Chương 24. Đề cử

Nói đến Cố Trọng Tiêu, ông vừa ra khỏi thang máy đã gặp ngay Trác Đại Hổ vốn ông muốn đi lại chào hỏi nhưng xem thái độ Trác Đại Hổ dường như không mấy hoan nghênh ông.

Mặc dù rất muốn lấy lòng lão ta nhưng Cố Trọng Tiêu không muốn mặt nóng dán mông lạnh, tự rước lấy nhục.

Bên này Tần Quán Anh đi đến một góc yên tĩnh liền bắt máy, ‘’ Alo’’.

Đầu bên kia nhanh chóng trả lời: ‘‘Cậu Tần đã có manh mối về người đó.’’

Sắc mặt Tần Quán Anh thay đổi trong chớp mắt, sự nguy hiểm chợt lóe ngay cả gọng kính che dấu cũng không hữu hiệu, ‘’ Là manh mối gì?’’

‘’ Hôm xảy ra tai nạn, gần nơi Cố thiếu đỗ xe có người đang quay clip đăng lên mạng, vô tình tôi lướt trúng cho nên tôi đã liên hệ với người đó mượn video gốc xem qua, đoạn phim quay được góc nghiêng của hắn tôi đã cắt được hình ảnh cũng đã gửi đến máy anh.’’ Đầu bên kia điện thoại trả lời.

Tần Quán Anh lấy ra một chiếc điện thoại khác mở khóa màn hình vào thẳng wedchat, bấm vào khung chat hiển thị tin nhắn, hình ảnh một nam nhân đội nón che nửa mặt liền xuất hiện. Vì có nón che chắn cộng thêm góc quay không tốt nên không thể nhìn thấy ngũ quan của người này.

‘’ Được rồi, có thông tin gì mới hãy liên lạc ngay với tôi.’’ Tần Quán Anh nói với người bên kia điện thoại. Người kia ừ một tiếng liền cúp máy.

Tần Quán Anh nhìn chằm chằm vào kẻ đội nón trong hình, rất xa lạ, nhanh tay bấm một dãy số cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, bên kia liền truyền đến giọng nói ngọt ngào của nữ nhân: ‘’ Anh yêu, nhớ em sao?’’

‘’ Rất nhớ, hẹn một buổi đẹp trời chúng ta hẹn hò trên đảo hoang.’’ Tần Quán Anh lạnh giọng đáp.

‘’ Thật không biết tình thú gì hết. Nói mau lần này là việc gì?’’ Đầu bên kia truyền đến âm thanh tràn đầy bất đắc dĩ của nữ nhân.

‘’ Tôi sẽ gửi ảnh một người qua, cô nhanh chóng lôi người này ra cho tôi.’’

‘’ Nam nhân hay nữ nhân? Nói trước bà đây không có hứng thú với nữ nhân, tốt nhất là một anh chàng thật nóng bỏng và mạnh mẽ trên giường.’’ Nữ nhân cười đầy quyến rũ, giọng điệu không đúng đắn trả lời Tần Quán Anh.

Tần Quán Anh không nói lời nào trực tiếp cúp máy nhanh chóng gửi hình đi, một giây sau lại nhận lại cái icon tức giận xì khói, anh cười nhẹ một tiếng tắt điện thoại đi đến phòng họp.

Tay vừa chạm đến cửa phòng họp điện thoại trong túi lại rung lên, Tần Quán Anh lấy điện thoại ra xem nhìn đến tên người gọi anh liền bắt máy, ‘’ Alo.’’

‘’ Cậu Tần phu nhân có ở cùng cậu?’’ Cố Trọng Viễn có phần không kìm chế được tâm tình vui mừng hỏi Tần Quán Anh bên kia điện thoại.

Nhìn đến cửa phòng họp đóng chặt Tần Quán Anh liền đáp: ‘‘Dì đã vào phòng họp, Cố thúc có việc cứ nói với con, con sẽ chuyển lời cho dì.’’

