Ngày hôm đó, cậu liền ở yên trong phòng làm bài tập đến khi đói đến mức không chịu nổi nữa liền cầm ví, khoác thêm áo muốn ra ngoài ăn cơm, ai ngờ cửa lại không mở được. Người hầu canh cửa nói cho cậu biết Lý Đức Nhân đã tỉnh lại, ông hạ lệnh nhốt cậu trong phòng. Muốn ra ngoài phải đến dập đầu xin lỗi cùng nhận sai.
Nhận sai? Lý Ngân Chu cười đầy châm chọc.
Không ra ngoài được đồng nghĩa với việc không thể đến trường và cửa hàng. Lý Ngân Chu chụp hình bản thảo gửi qua cho bạn học cùng lớp nhờ scan ra nộp cho giáo sư, lấy lý do bệnh không đến trường được qua hai ngày khỏe hơn cậu sẽ đến trường, sẽ nộp bản chính sau. Chỗ làm thêm thì nhờ Chu Kha nói giúp.
Tắt điện thoại, Lý Ngân Chu ngã ra giường, bụng lại bắt đầu kháng nghị, cậu ôm bụng lòm còm bò dậy, một ngày một đêm trong bụng chỉ có một cái bánh mì nhỏ.
Mở hộc tủ ra xem, trống rỗng. Lý Ngân Chu thở dài, trong phòng hết đồ để ăn rồi. Muốn ăn phải ra ngoài mua nhưng mà cậu đang bị nhốt, đừng nói ra ngoài ngay cả chèo cửa sổ cũng không được. Xung quanh biệt thự có còi báo động, chỉ cần bị nó quét trúng nó nhất định sẽ hú lên.
Còn về phần nhận sai? Nghĩ cũng không cần nghĩ.
‘’ Ráng nhịn một ngày nữa, ngày mốt sẽ đến Cố gia, đến lúc đó có thể viện cớ ra ngoài mua đồ ăn.’’
Lại uống vài ly nước cho đỡ đói Lý Ngân Chu mới quay lại giường, tắt đèn đi ngủ. Khi con người ta đói cách tốt nhất để tiết kiệm năng lượng là ngủ.
Dưới lầu Lý Tương Diệp đang cùng Lý Tùng Lam ngồi tán gẫu. Tách vỏ nho xanh cho vào miệng, Lý Tương Diệp híp mắt ăn nho. Lý Tùng Lam thì đọc tin tức bên cạnh.
‘’ Anh, anh nói xem, hắn đã bị cha nhốt trong phòng cả ngày rồi, cả ngày vẫn chưa ăn gì, hắn chịu nổi không? Không ngất xỉu đó chứ?’’
Lấy một tờ báo khác lên xem, Lý Tùng Lam không húng thú với mấy chuyện bát quái này. Thấy Lý Tùng Lam không phản ứng với mình Lý Tương Diệp cảm thấy mất hứng, ngắt một trái nho tách vỏ cho vào miệng.
‘’ Hắn ta đói hay không không liên quan chúng ta, dù sao ngày thường hắn cũng đâu ăn cơm chung với chúng ta.’’
‘’ Không phải do em khóc nháo nói không muốn hắn ăn đồ của mình sao?’’ Lý Tùng Lam đột nhiên mở miệng.
Lý Tương Diệp nhúng vai: ‘’ Sao trách em được, tại hắn nhìn đáng ghét quá mà. Ai biết lòng tự trọng hắn cao vậy? Bị em nói có vài câu đã tự ái, không ăn đồ ở nhà nữa. Như vậy cũng tốt đỡ phải tốn cơm, nếu không phải sợ cô chú khác nói Lý gia chúng ta bạc đãi con riêng, em đã bảo cha đuổi hắn đi lâu rồi. Nhìn thật chướng mắt.’’
‘’ Em tự ăn đi. Anh về phòng trước.’’ Đặt tờ báo lên bàn Lý Tùng Lam đứng dậy về phòng.
Ăn thêm vài quả nho Lý Tương Diệp cũng đứng dậy về phòng.
Ngày thứ hai nhịn đói, Lý Ngân Chu cả người đều không có tinh thần. Cậu vẫn dậy sớm như thường, bụng đói khiến cậu rất khó chịu. Lúc nhỏ cũng từng bị đói như vậy nhưng cậu đã vượt qua. Hiện tại cũng như vậy, chỉ cần có ý chí cùng tinh thần kiên cường là được.
Vệ sinh cá nhân xong, Lý Ngân Chu lại uống vài ly nước lọc, nước lạnh chảy vào cơ thể không giúp cậu no bụng như hôm qua ngược lại càng đói cồn cào hơn thậm chí có cảm giác buồn nôn.
Trong phòng không có gì làm ngoài làm bài tập cùng phác thảo bản vẽ nhưng hiện tại cậu đang rất đói, không có tinh lực suy nghĩ giải bài.
