Lý Ngân Chu mơ màng mở mắt, hơi mờ mịt nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, nằm yên khoảng hai phút cậu mới hoàn toàn tỉnh táo, mới nhớ ra cậu đang ở Cố gia.
Lấy điện thoại qua mở lên, mới năm rưỡi sáng, Lý Ngân Chu bật dậy thu dọn nệm chăn, hôm qua Cố thúc mang cho cậu một chiếc giường nhỏ, vì để thuận tiện chiếu cố Cố Huyền Thiên nên cậu bố trí giường nhỏ vào khoảng trống giữa giường lớn và cửa sổ sát đất.
‘’ Chào buổi sáng.’’
Lý Ngân Chu nói với Cố Huyền Thiên bên cạnh. Cậu vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao thoải mái liền ra cửa chạy bộ.
Vừa mở cửa đã trông thấy Cố Trọng Viễn một thân vest đen đuôi tôm lịch lãm đang tưới hoa ngoài vườn.
‘’ Chào buổi sáng Cố thúc.’’ Lý Ngân Chu mỉm cười, vẫy tay với ông.
Cố Trọng Viễn nghe tiếng thì quay lại, ông cũng cười đáp lại: ‘’ Chào buổi sáng cậu chủ.’’
‘’ Con ra ngoài chạy bộ một lát sẽ trở về.’’ Lý Ngân Chu nói với ông.
Cố Trọng Viễn gật đầu, dặn dò cậu:
‘’ Cẩn thận, buổi sáng sương sớm, đường rất trơn.’’
‘’ Vâng’’
Đáp một tiếng Lý Ngân Chu liền bước nhỏ chạy đi. Từ cổng biệt thự ra đến cổng tiểu khu ít nhất phải đi bộ gần nửa tiếng, đoạn đường đủ dài để cậu chạy bộ không cần phí thời gian ra công viên.
Sương sớm mang theo không khí lạnh tràn vào phổi, hít một hơi thật sâu, thật sảng khoái, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, Lý Ngân Chu vào tư thế chuẩn bị chạy, đếm đến năm cậu liền lao đi như mũi tên rời cung.
Hoa cỏ ven đường được chăm sóc tốt đang chuẩn bị xòe hoa, tung cánh đoán nắng sớm. Trên con đường vốn vắng vẻ của tiểu khu lại xuất hiện hình ảnh một cậu thiếu niên với tinh thần hăng hái chạy bộ, nơi cậu chạy qua hoa cỏ đều lung lay hỗ động.
Lý Ngân Chu quay về biệt thự cũng đã tầm sáu giờ hơn, cậu lên lầu tắm rửa đổi quần áo. Lại pha một chậu nước ấm mang lại đặt cạnh giường Cố Huyền Thiên.
‘’ Tôi lau người cho anh nhé. Đệm giường không thông thoáng, nằm lâu sẽ không tốt cho cơ thể của anh. Tôi sẽ cố gắng nhẹ tay, hi vọng không làm đau anh.’’
Cậu kéo chăn qua một bên, động tác cẩn thận cởϊ qυầи áo cho anh. Cơ thể trần trụi của Cố Huyền Thiên liền bại lộ trong không khí, chỉ còn sót lại qυầи ɭóŧ.
Nhúng ướt khăn, Lý Ngân Chu nhẹ tay lau mặt cho anh, lại cẩn thận lau một lượt cơ thể. Những nơi khó vệ sinh như phần dưới nách cùng sau lưng, cậu cẩn thận nâng phần thân trên của anh lên, để nửa thân trên của anh tựa vào người cậu.
‘’ Tư thế này hơi khó chịu, anh ráng chịu đựng một chút, tôi sẽ xong ngay thôi.’’
Đầu Cố Huyền Thiên đặt trên vai cho nên mặt anh trực tiếp áp sát cổ cậu, hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ, hơi nhột, Lý Ngân Chu kìm nén cảm giác ngứa ngáy ở cổ chuyên tâm lau lưng cho anh.