‘’ Chuyện là sáng nay bác sĩ Lương đến kiểm tra định kì cho thiếu gia ông ấy bảo tình hình sức khỏe của thiếu gia đã có tiến triển, không bao lâu có thể tỉnh lại.’’

‘’ Thật sao?’’ phải nói đây là tin tức vô cùng tốt, Tần Quán Anh không nén được sự vui mừng xen lẫn một chút kích động. Cố Huyền Thiên như em trai của anh vậy, hay tin em trai sắp tỉnh bảo anh không vui không kích động sao được.

‘’ Là thật, bác sĩ Lương khẳng định thiếu gia nhất định sẽ tỉnh lại.’’ Cố Trọng Viễn khẳng định với anh.

‘’ Quá tốt rồi nhưng e rằng con cùng dì sẽ không thể trở về ngay được, hiện tại nói chuyện qua điện thoại không tiện, cuộc họp đã bắt đầu, Cố thúc con cùng dì sẽ cố gắng trở về sớm, con cúp máy trước đây.’’

‘’ Được, thiếu gia có thúc cùng cậu chủ chiếu cố, con đừng lo lắng.’’ Cố Trọng Viễn bên kia điện thoại đáp một tiếng.

‘’ Vâng.’’

Cất máy vào túi, thu hồi tình tự nơi đáy mắt Tần Quán Anh như thường nhấc chân đi vào phòng họp.

Trong phòng đã ngồi đầy người, Tần Quán Anh đi đến ngồi vào vị trí của mình. Anh nâng mắt quét một vòng người trong phòng sau đó dừng lại ở người ngồi cạnh Cố Trọng Tiêu.

Mã Đức Phong có phần chột dạ không dám đối mặt với anh. Trác Đại Hổ đã chán ngắt mấy cái bản mặt trong này ông không kiên nhẫn lên tiếng, ‘’ Mã Đức Phong ông định rút đầu tới lúc nào? Khi không lại dùng đặc quyền yêu cầu họp khẩn, ông có thời gian rãnh nhưng lão già như ta không rãnh. Có việc mau nói không việc thì giải tán.’’

‘’ Trác lão đừng gấp, anh Mã cũng cần thời gian để sắp xếp mọi thứ, Trác lão hối thúc người như vậy e rằng không hay lắm.’’ Cố Trọng Tiêu cười nói đỡ cho Mã Đức Phong.

Trác Đại Hổ nhướng mày, thằng oắt con này đang dạy đời lão, ‘‘Nếu không có sự chuẩn bị rõ ràng đã gọi chúng tôi đến đây bắt chúng tôi ngồi đợi ông chuẩn bị, Mã Đức Phong ông có phần quá cẩu thả cùng không tôn trọng chúng tôi.’’

Không khí trong phòng họp có phần căng thẳng, một vài người cũng có tâm tình như Trác Đại Hổ, có phần bất mãn với hành vi của Mã Đức Phong.

Thẩm Nam Chi im lặng ngồi đấy, cô không có ý định lên tiếng. Sân khấu do Cố Trọng Tiêu bày ra cô chỉ cần ngồi xem là được.

Mã Đức Phong nắm chặt nắm tay, trong mắt có sự giãy dụa thoáng qua liền biến mất, ông đứng dậy hơi khom người, ‘’ Mời mọi người đến họp bất chợt như vậy là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.’’

‘’ Có việc cứ nói thẳng đừng lòng vòng quanh co.’’ Trác Đại Hổ nện nhẹ gậy đầu hổ xuống sàn cho thấy ông đang mất kiên nhẫn.

Mã Đức Phong cũng không lòng vòng nữa mà nói thẳng:

‘’ Hội đồng quản trị của Cố thị tổng cộng mười lăm người, hiện tại đã đông đủ ngồi đây tôi xin nói thẳng. Sở dĩ mời các vị đến là vì chiếc ghế lãnh đạo đã trống rất lâu, Thẩm phó tổng cùng Cố phó tổng mặc dù có thể xử lý mọi chuyện của Cố thị nhưng chung quy chúng ta vẫn cần một vị lãnh đạo chân chính.

