Xe lái vào khu vực sầm uất, cửa hàng, nhà hàng đông đúc, nhộn nhịp. Khách nhân ra vào vừa nhìn là biết không phú thì quý. Lại nhìn đến cái túi rỗng tếch của mình, Lý Ngân Chu mím môi.
Tài xế cho xe vào gara của một tòa nhà cao tầng, Lý Ngân Chu vốn định viện lý do ở lại xe nhưng Thẩm Nam Chi không đồng ý, cô nửa lừa nửa gạt kéo cậu vào thang máy.
Ting.
Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là một không gian rộng lớn bao bọc bởi lớp kính trong suốt, chóp mũi thoang thoảng mùi sợi vải, đây là cửa hàng quần áo.
Nhân viên đi đến lễ phép chào hỏi.
‘’ Cố phu nhân, thật vinh hạnh khi được phục vụ người, không biết hôm nay Cố phu nhân muốn mua gì? Cửa hàng chúng tôi mới nhập về mấy mẫu mới, rất thời thượng, rất phù hợp với khí chất của người, Cố phu nhân có muốn xem thử không?’’
‘’ Xem thử thì không cần. Tiểu Chu mau xem thử đi, con thích mẫu nào?’’ Thẩm Nam Chi khách sáo từ chối sau đấy đẩy Lý Ngân Chu đến trước một kệ kính trưng bày.
Nhìn một hàng quần áo trước mặt, lại nhìn đến nhãn hiệu, Lý Ngân Chu có phần choáng váng, đây đều là nhãn hiệu nổi tiếng, giá cả phải lên đến mấy con số, số tiền cậu có không đủ để mua một cái nút áo ở đây nữa.
‘’ Đây đều là các mẫu quần áo đang thịnh hành, rất được ý các bạn sinh viên.’’ Nhân viên nhiệt tình tư vấn.
‘’ Thế nào? Tiểu Chu con có chọn được bộ nào không?’’
Trước sự ân cần của Thẩm Nam Chi, Lý Ngân Chu gượng gạo quay lại nói với cô: ‘’ Phu nhân, ban nãy chị nhân viên nói có mẫu mới hợp với người hay là người đi xem thử đi, con ở đây từ từ xem.’’
‘’ Như vậy không tốt lắm, Tiểu Chu ở một mình có được không?’’
‘’ Nếu con không biết gì sẽ hỏi mấy chị nhân viên, phu nhân cứ đi xem thử.’’
Cho là Lý Ngân Chu cảm thấy ngại ngùng, không được tự nhiên khi có cô bên cạnh nên Thẩm Nam Chi không nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý, nhân viên nhiệt tình dẫn cô rời đi.
Cửa hàng có hơi đông khách, chị nhân viên duy nhất tiếp đãi hai người đã theo chân Thẩm Nam Chi, mấy người khác thì đều có khách, cho nên chỗ cậu không có người tư vấn, cũng tốt, vốn dĩ cậu cũng không có mua quần áo, có người đến chỉ khiến cho cậu thêm khó xử.
Thẩm Nam Chi cũng không yên lòng để Lý Ngân Chu một mình, không kiên nhẫn xem sơ qua các mẫu quần áo nhân viên tư vấn cô liền đi tìm Lý Ngân Chu. Nhưng tìm một vòng cũng không thấy.
‘’ Người đâu rồi?’’
Thẩm Nam Chi lo lắng tìm khắp nơi trong cửa hàng.
‘’ Cố phu nhân, thiếu niên đi chung với phu nhân đã rời đi ngay sau khi phu nhân vào trong xem quần áo.’’ Một nhân viên đến nói với cô.
Thẩm Nam Chi nhanh chân rời đi, ai ngờ vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Lý Ngân Chu đang dựa tường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không biết có gì hấp dẫn mà cậu nhìn chăm chú như thế.
Thở phào một hơi, cô có phần bất đắc dĩ đi đến. Nghe tiếng bước chân, Lý Ngân Chu liền nghiêng đầu nhìn qua, thấy là Thẩm Nam Chi y liền đứng dậy ngay ngắn.
‘’ Sao con không nói lời nào đã ra đây? Hại ta lo lắng một trận.’’
‘’ Ta cảm thấy ngột ngạt nên ra đây hít thở không khí.’’
‘’ Thế con đã chọn được quần áo chưa?’’
Lý Ngân Chu lắc đầu: ‘’ Ta không thiếu quần áo, không cần phải mua mới. Ta sẽ quay về Lý gia để thu xếp quần áo mang đến.’’