Kéo rèm cửa sổ ra, nhìn cảnh sắc đồi núi phía xa xa Lý Ngân Chu liền bày giấy bút gϊếŧ thời gian. Vẽ vẽ không tự chủ lại nhớ đến tình huống ngày hôm đó.
Nam nhân thật sự rất anh tuấn, gây ấn tượng mạnh cho thị giác. Không biết anh ta thế nào rồi? Có ai thấm môi cho anh ta không?
Ơ, nghĩ gì thế này. Lý Ngân Chu không biết trong lúc vô thức cậu đã suy nghĩ về Cố Huyền Thiên. Lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ lung tung trong đầu, Lý Ngân Chu lại tập trung vẽ tranh của mình.
Ngày đi Cố gia rốt cuộc cũng đến, Lý Ngân Chu cũng đã hai ngày hai đêm chưa có gì bỏ bụng ngoài nước lọc. Hôm qua chỉ là không có tinh thần, hôm nay cậu triệt để mất sức ngay cả đứng cũng có phần cố sức. Vẫn là uống một bụng nước lọc ứng phó trước, lúc này lại có tiếng mở cửa, Lý Ngân Chu đặt ly nước xuống bàn, hít sâu một hơi, khi người hầu đi vào thì cậu đã trở lại bình thường, ngoài sắc mặt kém một chút cùng đôi môi hơi tái không nhìn ra cậu có gì khác thường.
‘’ Ông chủ cho gọi thiếu gia xuống lầu.’’ Người hầu truyền lời.
Lý Ngân Chu gật nhẹ đầu, lướt qua cô đi xuống lầu. Người hầu khép cửa theo sau.
Một nhà bốn người Lý gia đang dùng bữa sáng, Lý Ngân Chu đi thẳng ra sô pha ngồi đợi. Vì mệt mỏi nên cậu dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
‘’ Tập trung ăn đi.’’ Đỗ Quế Mai nhắc nhở Lý Tương Diệp đang ngóng ra ngoài.
‘’ Vâng’’ Lý Tương Diệp bĩu môi.
Lý Đức Nhân ngồi ở ghế gia chủ vẫn thản nhiên dùng bữa, là ông cố ý gọi Lý Ngân Chu xuống đây xem cả nhà dùng bữa. Bị nhốt trên phòng đã hai ngày không ăn gì, xem mày còn cứng đầu đến bao giờ.
Có điều Lý Đức Nhân không ngờ là ông đã đánh giá thấp năng lực chịu đựng của Lý Ngân Chu, từ lúc xuống lầu cho đến khi cả nhà dùng bữa sáng xong, ngay cả ánh mắt Lý Ngân Chu cũng không nhìn qua đây.
Nghe tiếng động sau lưng biết họ đã ăn xong, Lý Ngân Chu liền mở mắt, ngồi thẳng dậy. Cả nhà Lý gia liền đi đến ngồi xuống, người hầu liền dâng trà cùng bánh, không biết có phải vô tình hay không mà dĩa bánh đặt ngay trước mặt cậu.
Cả nhà Lý gia thoạt nhìn là uống trà, tráng miệng nhưng ánh mắt lại chú ý đến nhất cử nhất động của Lý Ngân Chu, chỉ cần cậu động một ngón tay cũng đủ để họ trông ngóng.
Lý Ngân Chu cười lạnh trong lòng, gấp không chờ nổi muốn xem cậu mất mặt.
Đồ trên bàn Lý Ngân Chu không đυ.ng đến dù là một giọt trà. Lý Tương Diệp vẻ mặt đầy tiếc nuối.
‘’ Ngươi không đói sao? Đã hai ngày ngươi chưa ăn gì.’’
Lý Ngân Chu không lên tiếng. Lý Tương Diệp xì một tiếng.
‘’ Ai bảo ngươi chống đối cha, đáng đời, cho ngươi đói chết.’’
Đồ ăn trên bàn rất dụ người nhưng nếu ăn chúng nghĩa là khuất phục, chấp nhận cho họ dắt mũi, cho dù là đói chết một miếng cậu cũng sẽ không đυ.ng tới.
‘’ Ngươi nghĩ như thế có thể thoát khỏi Lý gia sao? Ngươi nghĩ quá đơn giản đi. Ngươi vĩnh viễn cũng không thoát khỏi Lý gia.’’ Lý Đức Nhân nói.
‘’ Con lại không nghĩ thế. Tương lai ai biết trước điều gì.’’ Lý Ngân Chu đáp trả, giọng cậu có phần suy yếu nhưng thần thái không thua kém, thể hiện rõ lập trường của bản thân.
‘’ Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Mặc ngươi nhảy nhót, làm trò hề, ngươi cũng sẽ không thoát khỏi tay ta.’’ Lý Đức Nhân đã có phần tức giận.