Đến khi vệ sinh chỗ đó của Cố Huyền Thiên thì cậu có phần không biết nên làm sao. Có mạo phạm anh ấy không nhỉ. Nhưng chỗ đó cần phải vệ sinh thường xuyên, nếu không sẽ rất dễ sinh bệnh.
‘’ Tôi phải vệ sinh chỗ đó của anh, tôi sẽ cố gắng làm thật nhanh.’’
Lý Ngân Chu hít sâu một hơi, động tác mau lẹ cởi nốt qυầи ɭóŧ của Cố Huyền Thiên, nhanh chóng giúp anh vệ sinh.
Rốt cuộc cũng xong, Lý Ngân Chu thở phào một hơi, cài lại cúc áo cuối cùng cho Cố Huyền Thiên, cậu lau mồ hôi trên trán, bưng chậu nước vào nhà tắm đổ bỏ đổi một chậu nước ấm khác.
‘’ Tôi rất muốn giúp anh gội đầu nhưng không biết có ảnh hưởng gì tới anh không, vào lần tới tôi sẽ hỏi bác sĩ Lương, nếu không vấn đề tôi sẽ giúp anh gội đầu.’’
Lý Ngân Chu mát sa tay chân cho Cố Huyền Thiên xong liền giúp anh co giãn tay chân. Cẩn thận nâng tay anh lên, gập vào rồi duỗi ra, cứ vậy cậu dành nửa tiếng đồng hồ vận động cho anh.
Lúc xuống lầu ăn sáng, tay cầm đũa của cậu cứ run rẩy không ngừng. Lý Ngân Chu dứt khoác dùng muỗng.
‘’ Sao thế?’’, Cố Trọng Viễn đặt ly sữa lên bàn, nhìn thấy cậu dùng muỗng thay đũa liền nghi hoặc hỏi.
‘’ Dạ không sao. Ăn muỗng sẽ nhanh hơn.’’
‘’ Phu nhân cùng Tần thiếu đã đến công ty, trước khi đi phu nhân đã sắp xếp cho cậu chủ tài xế riêng, sau này đi lại của cậu sẽ do cậu ấy phụ trách, cậu chủ có thể đưa thời khóa biểu cho cậu ấy.’’
‘’ Vâng, cảm ơn Cố thúc.’’, Lý Ngân Chu cười gật đầu với ông.
Tám giờ sẽ có tiết, cậu nhanh chóng xử lý bữa sáng liền mang cặp xách ra xe, trong gara đã có người đợi sẵn. Vừa thấy cậu ra người đó liền tiến lên cúi chào.
‘’ Cậu chủ, tôi là Thiệu Trạch Nam, là người phụ trách di chuyển của cậu. Đây là số điện thoại liên lạc của tôi. Số điện thoại của cậu chủ, Cố quản gia đã đưa cho tôi. Cậu chủ hãy gọi cho tôi bất cứ khi nào cậu ra ngoài.’’
Lý Ngân Chu nhìn nam nhân một thân tây trang phẳng phiu trước mặt, ngũ quan rất cương nghị, mắt thường cũng nhìn thấy cơ bắp căng chặt sau lớp tây trang. Cậu đưa tay nhận lấy danh thϊếp.
‘’ Xin chào anh Thiệu, tôi là Lý Ngân Chu, thời gian tới phiền anh chiếu cố.’’
‘’ Đây là trách nhiệm của tôi.’’
Lý Ngân Chu gật gù đầu, mở cửa ngồi vào ghế sau, Thiệu Trạch Nam liền ngồi vào ghế lái, lưu loát quay xe, lái khỏi tiểu khu.