Cố Huyền Thiên là người thừa kế hợp pháp của Cố thị, cậu ấy cũng được Cố tổng tiền nhiệm giao lại chức vị Cố tổng, cổ phần nắm trong tay cũng là tuyệt đối tuy nhiên các vị cũng thấy Cố Huyền Thiên bị tai nạn xe đến hiện tại vẫn không thấy tỉnh lại, ghế lãnh đạo đã trống gần nửa năm. Tôi cũng rất hi vọng cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại để điều khiển Cố thị đưa Cố thị tiến lên phía trước.

Thế nhưng sáng nay khắp các trang mạng đều rầm rộ đưa tin về tình trạng sức khỏe của Cố Huyền Thiên, tình hình không mấy khả quan. Vì thế tôi mời các vị đến đây là muốn các vị sáng suốt lựa chọn một người mới điều hành Cố thị.’’

‘’ Ý của anh là gạt bỏ tư cách thừa kế của Cố Huyền Thiên?’’, một vị trong hội đồng lên tiếng.

‘’ Không phải tôi muốn gạt bỏ tư cách kế thừa của cậu ấy nhưng các vị thấy đấy Cố Huyền Thiên đã hôn mê gần bốn tháng và chưa có bất kì dấu hiệu nào cho thấy tình trạng của cậu ấy khá hơn.

Các vị hãy bật laptop tôi chuẩn bị cho các vị lên xem, đây là báo cáo doanh số ba tháng gần đây của Cố thị nó đang ở mức đáng quan tâm, tháng vừa rồi lại còn giảm mạnh nếu cứ tiếp tục tình trạng này e rằng Cố thị sẽ nhanh chóng thụt lùi.’’ Mã Đức Phong nói.

Trác Đại Hổ không vội xem số liệu trên máy tính, ‘’ Việc ghế lãnh đạo còn trống và doanh số giảm dường như không mấy liên quan.’’

‘’ Trác lão, một công ty có tầm ảnh hưởng rộng cũng như phát triển mạnh mẽ đều gắn liền với người điều khiển nó, thời gian Cố thị trong tay Cố tổng tiền nhiệm ông đã đưa nó vươn tầm quốc tế, thương hiệu mỹ phẩm của chúng ta rất được ưa chuộng tại nước ngoài, một điều mà các vị lãnh đạo khác chưa thực hiện được. Doanh số vào thời gian đó là một con số khổng lồ.’’ Mã Đức Phong nói.

‘’ Tôi đồng ý điều cậu nói là đúng thế nhưng có phải cậu nhầm lẫn gì không? Lãnh đạo là người ra chiến lược định hướng hướng phát triển của công ty nhưng người phụ trách quảng bá makerting lại là nhân viên, doanh số trực tiếp phụ thuộc vào năng lực của nhân viên và hiệu quả của sản phẩm chúng ta mang lại, một tháng doanh số giảm không nói lên việc Cố thị vì thiếu người lãnh đạo nên ảnh hưởng doanh số, thế các cậu ngồi đây là để trưng sao? Hơn phân nửa người ngồi đây đều mang chức vụ trên người khi doanh số giảm thì cậu chỉ biết quy trách nhiệm cho việc thiếu người lãnh đạo, vậy Cố thị thuê người để làm gì? Để ngửa tay lấy tiền.

Hơn nữa Cố thị vẫn còn phó tổng, lãnh đạo không ở phó tổng có trách nhiệm điều hành công ty, lão già ta tin tưởng năng lực làm việc của Thẩm phó tổng, ta không chấp nhận đổi người.’’ Trác Đại Hổ không khách khí nói.

