩ là mời cả hai nhưng Cố Huyền Thiên không xuất hiện ngược lại thuận lợi cho cô ra tay.
Điều chỉnh biểu cảm trông tự nhiên một chút Lý Tương Diệp chậm rãi đi đến chỗ Lý Ngân Chu cùng Lý Đức Nhân.
Tay cầm quà của Lý Ngân Chu đã duy trì được một lúc. Lý Đức Nhân chướng mắt Lý Ngân Chu thì sao có thể cho cậu sắc mặt tốt càng đừng nói đến việc nhận quà. Mặt ông lộ rõ vẻ chán ghét bỏ lại một câu, ‘’ Bà nhận đi.’’ liền đi đến bắt chuyện với người khác.
Đỗ Quế Mai tươi cười nhận hộp quà trên tay Lý Ngân Chu, ‘’ Tiểu Chu đừng giận, cha con không phải cố ý khiến con mất mặt trước mọi người. Ông ấy còn giận chuyện con chọc giận ông ấy lần trước. Chỉ cần con nói vài câu lấy lòng dễ nghe cha con sẽ không giận nữa đâu.’’
Lý Ngân Chu im lặng nhìn người phụ nữ giả tạo trước mặt, cậu xoay người muốn rời đi, ‘’ Quà đã tặng, tôi xin phép.’’
‘’ Tiểu Chu khoang đi đã.’’
Lý Tương Diệp chặn đứng trước mặt Lý Ngân Chu, thái độ nhiệt tình khác thường mà nói, ‘’ Chị có chuẩn bị chút trà bánh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?’’
‘’ Chúng ta không có gì để nói.’’ Lý Ngân Chu vòng qua người Lý Tương Diệp đi ra cửa.
Trần Cường đứng bên kia thấy Lý Ngân Chu rời đi mà nôn nóng không thôi.
‘’ Là về Cố Huyền Thiên.’’ Lý Tương Diệp buột miệng thốt ra.
Lý Ngân Chu khựng lại, Cố Huyền Thiên?
Lý Tương Diệp đi đến trước mặt Lý Ngân Chu, ‘’ Nếu muốn biết thì đi theo chị.’’ nói rồi Lý Tương Diệp đi ra cửa, Lý Ngân Chu mím môi nhìn bóng lưng cô ta do dự trong chốc lát liền đi theo sau.
Cá đã cắn câu, Lý Tương Diệp đang đi phía trước nở nụ cười âm hiểm.
Lại nói Cố Huyền Thiên bên này, xử lý xong văn kiện anh liền đi thẳng đến Hoa Lệ.
‘’ Nhanh lên.’’ Cố Huyền Thiên nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp bảy giờ, anh trễ mất.
‘’ Vâng.’’, vệ sĩ đạp ga tăng tốc.
Lý Tương Diệp đưa Lý Ngân Chu đến một gian phòng rộng rãi, bên trong bày trí xa hoa, sang trọng quan trọng là giữa phòng có một chiếc giường lớn.
‘’ Đây là phòng dành cho khách nhân nghỉ ngơi, ngồi đi.’’
Lý Tương Diệp tự nhiên mở nắp chai rượu, rót hai ly đưa cho Lý Ngân Chu một ly rồi tự mình uống.
‘’ Rượu rất ngon, sao vậy?’’
Lý Tương Diệp thấy Lý Ngân Chu không uống thì thắc mắc hỏi.
‘’ Tôi không uống rượu.’’ Lý Ngân Chu lạnh nhạt đáp.
‘’ Chị quên mất em là sinh viên. Để chị gọi người đổi cho em ly nước ép.’’ Lý Tương Diệp đứng dậy.
‘’ Không cần, chuyện chị muốn nói là gì?’’ Lý Ngân Chu từ chối.
Lý Tương Diệp mỉm cười ngồi trở lại, lăn lộn trong giới giải trí một thời gian cô đã học được cách che dấu mục đích, dẫn dắt câu chuyện.