Xe đi rất nhanh nhưng rất vững vàng, không run lắc, Lý Ngân Chu nhìn Thiệu Trạch Nam đang tập trung lái xe. Lúc nãy Cố thúc bảo cậu có thể đưa thời khóa biểu cho người này chứng tỏ người này đáng tin. Trong lòng đã có tính toán, cậu liền lấy điện thoại ra xem tin nhắn, điện thoại run lên liên hồi, mở ra thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Chu Kha.
Chu Kha: ‘’ Tiểu Chu cậu đâu rồi, sao lại chơi trò mất tích, bà chủ sắp đuổi việc cậu rồi kìa. Tớ không trụ được nữa. Hôm nay cậu còn không đến làm, bà ấy nhất định sẽ thay người.’’
Chu Kha: ‘’ Tớ điện cậu mấy cuộc sao cậu không bắt máy, tên chết tiệt nhà cậu hại lão tử bị mắng một trận, cậu nhớ lấy cậu không xong với tớ đâu.’’
Chu Kha: ‘’ Tiểu tổ tông Lý Ngân Chu, bà chủ đuổi cậu thật rồi, người mới đã đến.’’
@hình ảnh
Chu Kha: ‘’ Xin lỗi, tớ không giữ được vị trí cho cậu.’’
@mặt buồn
Lý Ngân Chu cười nhẹ, nhắn lại.
‘’ Không sao. Tớ sẽ tìm việc khác. Cảm ơn cậu nhiều.’’
Cậu vừa gửi đi bên kia liền hiện trạng thái đang soạn tin.
Chu Kha: ‘’ Sao giờ cậu mới trả lời? Bà ta đuổi cậu thật rồi. Thật đúng là không có tình người.’’
@tức giận
Lý Ngân Chu: ‘’ Tớ sẽ tìm việc khác.’’
@mỉm cười
Chu Kha: ‘’ Cậu còn cười được nữa à. Mất việc sinh hoạt phí cậu lo thế nào? Đừng đến tìm tớ xin ăn.’’
Lý Ngân Chu: ‘’ Cậu có cần trù ẻo bạn mình thành ăn xin thế không? Thật vô lương tâm.’’
Chu Kha: ‘’ Tớ là đại vô lương tâm thì cậu là tiểu vô lương tâm.’’
@khinh thường
Lý Ngân Chu bật cười, tên này lúc nào cũng vậy. Một bộ tính tình thật lớn. Nhưng hết cách ai bảo cậu chỉ có một người bạn này.
Lý Ngân Chu: ‘’ Tớ đến trường rồi, rãnh rỗi tớ mời cậu một bữa.’’
Chu Kha: ‘’ Một lời đã định.’’
@bắn tim
Cất điện thoại vào túi áo, Lý Ngân Chu liền bảo Thiệu Trạch Nam dừng xe ven đường.
‘’ Anh Thiệu dừng tại đây được rồi. Cổng trường ở ngay phía trước, thời điểm này xe ra vào rất nhiều, rất khó quay đầu xe, tôi sẽ đi bộ vào trường. ‘’
Nơi đây đến cổng trường chỉ tầm năm mươi mét, cậu đi bộ vào là được.
‘’ Vâng’’
Thiệu Trạch Nam đáp một tiếng liền dừng xe ven đường, Lý Ngân Chu mở cửa xuống xe, hướng cổng trường đi đến. Thiệu Trạch Nam không vội rời đi, tận đến khi thấy cậu an toàn đi vào cổng trường anh mới lái xe rời đi.
Lúc đi lên cầu thang, Lý Ngân Chu gặp được người quen cùng lớp, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
‘’ Tiểu Chu, mới hai ngày không gặp mà trông cậu khác hẳn đi.’’ An Mỹ Nhiên hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn cậu.
‘’ Có sao?’’ Lý Ngân Chu nghi hoặc sờ sờ mặt mình, đâu có gì khác biệt.