‘’ Trác lão nói đúng, Cố Huyền Thiên mặc dù đang hôn mê nhưng cậu ấy vẫn là người thừa kế hợp pháp, Thẩm phó tổng tạm thời xử lý mọi việc của Cố thị tôi thấy không có vấn đề gì chưa nhất thiết phải chọn người mới.’’ Một vị khác lên tiếng.

‘’ Trác lão, ông có phần bảo thủ, đừng ôm khư khư tư tưởng lỗi thời ấy. Cố gia đâu phải chỉ có một mình Cố Huyền Thiên là người thừa kế hợp pháp, tôi vẫn giữ nguyên quyết định chọn người mới. Các vị thì sao?’’ Mã Đức Phong không chịu thua, ông hỏi những người khác.

Bầu không khí một lần nữa lại trở nên căng thẳng. Không đợi những người khác trả lời Tần Quán Anh đã đứng dậy xin phép được trình bày, anh gật nhẹ đầu với mọi người, ‘’ Sáng nay trên mạng lan tràn các bài báo đưa tin sai sự thật về tình trạng sức khỏe của Cố thiếu, tôi đã cho người xử lý, Cố gia sẽ tiến hàng tố tụng đối với những người cũng như tòa soạn trực tiếp đưa tin này. Tôi xin hết.’’

Một lời ngắn gọn nhưng hàm ý đầy đủ, sai sự thật chính là ám chỉ sức khỏe của Cố Huyền Thiên không xấu như đám nhà báo đưa tin.

Mã Đức Phong nhăn mày, ông nhìn Tần Quán Anh lưu loát ngồi xuống, nhận thấy tầm mắt của ông Tần Quán Anh đẩy gọng kính lịch sự mỉm cười. Bàn tay dưới gằm bàn của Mã Đức Phong siết thành nắm đấm. Điểm yếu của ông đang nằm trong tay Cố Trọng Tiêu dù muốn hay không ông cũng phải giúp gã leo lên ghế lãnh đạo.

‘’ Thư kí Tần nếu nói như vậy là có căn cứ đi. Thẩm phó tổng nếu không ngại cô có thể công khai về bệnh tình của Cố Huyền Thiên không?’’

Tất cả ánh mắt lại đổ dồn về chỗ Thẩm Nam Chi, cô vẫn khí định thần nhàn ngồi đấy, ‘’ Huyền Thiên đang trong giai đoạn hồi phục.’’

‘’ Chính xác là bao giờ tỉnh lại?’’ Mã Đức Phong ép sát không tha.

‘’ Chuyện này đến cả bác sĩ cũng không cho ra con số chính xác được, ông Mã đây là đang làm khó tôi.’’ Thẩm Nam Chi trả lời.

Mã Đức Phong hừ một tiếng, ‘’ Vẫn là không biết ngày tỉnh đi, thân là cổ đông của Cố thị tôi muốn bác tư cách kế thừa của Cố Huyền Thiên chọn người khác lên ghế tổng giám đốc.’’

‘’ Ông Mã đây vẫn kiên quyết như vậy xem ra đã có ứng cử viên cho ghế lãnh đạo, không biết đấy là vị nào, ông Mã đây không ngại nói ra chứ?’’ Thẩm Nam Chi nói.

Ánh mắt trong phòng lại đổ dồn lên người Mã Đức Phong nhưng ông không mấy quan tâm, ông vỗ vỗ vai Cố Trọng Tiêu bên cạnh, Cố Trọng Tiêu biết đã đến lúc nên không tự chủ ngồi thẳng lưng.

‘’ Tôi đề cử Cố phó tổng lên làm lãnh đạo Cố thị, thứ nhất ông ấy là em trai của Cố tổng tiền nhiệm, đủ tư cách kế thừa Cố thị, thứ hai ông ấy là Cố phó tổng của Cố thị, mấy năm qua cũng đã đóng góp không ít cho Cố thị. Xét mọi mặt ông ấy đủ tư cách. Các vị thấy thế nào?’’

