Chương 36. Đến Cố thị

Rẽ qua một khu phố khác nhưng cả hai đều không còn tâm tình dạo phố. Một người đẩy xe một người ngồi yên, cả hai đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Cố Huyền Thiên cong ngón cái xoa xoa tay vừa ôm Lý Ngân Chu. Rất nhỏ, eo của nam nhân có thể nhỏ như vậy? Dù cách một lớp áo nhưng xúc cảm rất tốt, chí ít anh luyến tiếc buông tay. Nếu véo nhẹ một cái sẽ là cảm giác gì? Ánh mắt Cố Huyền Thiên thay đổi, tràn đầy nguy hiểm, như thú hoang bắt gặp con mồi.

Đến giờ trên eo vẫn còn cảm giác ghìm chặt, cậu không ngốc, tình huống lúc nãy Cố Huyền Thiên làm vậy là vì muốn bảo vệ cậu. Cậu vốn nên cảm kích anh chứ không phải như bây giờ bối rối không dám nhìn Cố Huyền Thiên.

Lý Ngân Chu cúi đầu, tầm mắt đặt trên đỉnh đầu Cố Huyền Thiên, cậu mím môi. Cảm xúc của cậu bị Cố Huyền Thiên ảnh hưởng, không biết là tốt hay xấu.

Hành trình dạo phố của hai người lấy sự trầm mặc kết thúc. Lý Ngân Chu gọi Thiệu Trạch Nam đến đón, trong xe bầu không khí có phần tĩnh lặng ngoài tiếng động cơ không còn âm thanh nào khác. Cả hai không hẹn mà nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Thiệu Trạch Nam khẩn trương nắm chặt vô lăng, sự yên tĩnh đáng sợ này là gì? Không phải lúc xuống xe thiếu gia và cậu chủ vẫn còn bình thường sao? Với lại anh nghĩ dạo phố cũng không nhanh như vậy, chỉ mới nửa tiếng cậu chủ đã gọi anh đến đón. Có phải gặp phải chuyện gì không?

Bầu không khí giữa cả hai đả kích Thẩm Nam Chi, cô không dám tin kế hoạch xào tình cảm cho hai người lại thất bại. Trơ mắt nhìn cả hai lên lầu.

‘’ Phu nhân không sao chứ?’’, nhũ mẫu rót cho Thẩm Nam Chi một tách trà.

Thẩm Nam Chi thở dài, ‘’ Lại thất bại.’’

‘’ Tình cảm phải từ từ tiến tới, phải tự nhiên nảy mầm, phu nhân có thúc đẩy cũng không có nhiều tác dụng.’’, nhũ mẫu nói.

‘’ Đành vậy.’’ Thẩm Nam Chi không cam tâm nói.

Lại nói Lý Ngân Chu cùng Cố Huyền Thiên trên lầu. Bởi vì mải suy nghĩ nên cả hai gây ra hiểu lầm không nhỏ. Cố Huyền Thiên tắm xong liền lên giường đọc sách, Lý Ngân Chu tắm xong thì bò lên giường, đắp chăn, nhắm mắt.

Liếc người bên cạnh, Cố Huyền Thiên buông sách, đồng dạng nằm xuống. Cả phòng nhanh chóng tối đen, nhớ đến suy nghĩ ban chiều Cố Huyền Thiên nheo mắt. Anh nghiêng người, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ nhìn người bên cạnh.

Hô hấp của Lý Ngân Chu nông cạn khó phân, lông mi vì căng thẳng mà khẽ run. Lúc Cố Huyền Thiên trở mình cậu đã nhận ra, anh ấy làm gì mà cứ nhìn cậu chằm chằm?

Qua một lúc Cố Huyền Thiên lại nằm ngửa trở lại, quy cũ ngủ.

Lý Ngân Chu thở phào một hơi. Mắt hé ra một khe nhỏ rụt rè liếc người bên cạnh. Trong bóng tối chỉ có thể mơ hồ phác họa hình dáng của anh, cậu âm thầm thu hồi tầm mắt, thần kinh căng thẳng buông lỏng chẳng mấy chốc đã thϊếp đi.

