Thời gian thấm thoát trôi qua, Lý Ngân Chu đã nằm trên giường ba tháng. Mỗi ngày Cố Huyền Thiên vẫn lau người thay đồ cho cậu cùng cậu trò chuyện, anh cũng đã quen với sự yên lặng hiện tại.
‘’ Tử Anh hai ngày nữa sẽ về nước, con bé đã khá hơn, em mau chóng tỉnh lại chúng ta cùng nhau đi đón mẹ cùng Tử Anh.’’ Cố Huyền Thiên ôn nhu nói.
Anh cẩn thận lau kẽ tay cho cậu, không biết có phải ảo giác của anh không anh cảm nhận bàn tay trên tay âm ấm đến khi cẩn thận cảm nhận lại thì vẫn là lạnh lẽo quen thuộc.
Cố Huyền Thiên thần sắc có chút thất vọng. Bác sĩ hai ngày trước đến khám kết luận vẫn giống ban đầu, chỉ có đều họ không giải thích được nguyên nhân vì sao thân thể cậu vẫn như người thường và vết rắn cắn không chữa tự lành.
Chỉ có thể giải thích hiện tượng Lý Ngân Chu đang bị là trạng thái chết giả. Tim ngừng đập, ngừng thở nhưng cơ thể vẫn mềm mại như người thường.
‘’ Anh tin em luyến tiếc rời xa anh, rời xa mọi người, chúng ta từng hứa sẽ cùng nhau nắm tay bầu bạn đến già, tiểu Chu anh sẽ đợi em tỉnh lại, dù bao lâu anh cũng sẽ đợi.’’
Dưới phòng khách Cao Tử Duệ ngồi trò chuyện cùng Cố Trọng Viễn.
‘’ Cố thúc, mười ngày nữa là sinh nhật của lão Cố chắc sẽ không tổ chức nhỉ?’’
Cố Trọng Viễn dừng động tác pha trà, ông nhìn Cao Tử Duệ gật đầu.
‘’ Sẽ không tổ chức, bánh kem cũng sẽ không mua.’’
Cao Tử Duệ vẻ mặt con đoán trước sẽ như vậy mà.
‘’ Tiểu Chu mà không tỉnh lại lão Cố sẽ cô đơn chết mất. Cố thúc, thúc nói xem tiểu Chu sẽ tỉnh lại chứ?’’
Tình trạng của Lý Ngân Chu mọi người đều hiểu trong lòng.
Cố Trọng Viễn tiếp tục pha trà, ông nhẹ giọng đáp.
‘’ Chuyện tương lai tôi cũng không biết được.’’
Ông đẩy tách trà đến trước mặt Cao Tử Duệ, ‘’ Trà hoa nhài rất tốt cho sức khỏe.’’
‘’ Cảm ơn Cố thúc.’’ Cao Tử Duệ bưng lên uống, vị đắng chát khiến hắn nhăn mặt, ‘’ Con vẫn là uống nước lọc vẫn hơn.’’
Cố Trọng Viễn lắc đầu bất đắc dĩ, ông uống một ngụm tán thưởng gật nhẹ đầu.
‘’ Hai ngày nữa dì về không khí trong nhà sẽ tốt hơn, không khí tốt hơn tinh thần cũng tốt hơn biết đâu tiểu Chu sẽ tỉnh lại.’’ Cao Tử Duệ nói.
Cố Trọng Viễn tán đồng với ý của Cao Tử Duệ.
…
…
Lý Ngân Chu mơ hồ lấy lại ý thức, đau đớn vì bị xé rách linh hồn vẫn ẩn hiện trong đầu thật sự không muốn trải qua lần nữa.
Tẩy cốt tiên đau đớn như vậy sao?
Lý Ngân Chu chống người ngồi dậy mơ hồ đánh giá xung quanh.
Đây là phòng của cậu và Cố Huyền Thiên.
Lý Ngân Chu dịch người xuống giường, mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Lẽ nào cậu vừa nằm mơ?
Nếu là mơ thì cũng quá chân thật đi.
Lý Ngân Chu vẫn còn mơ hồ giữa mộng và hiện tại nhưng khi nhìn đến cuốn lịch đầu giường cậu đã có đáp án.
Mười hai tháng chín. Thì ra tất cả là sự thật, cậu đã chết và sống lại. Sư phụ đã giúp cậu. Lý Ngân Chu nhẹ nhõm trong lòng.