‘’ Tớ không nói mặt cậu, là khí chất. Lúc trước trông cậu thiếu sức sống thế nào ấy, bây giờ khác hẳn, trông cậu…ưm…rất tươi tắn.’’
‘’ Tươi tắn?’’
‘’ Đúng vậy, rất tươi tắn.’’ An Mỹ Nhiên gật đầu, cười khúc khích nói.
‘’ Chắc cậu hoa mắt thôi, đừng nói nữa, đi mau, sẽ trễ mất.’’, không muốn nói về đề tài này nữa, Lý Ngân Chu liền lên tiếng nhắc nhở cô đồng thời tăng nhanh bước chân lên cầu thang.
Buổi học sáng cứ thế trôi qua, chuông vừa reo lên cả lớp đã vội vàng chen nhau chạy hướng cổng trường mà đi. Lý Ngân Chu thu dọn sách vở xong liền chậm rãi đi ra cổng.
Vì trường học cấm đậu xe trước cổng nên Thiệu Trạch Nam đậu xe bên đường, ngồi ở trong xe, dõi mắt nhìn vào sân trường, vừa nhìn thấy bóng cậu anh liền mở cửa bước xuống xe, Lý Ngân Chu đang định đi hướng xe buýt nhìn thấy Thiệu Trạch Nam vẫy vẫy tay bên đường liền khựng lại, cậu quên mất có người đón, không để anh đợi lâu cậu nhanh chân chạy qua. Thiệu Trạch Nam mở cửa cho cậu, Lý Ngân Chu nói một câu cảm ơn liền chui vào, Thiệu Trạch Nam ngồi vào ghế lái, xe nhanh chóng rời đi.
Dưới bóng râm một cây cổ thụ trước cổng trường đại học H thị, hai nữ sinh trang điểm tỉ mỉ cùng nhìn theo chiếc xe vừa chở Lý Ngân Chu rời đi. Họ đã đứng đây quan sát từ lúc Lý Ngân Chu từ trong sân trường đi ra.
Nhìn một màn này một nữ sinh trong đó cảm thấy chán ghét, giọng điệu tràn đầy khinh thường nói với nữ sinh bên cạnh.
‘’ Cậu ta là Lý Ngân Chu, là người thay thế cậu gả vào Cố gia.’’
Mạc Khanh Vân khoanh tay nhìn hướng chiếc xe rời đi, cô cười một tiếng xoay người đi hướng ngược lại.
‘’ Kệ cậu ta, những kẻ hám lợi chẳng có kết cục tốt đẹp đâu, cứ chống mắt lên mà xem.’’
Nữ sinh bên cạnh thấy cô đi cũng vội đuổi theo, miệng không ngừng luyên thuyên.
‘’ Người như cậu ta vừa nhìn là biết là một kẻ hám lợi, cũng phải thôi, nghe nói nhà cậu ta nghèo đến mức phải bán cậu ta cho Cố gia, đã vậy còn không biết xấu hổ đi siêu xe, mặc đồ hiệu đến trường. Muốn phô trương thân thế.’’
‘’ Chỉ là cái mác bên ngoài quản gì cậu ta. Một ngày nào đó cậu ta sẽ hối hận vì đã gả cho Cố Huyền Thiên.’’ Mạc Khanh Vân không quan tâm nói.
‘’ Cậu nói đúng.’’, nữ sinh kia có phần vui sướиɠ khi người gặp họa.
Bị mắng là kẻ hám lợi, Lý Ngân Chu đang hăng hái giúp Cố Huyền Thiên lau mặt và gội đầu. Chuyện giúp Cố Huyền Thiên gội đầu cứ canh cánh trong lòng cậu suốt buổi sáng, bác sĩ Lương phải vài ngày nữa mới đến nếu vậy thì lâu quá nên vừa về đến cậu đã chạy lại nhờ Cố thúc điện thoại cho bác sĩ Lương. Nhưng không ngờ là Cố thúc lại nói với cậu là có thể, chỉ cần gội xong hong khô là được.