‘’ Như thế sao được? Con cũng cần mua quần áo mới để thay đổi, con xem dáng con đẹp thế này mặc lên mấy bộ ban nãy chắc chắn sẽ rất đẹp.’’
‘’ Thật sự không cần đâu. Quần áo chỉ cần có mặc và giữ ấm là được.’’
Thẩm Nam Chi hết nói nổi, con dâu của cô lại là một ông cụ non. Trong nhà đã có một lão cụ non, bây giờ lại thêm một ông cụ non, chẳng phải là Cố gia sắp trở thành viện dưỡng lão sao?
Nhưng mà thái độ cậu kiên quyết như vậy bảo cô làm sao bây giờ? Cũng không thể trói người đi thử đồ.
‘’ Con có thể không mua mấy bộ quần áo kia nhưng vest thì nhất định phải mua.’’ Thẩm Nam Chi nói với Lý Ngân Chu xong liền quay qua nhân viên bên cạnh:
‘’ Mẫu vest đen cùng bạc ban nãy rất hợp với Tiểu Chu cùng Tiểu Thiên nhà tôi, mỗi loại hai bộ, đóng gói gửi đến Cố gia, Tiểu Thiên như cũ, cậu bé này thì cứ căn cứ theo số đo của Tiểu Thiên nhỏ đi hai số, eo phải nhỏ hơn một chút, vai cũng vậy.’’
‘’ Vâng’’ Nhân viên đáp một tiếng liền rời đi.
‘’ Đi thôi, ta đưa con đi ăn chút gì.’’
Thẩm Nam Chi mỉm cười, nắm tay cậu dắt đi, Lý Ngân Chu mím môi theo sau.
Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất, phong cảnh phía dưới phải nói vô cùng đặc sắc.
Thẩm Nam Chi cùng Lý Ngân Chu chọn một bàn gần cửa sổ, phục vụ đưa menu cho hai người.
‘’ Tiểu Chu, con thích ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo.’’
Lý Ngân Chu gật gù đầu, nhìn đến menu trước mặt, một chuỗi con số khiến cậu hoa mắt nhưng không có cơm trắng. Thẩm Nam Chi đối diện đã gọi xong món, phục vụ đang đợi cậu gọi món. Đặt menu sang một bên, cậu nhẹ giọng hỏi phục vụ:
‘’ Không biết nơi đây có cơm gà không?’’
Một câu hỏi hỏi ra liền khiến bầu không khí có phần gượng gạo. Phục vụ tuy ngạc nhiên nhưng tố chất nghề nghiệp không làm cho anh thất thố trước khách hàng. Anh lịch sự trả lời: ‘’ Menu không có món cơm gà nhưng nếu quý khách đã gọi nhà hàng vẫn lên món. Không biết quý khách muốn ăn cơm gà loại nào?’’
‘’ Gà rán.’’ Lý Ngân Chu nhanh miệng đáp.
‘’ Quý khách đợi một chút, tôi sẽ lên món ngay.’’ Phục vụ rời đi.
Lý Ngân Chu vui vẻ ngồi đợi, đã hai ngày chưa được ăn cơm, nghĩ tới cơm trắng cùng gà rán, hai mắt cậu liền phát sáng.
Một người tung hoành trong thương trường, đầu óc tinh tế như Thẩm Nam Chi sao lại còn không nhận ra. Là cô quá sơ ý. Cô nhìn Lý Ngân Chu đối diện, giọng có phần cẩn thận hỏi cậu:
‘’ Tiểu Chu không thích mấy món ăn ở đây sao?’’
Lý Ngân Chu lắc đầu, cậu thành thật nói ra hoàn cảnh của mình.
‘’ Cơm gà là món yêu thích của ta, quan trọng là ta…không đủ tiền.’’
Câu sau hầu như là cậu không được tự nhiên nói ra. Trên đường đến nhà hàng cậu đã nghĩ kĩ, thay vì cứ im lặng khiến bản thân khó xử thì cậu quyết định nói thật. Mặc dù sẽ hơi xấu hổ nhưng vẫn tốt hơn là giấu diếm.
‘’ Là ta không suy nghĩ chu toàn, xin lỗi con.’’ Thẩm Nam Chi có phần áy náy nói.
‘’ Không liên quan đến phu nhân, là ta không nói trước.’’