Nửa đêm Lý Ngân Chu lại vô thức lăn qua chỗ Cố Huyền Thiên, bên cạnh có động tĩnh Cố Huyền Thiên liền nghiêng người, Lý Ngân Chu thuận lợi lăn vào lòng anh, Cố Huyền Thiên vươn tay ôm người vào lòng, hai người duy trì tư thế thân mật ngủ đến thơm ngọt.

Hai ngày rất nhanh trôi qua, hôm nay là kì hạn chọn ra người lãnh đạo Cố thị cũng là ngày Cố Huyền Thiên lộ diện sau thời gian dài hôn mê. Sáng sớm cả Cố gia bận rộn hơn hẳn, trên lầu Cố Huyền Thiên đứng trước gương thắt cà vạt, đây là lần đầu tiên Lý Ngân Chu thấy anh mặc tây trang. Thân hình cân đối, bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ ôm trọn dáng người thon dài đầy sức mạnh của Cố Huyền Thiên, tóc vuốt ngược lên lộ ra vùng trán nam tính, vô thức Lý Ngân Chu bị anh hấp dẫn, cậu không chớp mắt nhìn nam nhân đứng trước gương.

‘’ Đẹp trai lắm sao?’’, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười vang lên, Lý Ngân Chu hoảng hốt ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt tràn đầy ý cười của Cố Huyền Thiên.

‘’ Rất đẹp.’’, nhìn người ta còn bị bắt tại trận, Lý Ngân Chu lúng túng đứng dậy.

‘’ Xuống lầu ăn sáng thôi.’’ Cố Huyền Thiên hài lòng đi xuống lầu. Có bạn đời cũng tốt nhỉ! Nhìn phản ứng lúng túng của cậu tâm tình anh rất thoải mái.

Lý Ngân Chu sờ sờ cổ mắng bản thân vô lễ, không được phép nhìn chằm chằm một người, như vậy là vô lễ mà ban nãy cậu lại nhìn Cố Huyền Thiên chằm chằm chắc anh đang rất khó chịu.

Cũng chả hiểu dạo gần đây bản thân bị gì? Cậu cứ vô thức nghĩ đến Cố Huyền Thiên hoặc là vô thức nhìn anh. Ngoài bệnh tim ra chẳng lẽ còn bị tinh thần cũng có vấn đề. Lý Ngân Chu thở dài, ảo não đi xuống lầu, quyết định chọn một ngày đi gặp bác sĩ.

Ngoài cửa Cố gia đỗ hai chiếc xe đen tuyền vừa nhìn là biết hàng đã qua tăng trang, Cố Huyền Thiên vừa bước ra trên xe liền bước xuống bốn người đồng dạng mặc tây trang đen, đeo kính đen, cung kính khom người với Cố Huyền Thiên, ‘’ Thiếu gia.’’

‘’ Là người Tiểu Tần đưa đến, sau này con ra ngoài nhớ mang theo họ.’’ Thẩm Nam Chi nói.

Cố Huyền Thiên gật nhẹ đầu, một người trong đó mở cửa xe anh liền ngồi vào, Thẩm Nam Chi cũng lên xe, hai chiếc xe một trước một sau lăn bánh.

Lý Ngân Chu từ cửa sổ trên lầu phóng mắt theo hai chiếc xe cho đến khi rời khỏi tầm mắt cậu. Hi vọng mọi chuyện thuận lợi. Cố Huyền Thiên đi làm cậu cũng phải đi làm, còn một tiếng nữa sẽ vào ca Lý Ngân Chu nhanh chóng thay đồ liền ra cửa.

Ngồi trên xe, Cố Huyền Thiên khôi phục bộ dáng lạnh lùng như trước, anh vắt chéo chân phóng tầm mắt nhìn hàng xe cộ đông đúc qua lại. Thẩm Nam Chi ngồi cạnh đánh một tin nhắn gửi cho Tần Quán Anh báo cho anh biết hai người đang trên đường đến.

Bên này Tần Quán Anh nhận được tin nhắn, anh hồi âm liền cầm theo tài liệu xuống lầu.

Hôm nay là ngày quan trọng, từ sáng sớm mấy lão gia hỏa trong Hội đồng quản trị đã kéo đến đông đủ. Phòng họp bật điều hòa, nhân viên pha trà đón tiếp.