‘’ Đừng vội, nếu em không uống rượu có thể ăn chút trái cây lót dạ. Một lát nữa còn phải xuống tầng ăn bánh kem.’’
Lý Ngân Chu nhíu mày, ‘’ Không cần, nếu chị không muốn nói thì không cần nói nữa. Tôi xin phép.’’
Lý Tương Diệp đứng dậy giữ người lại, đã đưa được người vào phòng lý nào lại để cậu ta rời đi.
‘’ Được rồi, em ngồi xuống đi chị sẽ nói cho em nghe.’’
Lý Ngân Chu chậm rãi ngồi trở lại, nhìn Lý Tương Diệp đối diện chờ cô ta mở miệng. Lý Tương Diệp uống vài hớp rượu, động não suy nghĩ biện pháp. Cô thì biết gì về Cố Huyền Thiên chỉ là lúc đó quá cấp bách nên bịa đại lý do, giờ thì hay rồi biết nói gì đây.
Ring, ring, ring.
Điện thoại trong ví Lý Tương Diệp đổ chuông, cô đặt ly rượu lên bàn lấy ra xem.
Là Trần tổng.
‘’ Chị nghe điện thoại một lát.’’
Lý Tương Diệp đứng dậy ra chỗ khác bắt máy. Vừa kết nối không đợi Lý Tương Diệp nói alo đầu bên kia liền truyền đến âm thanh gấp gáp, thở dốc của Trần Cường.
‘’ Còn phải đợi bao lâu?’’
Lý Tương Diệp kín đáo liếc Lý Ngân Chu vẫn còn tỉnh táo bên kia rồi lại âm thầm nhìn chậu hoa trên bàn, nén giọng trả lời: ‘’ Tôi không biết khi nào tinh dầu mới phát huy công dụng, Trần tổng ông kiên nhẫn chờ một lúc nữa thôi.’’
‘’ Tôi không quan tâm, chẳng phải cô nói Lý Ngân Chu là em trai của cô, cậu ta rất ngoan ngoãn và nghe lời cô sao? Tôi muốn ôm người ngay.’’ Trần Cường nóng nảy to tiếng.
‘’ Trần tổng, ông cố gắng đợi thêm chút nữa thôi. Mỹ vị phải chậm rãi nhấm nháp mới tuyệt, ngài nói có đúng không.’’ Lý Tương Diệp nhỏ giọng thuyết phục Trần Cường, Lý Ngân Chu vẫn chưa có dấu hiệu trúng thuốc không thể để Trần Cường vào lúc này sẽ phá hỏng kế hoạch cô kì công sắp đặt.
Trần Cường ngẫm lại lời Lý Tương Diệp nói cảm thấy cũng đúng, nghĩ đến viễn cảnh Lý Ngân Chu mặt mày đỏ bừng, hai mắt say tình nhìn mình là thân dưới lại trướng đau. Vì sung sướиɠ trước mắt chỉ đành nhịn, Trần Cường cắn răng nói: ‘’ Được rồi, cô nhanh lên đi. Nhiều nhất là hai mươi phút.’’
Lý Tương Diệp mừng rỡ gật đầu nhưng nhớ ra là đang nói chuyện điện thoại, cô nhanh chóng trả lời: ‘‘Hai mươi phút, chỉ cần bấy nhiêu là đủ.’’
Tắt điện thoại, Lý Tương Diệp không vội trở lại chỗ ngồi mà suy nghĩ cách rời khỏi phòng. Đồ đã cho vào chậu hoa trên bàn nếu cô ngồi đó cũng sẽ hít phải đến lúc đó thì hỏng chuyện. Nhưng nếu vô cớ rời đi sẽ khiến Lý Ngân Chu sinh nghi.