Mã Đức Phong vừa nói xong mọi người trong phòng liền kề tai chau đầu to nhỏ với nhau, Tần Quán Anh nghiêng người nhỏ giọng nói với Thẩm Nam Chi bên cạnh, ‘’ Ban nãy Cố thúc gọi cho con, bác sĩ Lương nói sức khỏe của lão Tam có tiến triển mới, không biết thời gian chính xác nhưng lão Tam nhất định sẽ tỉnh lại.’’

‘’ Con nói thật’’ Thẩm Nam Chi khó nén kích động nhìn anh, đây là tin tức cô luôn mong chờ.

Tần Quán Anh gật nhẹ đầu, ‘’ Là thật, con đã nói với Cố thúc chúng ta sẽ trở về sau khi kết thúc cuộc họp.’’

Thẩm Nam Chi nhỏ giọng: ‘‘Nhị gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, cuộc họp này e rằng còn rất lâu.’’

‘’ Con đã nhắn tin cho bác Tô, bác Tô đã chờ sẵn trong gara.’’

‘’ Vẫn là tiểu Tần chu đáo.’’ Thẩm Nam Chi cười nhẹ một tiếng.

Bên kia cũng đã thảo luận xong, một vị trong đó liền nói: ‘’ Hai bên giằng co qua lại cũng không phải biện pháp tốt, chúng tôi đã hội ý với nhau và quyết định trong vòng hai tháng tới nếu Cố Huyền Thiên vẫn không tỉnh Cố thị sẽ phải chọn người khác lên đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc. Còn về người đảm nhiệm chúng ta sẽ bàn sau, Trác lão ông thấy thế nào?’’

‘’ Tôi không ý kiến.’’ Trác Đại Hổ đáp.

‘’ Khoang đã, hai tháng sau có thể nhưng chúng ta cứ chọn trước ứng cử viên.’’ Mã Đức Phong không đồng ý ông muốn nhanh chóng đưa Cố Trọng Tiêu lên.

‘’ Ông Mã việc này không cần thiết, thời gian còn tận hai tháng ông sao phải gấp gáp như vậy, cứ quyết định vậy đi, tôi còn có việc tôi xin phép đi trước.’’ Trác Đại Hổ đứng dậy dẫn đầu rời phòng họp, mọi người cũng lục đυ.c đi theo trong phòng chỉ còn lại bốn người Thẩm Nam Chi, Tần Quán Anh, Cố Trọng Tiêu và Mã Đức Phong.

Thẩm Nam Chi cười phì một tiếng, ‘’ Nhị gia đánh bàn tính thật vang nhưng đáng tiếc kết quả không như ông mong đợi.’’

‘’ Cô đừng tự đắc, cô hiểu rõ tình trạng của Cố Huyền Thiên cho dù tăng thêm thời hạn nó cũng không thể tỉnh lại. Chỉ là muộn hai tháng tôi đợi được, chỉ tiếc Cố Huyền Thiên lại không đợi được.’’ Cố Trọng Tiêu không che giấu tham vọng độc chiếm Cố thị, khom lưng cúi gối bấy lâu giờ đây có thể quang minh chính đại ngẩng cao đầu.

‘’ Chỉ mong Cố phó tổng không quá thất vọng.’’ Tần Quán Anh quay sang Thẩm Nam Chi: ‘’ Dì, bác Tô đang đợi chúng ta dưới gara.’’

‘’ Chúng tôi đi trước.’’

Bỏ lại một câu như thế Thẩm Nam Chi cùng Tần Quán Anh liền rời đi. Khi đi ngang qua Cố Trọng Tiêu cô còn cố ý cười ra tiếng, trận giao phong hôm nay định sẵn ông ta phải xấu mặt, tuy cô không thắng nhưng Cố Trọng Tiêu cũng không chiếm được thứ ông ta muốn.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Cố Trọng Tiêu cùng Mã Đức Phong. Cố Trọng Tiêu không che giấu cơn giận ông đá cái ghế xoay bên cạnh khiến nó ngã ra sàn. Mã Đức Phong im lặng đứng một bên.