Đã xé rách da mặt, không cần thiết nhẫn nhịn, Lý Ngân Chu không khách khí đáp trả: ‘’ Người quá khi dễ Lý Ngân Chu con, con có thể một mình lo sinh hoạt phí mười năm thì cũng có thể thoát khỏi Lý gia, người cứ chống mắt lên mà xem.’’
‘’ Mày…’’
Lý Đức Nhân đập bàn, Đỗ Quế Mai cản ông lại: ‘’ Được rồi, đừng để Cố gia đợi lâu, chúng ta mau đi thôi.’’
‘’ Hừ’’
Lý Đức Nhân hừ lạnh một tiếng đứng dậy ra ngoài, vì đã xé rách da mặt với nhau nên Đỗ Quế Mai cũng lười diễn trò trước mặt Lý Ngân Chu. Quan tâm, lo lắng gì đó không cần thiết nữa. Bà chán ghét phủi phủi tay, cầm túi xách đi theo sau Lý Đức Nhân.
Lúc lên xe lại xảy ra vấn đề, bốn người đều không muốn cho Lý Ngân Chu lên xe nhưng lại lo Thẩm Nam Chi nhìn ra vấn đề. Đang lúc thương lượng có nên để y bắt taxi đi riêng thì Lý Ngân Chu đã thản nhiên lên xe, cài dây an toàn, nhắm mắt ngủ, một lời dư thừa cũng không có.
‘’ Này sao ngươi có thể thản nhiên lên xe ngủ như vậy? Ngươi không cảm thấy da mặt ngươi quá dày sao? Hôm trước mạnh miệng nói không nợ nần Lý gia, bây giờ ngươi đang làm gì? Ngươi đang ngồi trên xe Lý gia đó?’’
Lời lẽ châm chọc, chế giễu của Lý Tương Diệp không làm cho Lý Ngân Chu tức giận, không muốn nhiều lời dư thừa, cậu trực tiếp nói thẳng: ‘’ Vậy cứ dứt khoát đá tôi xuống xe. Như vậy dễ chịu rồi chứ?’’
‘’ Ngươi’’ Lý Tương Diệp á khẩu.
Lý Đức Nhân ngồi trước không phản ứng, ông nhấn chân ga cho xe phóng đi.
Một đường đầy mệt mỏi, Lý Ngân Chu có thể cảm giác được sức lực ngày càng yếu đi, ngay cả thở cũng mệt mỏi. Cậu nghiêng đầu dựa vào cửa kính nghỉ ngơi. Không biết phải duy trì tình trạng này trong bao lâu. Cậu đói đến mức hoa mắt chóng mặt rồi.
Theo đường cũ Lý Đức Nhân một đường lái xe vào gara, vẫn là Cố Trọng Viễn tiếp đón.
‘’ Xin chào.’’ Cố Trọng Viễn cười chào hỏi.
Không như lần trước lần này đến cả khách sáo Lý Đức Nhân cũng không làm. Ông phớt lờ Cố Trọng Viễn, dẫn đầu đi vào trong. Nương theo thái độ của ông ba người Lý gia còn lại cũng chỉ gật đầu cho có lệ rồi cũng đi theo Lý Đức Nhân.
Cố Trọng Viễn vẫn giữ nụ cười đầy tiêu chuẩn, không vì hành vi vừa rồi của Lý gia mà cảm thấy bị khinh thường hay tức giận.
Lý Ngân Chu xuống xe sau cùng, một màn vừa rồi cậu cũng thấy, cậu đi đến trước mặt Cố Trọng Viễn lễ phép chào hỏi.
‘’ Cố quản gia, đã làm phiền.’’
Nụ cười trên mặt Cố Trọng Viễn trở nên chân thật hơn nhưng vừa nhìn đến sắc mặt Lý Ngân Chu, ông liền nhăn mày:
‘’ Cậu không khỏe sao? Sắc mặt rất kém.’’
‘’ Có sao?’’ Lý Ngân Chu cố gắng vực dậy tinh thần, cậu giả vờ xoa xoa mặt sau đó lại như không có gì nhẹ giọng nói với Cố Trọng Viễn:
‘’ Đêm qua ngủ trễ nên sắc mặt hơi kém tí, con không sao. Cảm ơn Cố quản gia đã quan tâm.’’
Đối với lời giải thích của cậu Cố Trọng Viễn không tin lắm nhưng cậu đã không muốn nói ông cũng không hỏi nhiều.
‘’ Lý thiếu nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng làm mọi người xung quanh cậu lo lắng.’’ Cố Trọng Viễn nói.
Người xung quanh cậu lo lắng? Nhưng cậu nào có người xung quanh. Lý Ngân Chu cảm kích cười nhẹ với Cố Trọng Viễn, dù sao ông cũng là trưởng bối đầu tiên quan tâm đến cậu như vậy.
‘’ Con sẽ.’’
‘’ Vậy để tôi đưa Lý thiếu vào trong.’’
‘’ Vâng.’’