‘’ Không phải, là do ta không nói trước với con, quần áo hôm nay ta muốn con mua là quà gặp mặt ta tặng cho Tiểu Chu, vest kết hôn vốn dĩ phải do Tiểu Thiên cùng con đi mua nhưng Tiểu Thiên không tiện nên ta mới quyết định dẫn con đi. Tiểu Chu, con gả vào Cố gia thì là người Cố gia, con đừng khách sáo như vậy trông chúng ta rất xa lạ.’’
‘’ Mặc dù ta gả vào Cố gia nhưng sinh hoạt phí của bản thân ta sẽ tự kiếm, phu nhân đã giúp đỡ ta rất nhiều, nhận thêm ta rất khó xử.’’
‘’ Chẳng lẽ con định cả đời sẽ như vậy sao?’’
‘’ Này,…’’ Lý Ngân Chu không biết nên trả lời thế nào. Cậu nghĩ mình sẽ rời Cố gia vào một ngày nào đó cho nên phân biệt rõ ràng ngay từ đầu sẽ tránh được rắc rối về sau.
Hiểu được suy nghĩ của cậu, Thẩm Nam Chi liền dịu giọng nói: ‘’ Con kết hôn với Tiểu Thiên thì đã là người một nhà, người một nhà nhất thiết phải phân biệt rõ ràng thế sao? Tiểu Chu, đừng suy nghĩ lung tung, con là con dâu Cố gia, con có quyền được hưởng những thứ thuộc về con, ngay từ đầu nó đã là của con.’’
‘’ Ta không muốn chiếm lợi của Cố gia.’’ Lý Ngân Chu mím môi nói.
Thở dài một hơi, Thẩm Nam Chi lại tiếp tục công cuộc bẻ thẳng suy nghĩ của cậu: ‘’ Nếu không muốn lợi dụng Cố gia, con có thể làm bạn của Tiểu Thiên nhưng một khi đã đăng kí kết hôn, con trở thành người Cố gia, bắt buộc phải nhận được những gì thuộc về con.’’
‘’ Phu nhân,…’’
‘’ Đã để quý khách đợi lâu.’’
Đúng lúc phục vụ mang món ăn lên cắt ngang lời của cậu, Lý Ngân Chu đành phải nhịn xuống đều muốn nói. Thẩm Nam Chi gọi một phần xà lách cùng thịt bò, cơm gà rán thơm lừng, vừa ngửi mùi bụng cậu lại muốn vang lên.
‘’ Chúc quý khách ngon miệng.’’
Phục vụ lui xuống, cả hai liền im lặng dùng bữa, đã lâu mới được ăn lại cơm trắng, động tác ăn cơm của cậu có phần nhanh hơn thường ngày, một phần cơm gà nhanh chóng thấy đáy. Thẩm Nam Chi thấy cậu ăn ngon miệng như vậy liền vẫy tay với phục vụ.
‘’ Quý khách cần gì ạ?’’
‘’ Làm phiền, mang lên một phần cơm gà nữa và một phần gà rán mang về.’’
‘’ Vâng.’’
Nhìn phục vụ rời đi, Lý Ngân Chu có phần không hiểu.
‘’ Phu nhân…’’
Thẩm Nam Chi mỉm cười nhìn cậu: ‘’ Con là bạn đời của Tiểu Thiên, mặc dù con không muốn nhưng ta vẫn sẽ cho con những thứ con đáng được nhận. Tiểu Chu, con phải hiểu, chúng ta là người một nhà, Cố gia và Lý gia không giống nhau. Bây giờ con còn là sinh viên đợi sau này con tốt nghiệp, đi làm đến lúc đó nếu con hiếu kính với ta, ta vẫn sẽ vui vẻ nhận lấy. Đã là người một nhà thì đừng nên câu nệ, khách sáo hay phân biệt rõ ràng như thế.’’
Miếng cơm trong miệng đột nhiên có phần khó nuốt, vị chua xót lan tràn khắp miệng, chưa từng có ai nói với cậu người nhà không cần phân biệt, từ lúc mẹ mất, cậu với Lý gia hầu như phân biệt rạch ròi, cậu muốn ăn cơm thì phải trả tiền, muốn có đồ mặc thì phải tự mua. Tư vị gia đình thật quá xa lạ đối với cậu.
‘’ Tiểu Chu con sao thế? Sao lại khóc rồi?’’