Lúc này cậu mới ngộ ra, Cố Huyền Thiên đã hôn mê lâu như vậy nhưng toàn thân anh lại rất sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi hương hoa nhài, việc này nói lên điều gì.
Anh vẫn có thể tắm gội như thường!
Lý Ngân Chu có chút ngại ngùng sờ sờ ót, là cậu quá ngốc đi, chuyện đơn giản như vậy cũng không nhận ra.
‘’ Tóc anh thật dày, rất đẹp nữa.’’ Lý Ngân Chu bật máy sấy hong khô tóc cho anh. Bàn tay nhẹ nhàng xuyên qua tóc anh. Những sợi tóc mềm mại chuyển động theo động tác của cậu, Lý Ngân Chu yêu thích không thôi.
Xong việc cậu lại cẩn thận đắp chăn cho Cố Huyền Thiên, nhìn bịch dinh dưỡng đầu giường đang nhỏ từng giọt xuống ống dẫn men theo lỗ kim truyền vào cơ thể anh.
Nhẹ tay sờ lên mấy chỗ bầm nhỏ trên mu bàn tay anh. Rất đau đi. Lý Ngân Chu chuyển ánh mắt lên mặt Cố Huyền Thiên, nhìn anh hô hấp đều đều, gương mặt anh tuấn say ngủ tựa như bức tượng nam thần vậy. Sóng mũi cao ráo này, khóe môi mỏng mím chặt, lông mi phủ bóng râm như cánh quạt, tổng thể quá hoàn mỹ.
‘’ Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, lúc ăn cơm trưa dì Chi có hỏi tôi có muốn một cặp nhẫn cưới không? Tôi đã từ chối. Tôi không biết ý anh thế nào, anh có đồng ý không? Tôi không muốn tự tiện quyết định cho nên anh mau chóng tỉnh lại đi, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận.’’
Không có ai trả lời, Lý Ngân Chu cũng không quá thất vọng, cậu xoay lưng lại ngồi dựa vào giường Cố Huyền Thiên, hai tay ôm chặt chân, gác cằm lên đầu gối, có hơi ủ rũ nói.
‘’ Tôi bị bà chủ ở chỗ làm thêm đuổi rồi, tôi dự định đi tìm công việc mới nhưng vấn đề trước mắt là nếu đi làm thêm tôi sẽ không có thời gian chăm sóc cho anh. Nhưng nếu không làm thêm tôi sẽ không có tiền đóng học phí cùng sinh hoạt phí. Dì Chi đã cho tôi một tấm thẻ ATM, trong đó có rất nhiều tiền nhưng mà tôi không nghĩ sẽ phun phí tiền trong đó. Anh nói xem tôi phải làm gì bây giờ?’’
Lý Ngân Chu thở dài một hơi, cậu xoay người lại gác cằm lên giường của anh, từ góc độ này nhìn lên có thể nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của anh, nó đã lỏm chỏm mấy sợi râu đen. Qua một lát cậu liền nhỏ giọng nói với người trên giường:
‘’ Tạm thời tôi sẽ không đi làm thêm, đợi anh khỏe lại tôi sẽ đi xin việc mới.’’
Đông, đông, đông.
Đồng hồ điểm mười hai giờ trưa. Lý Ngân Chu đứng dậy lên giường của mình. Nằm một lúc cậu liền mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cố Huyền Thiên vốn đang yên bình ngủ trên giường thì đột nhiên nhăn mày, vẻ mặt có nét thống khổ như đang phải đấu tranh với thứ gì đó. Nhiều lần tưởng chừng anh sẽ tỉnh lại nhưng lại giống như những lần trước sau một hồi giằng co anh lại trở về trạng thái say ngủ như cũ.
Mà tất cả những phát sinh này người bên cạnh anh là Lý Ngân Chu đang ngủ say không hề hay biết.