Lần họp trước mọi người thoải mái, tùy tiện chọn một chỗ để ngồi nhưng không khí buổi họp hôm nay lại hoàn toàn khác, bên trái dẫn đầu là Mã Đức Phong tiếp đến là mấy vị ủng hộ cho Cố Trọng Tiêu, bên phải dẫn đầu là Trác Đại Hổ tiếp đến là mấy vị lão đầu trạc tuổi ông. Phòng họp hình thành hai thái cực đối lập, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, nhân viên đem trà vào không dám thở mạnh chỉ sợ làm mấy vị lão đầu này chú ý, bản thân sẽ thật thảm.

Tần Quán Anh xuống tầng trệt, dặn dò bảo vệ mở cổng sau đó liền đứng đợi. Bác bảo vệ không hiểu vì sao phải mở rộng cổng nhưng vẫn nghe theo Tần Quán Anh, bật công tác mở cổng.

Trong phòng Cố Trọng Tiêu, Cố Huyền Túc vừa nhấm nháp cafe vừa thích thú nhìn phong cảnh phồn hoa bên dưới. Bất chợt thấy cổng mở rộng anh khó hiểu hỏi Cố Trọng Tiêu bên kia: ‘’ Cha, Cố thị đón khách quý hay sao?’’

‘’ Theo lịch trình thì không có. Làm sao?’’ Cố Trọng Tiêu nghi hoặc.

Cố Huyền Túc hất cằm ám chỉ Cố Trọng Tiêu nhìn bên dưới, Cố Trọng Tiêu đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn xuống thấy cổng mở rộng ông không khỏi nhíu mày.

‘’ Chỉ khi tiếp khách quý cổng chính mới mở rộng, ngày thường cha hay Thẩm Nam Chi đều phải đi cổng phụ, đây là chuẩn bị làm gì?’’ Cố Huyền Túc nói.

‘’ Cũng không có gì quan trọng, không cần để ý, con mau chuẩn bị về phòng làm việc đi, cha đến phòng họp.’’ Cố Trọng Tiêu lấy áo vest mặc vào lại chỉnh chu quần áo đảm bảo không sai sót mới hài lòng ra cửa.

‘’ Qua buổi sáng hôm nay cha sẽ là Cố tổng của Cố thị. Chúc mừng cha.’’ Cố Huyền Túc nịnh hót nói.

Cố Trọng Tiêu cho hắn ánh mắt khinh thường: ‘’ Bớt nịnh hót đi, dù con có nói thế nào thì tháng sau cũng phải đi xem mắt.’’

Khuôn mặt Cố Huyền Túc liền nhăn lại như cái bánh bao, hắn còn chưa tung hoành ngang dọc được bao lâu đã bắt hắn lấy vợ. Cha hắn là có bao nhiêu chướng mắt với hắn.

‘’ Cha, ngài có thể suy nghĩ lại không? Con mới hai bảy vẫn còn trẻ, không cần thiết cưới vợ sớm như vậy.’’ Cố Huyền Túc không bỏ cuộc, cười nịnh nọt với Cố Trọng Tiêu.

Cố Trọng Tiêu cho hắn một phát vào đầu, ‘’ Không nên thân, tối đến là mày ăn chơi quậy phá, cưới vợ cho vợ mày quản.’’

Cố Huyền Túc bực bội xoa đầu, quản hắn? Nếu cô ta dám chỏ mũi vào việc của hắn hắn sẽ cho cô ta biết tay. Nhưng mà nhắc đến ăn chơi Cố Huyền Túc chợt nhớ ra hai hôm trước Cố Hoàng Dương hẹn hắn uống rượu có nói với hắn một tin tức rất buồn cười, Cố Hoàng Dương nói Cố Huyền Thiên đã tỉnh lại còn đánh hắn, lúc đó Cố Huyền Túc đã cười lớn một trận, mắng Cố Hoàng Dương ngủ nhiều sinh ra ảo giác, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, nếu Cố Huyền Thiên tỉnh lại hắn sẽ chấp nhận đi cưới vợ.

Ting.

Cửa thang máy mở ra, Cố Trọng Tiêu cho hắn một ánh mắt cảnh cáo liền rảo bước vào phòng họp, Cố Huyền Túc nhúng nhúng vai bấm tầng làm việc của gã.