Thẩm Nam Chi rút khăn giấy, đẩy ghế ra đi qua chỗ cậu. Lý Ngân Chu khóc nhưng không phát ra tiếng, cậu bặm môi thật chặt đè ép âm thanh nghẹn ngào nơi cổ họng, mắt không ngừng chảy lệ. Đây là lần đầu tiên Thẩm Nam Chi gặp một người khóc như vậy, cô đau lòng ôm nửa người trên của cậu vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cậu, như đang dỗ một cậu bé khóc nhè.
‘’ Có uất ức cứ khóc một trận, khóc rồi sẽ thoải mái hơn.’’
Lúc phục vụ đem món ăn lên nhìn thấy Lý Ngân Chu với đôi mắt đỏ như thỏ, anh ngạc nhiên vô cùng.
‘’ Cảm ơn.’’
Nhận lấy phần cơm thứ hai từ phục vụ, Lý Ngân Chu liền cúi đầu ăn, túi gà rán bị cậu đặt qua một bên.
Hai phần cơm gà miễn cưỡng lấp đầy bụng, lại nhìn đến túi gà rán, hai mắt cậu lại phát sáng. Thẩm Nam Chi nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu mà cười không thôi.
‘’ Theo ta nào, chúng ta đi chọn tráng miệng.’’
Tráng miệng?
‘’ Không cần đâu, ta còn túi gà rán.’’ Lý Ngân Chu giơ giơ túi gà rán trong tay nói với cô.
‘’ Đó là đồ ăn vặt, sao có thể giống tráng miệng, theo ta, con sẽ không hối hận đâu.’’
Với tuyệt chiêu nửa dụ nửa lôi, Thẩm Nam Chi thành công mang người đến khu vực đồ ngọt. Mùi bơ kem béo ngậy lan tràn khắp không khí. Lý Ngân Chu đứng trước một kệ tủ đầy bánh ngọt, đủ mọi kiểu dáng, mọi hương vị.
Bánh ngọt trước mắt trông có vẻ ngon hơn bánh kem trong cửa hàng cậu làm thêm.
‘’ Tiểu Chu thích vị nào?’’ Thẩm Nam Chi hỏi cậu.
Nhìn đủ loại bánh trước mặt, cậu do dự một lát liền chỉ vào một cái bánh vị dâu.
‘’ Một dâu, một táo, gói lại giúp tôi.’’ Thẩm Nam Chi nói với nhân viên.
‘’ Vâng’’
Nhân viên rời đi gói bánh, Lý Ngân Chu lại nhìn nhìn mấy cái bánh trước mặt, do dự chốc lát cậu liền hướng Thẩm Nam Chi cẩn thận hỏi: ‘’ Phu nhân, Cố Huyền Thiên, anh ấy thích vị nào?’’
Đã lâu cô chưa được nghe có người nhắc đến Cố Huyền Thiên, thỉnh thoảng nghe được cũng chỉ toàn đồn đoán ác ý. Thẩm Nam Chi nhớ đến biểu cảm khó ở của Cố Huyền Thiên khi bị bắt ăn bánh kem là lại buồn cười.
‘’ Tiểu Thiên không thích đồ ngọt nhưng vào dịp đặc biệt nó vẫn sẽ ăn một ít, Tiểu Thiên thích vị nho.’’
‘’ Con có thể mua thêm một cái vị nho không?’’
‘’ Có gì mà không được. Gói thêm một phần bánh vị nho.’’
‘’ Vâng.’’
Lý Ngân Chu thở phào một hơi. Thanh toán xong cả hai liền quay trở về xe, quay về Cố gia.
Mang gà rán cùng hai phần bánh lên lầu, đặt chúng lên bàn, cậu liền đi qua xem Cố Huyền Thiên.
‘’ Tôi mới đi mua quần áo cùng ăn cơm, giá tuy hơi cao nhưng cơm gà rán ở đấy rất ngon, đợi anh tỉnh lại tôi sẽ mua cho anh một phần, bảo đảm anh ăn xong sẽ phát nghiện.
Ăn cơm xong, phu nhân còn mua cho tôi hai phần bánh ngọt vị dâu và nho, vị nho là tôi cố ý mua cho anh đấy. Tôi nghe phu nhân bảo anh thích vị nho. Tôi có hơi mệt, đợi tôi ngủ trưa một chút tỉnh lại sẽ mang bánh đến cho anh.’’
Báo cáo xong với Cố Huyền Thiên, Lý Ngân Chu liền ra sô pha nằm ngủ, vừa ngã lưng hai mắt cậu đã dính lại nhau, chưa đến một phút đã ngủ mất.