Nghĩ nghĩ Lý Tương Diệp liền chậm rãi đi qua vẻ mặt áy náy nói với Lý Ngân Chu: ‘‘Xin lỗi Tiểu Chu, Trần tổng là nhà đầu tư kinh phí cho bộ phim sắp tới của chị, hôm nay ông ấy có đến đây chúc mừng sinh nhật của cha nhưng lại để quên thiệp mời ở nhà, Trần tổng nhờ chị lấy giúp một bao thiệp mới, em đợi chị chút chị xuống dưới sẽ trở lên ngay. Không lâu đâu.’’
‘’ Được.’’ Lý Ngân Chu không nghi ngờ gật đầu đáp ứng.
Lý Tương Diệp mỉm cười xoay người rời đi lúc đóng cửa còn cố ý khóa ngoài. Nhìn cánh cửa đóng chặt Lý Tương Diệp độc ác nghĩ, Lý Ngân Chu hôm nay là ngày chết của mày. Hai mươi phút đủ để tinh dầu phát huy hiệu quả.
Để đề phòng bất chắc Lý Tương Diệp đứng canh bên ngoài lắng tai nghe động tĩnh bên trong. Mười phút đã qua chắc chắn thứ cô cho vào chậu hoa đã phát huy tác dụng Lý Tương Diệp liền đi gọi Trần Cường.
Lý Ngân Chu không biết mình đã lọt vào cạm bẫy của Lý Tương Diệp. Cậu ngẩn người trong căn phòng rộng rãi, yên tĩnh.
Lý Tương Diệp muốn nói gì? Chị ta và Cố Huyền Thiên có quan hệ?
‘‘Hắt xì’’ Lý Ngân Chu đánh cái hắt hơi, lúc này cậu mới nhận ra mùi hoa hồng nồng nặc khắp phòng.
Sao tự dưng lại có mùi hoa hồng? Lúc đi vào dường như không ngửi thấy.
Mắt dừng lại trên chậu hoa hồng trên bàn. Lý Ngân Chu tò mò đưa tay sờ cánh hoa, là hoa thật. Nhưng hoa thật cũng không có mùi nồng như vậy? Lý Ngân Chu nghi hoặc đưa mũi đến gần chậu hoa ngửi ngửi.
‘‘Hắt xì, hắt xì.’’
Chính xác là nó. Mùi hương xuất phát từ chậu hoa trước mặt này, Lý Ngân Chu lau mũi, mùi của chậu hoa này rất nồng, gay cả mũi khiến cậu không thoải mái. Tuy nhiên cậu cũng không để ý nhiều chỉ nghĩ do nhân viên xịt thêm hương hoa.
Lý Ngân Chu ngồi thêm một lúc, cảm thấy không khí có phần nóng lên, cậu kéo kéo cổ áo muốn giảm bớt cảm giác nóng nực, cảm thấy Lý Tương Diệp đi có hơi lâu. Cậu đứng dậy muốn xuống lầu tìm người nhân tiện hóng gió.
Lúc này một cơn choáng váng ập đến khiến Lý Ngân Chu lảo đảo một trận phải vịnh vào ghế mới đứng vững. Một luồng khí nóng đột ngột chạy dọc toàn thân, da thịt vốn bình thường lại trở nên mẫn cảm ma sát với quần áo khiến cậu nổi một thân da gà, quan trọng là cả người đang dần mất sức.
Sao lại thế này? Lý Ngân Chu lấy tay đập vài cái vào đầu muốn lấy lại tỉnh táo nhưng hình ảnh trước mặt cứ mờ ảo, xoay vòng. Cậu thở dốc lắc lắc đầu.
Nhìn cánh cửa đóng chặt Lý Ngân Chu loạng choạng đi đến muốn mở cửa ra ngoài nhưng vặn mãi mà nắm cửa vẫn không nhúc nhích, bị khóa ngoài. Đến lúc này Lý Ngân Chu mới nhận ra là Lý Tương Diệp không có ý tốt, cố ý dụ cậu lên đây.