Anh Thiên giờ này chắc đang ở công ty, Lý Ngân Chu chạy ra cửa xuống lầu.
Phòng khách tĩnh lặng không một bóng người, Lý Ngân Chu cũng không để ý nhiều cậu hào hứng ra cửa, cậu muốn gặp Cố Huyền Thiên, rất muốn, rất muốn gặp anh ấy.
Lý Ngân Chu một đường chạy thẳng ra khỏi tiểu khu bắt taxi đọc địa chỉ Cố thị. Bác tài xế kì lạ nhìn cậu trai trán nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển phía sau nhưng ông cũng không nhiều chuyện chuyện của khách hàng, nhìn phía trước đạp chân ga.
Lúc này tại sân bay Cố Huyền Thiên cùng hai người Tần Quán Anh, Cao Tử Duệ đón Thẩm Nam Chi và Cố Tử Anh.
‘’ Anh ba, anh Tần, anh Tử Duệ.’’ Cố Tử Anh cười chào hỏi với ba người.
‘’ Trông em khỏe lên anh rất mừng.’’ Cố Huyền Thiên cười xoa đầu cô.
‘’ Dạ.’’ Cố Tử Anh cười đáp, ‘’ Đã làm mọi người lo lắng, em hiện tại rất tốt.’’
‘’ Tử Anh của chúng ta phải hoạt bát lên mới đúng là Tử Anh.’’ Cao Tử Duệ cười nói.
Tần Quán Anh tuy không nói nhưng lại cười gật đầu.
‘’ Nếu em không hoạt bát thì không phải em gái anh sao?’’ Cố Tử Anh chu môi hờn giận với Cao Tử Duệ.
Cao Tử Duệ cười phá lên, ‘’ Đương nhiên là không rồi, Tử Anh mãi mãi là em gái rượu của Cao Tử Duệ anh.’’
‘’ Tạm tha cho anh.’’ Cố Tử Anh bĩu môi nói nhưng khi nhìn đến phía sau ba người sắc mặt cô đượm buồn.
Anh dâu.
‘’ Xe bên ngoài, chúng ta ra xe đi.’’ Cố Huyền Thiên xách hành lý trên tay Thẩm Nam Chi đi ra ngoài.
Bốn người theo phía sau. Thẩm Nam Chi rõ ràng suy nghĩ của con gái, cô nắm tay cô vỗ vỗ nhẹ giọng an ủi.
‘’ Anh dâu con rồi sẽ tốt lên, con chỉ đỡ hơn một chút đừng để tinh thần suy sụp.’’
‘’ Dạ.’’ Cố Tử Anh cười đáp.
Trên đường về nhà Cao Tử Duệ luôn tìm chuyện vui vẻ để nói, bầu không khí trong xe rất náo nhiệt.
Về đến nhà cả nhà lại ngồi ở phòng khách trò chuyện đôi câu. Cố Tử Anh lơ đãng nhìn trên lầu.
‘’ Anh dâu của em rất ổn em đừng lo lắng, em ngồi máy bay nhiều giờ chắc đã mệt để mẹ đưa em lên phòng nghỉ ngơi.’’ Cố Huyền Thiên ôn nhu nói với cô.
Cố Tử Anh gật đầu đứng dậy theo Thẩm Nam Chi lên phòng.
‘’ Em gái trông sắc mặt rất tốt nhưng tinh thần dường như vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.’’ Cao Tử Duệ nói.
‘’ Trầm cảm không phải muốn là hết hẳn cần thời gian, chúng ta phải luôn vui vẻ trước mặt Tử Anh đừng để con bé suy nghĩ lung tung đặc biệt là cậu đấy.’’ Tần Quán Anh vỗ vai Cố Huyền Thiên, ‘’ Đừng để Tử Anh gặp tiểu Chu.’’
Cố Huyền Thiên gật đầu, ‘’ Tôi hiểu rõ.’’
Cao Tử Duệ nhìn lên lầu chắc chắn không có ai mới nhỏ giọng hỏi Cố Huyền Thiên.
‘’ Mạc Khanh Vân là cậu hạ thủ phải không?’’
Tần Quán Anh cũng hiếu kì nhìn sang.
Nhắc đến Mạc Khanh Vân Cố Huyền Thiên liền lạnh lẽo cất lời.
‘’ Đó là cái giá cô ta phải trả khi động vào người của tôi. Tôi đã từng cho cô ta rất nhiều cơ hội quay đầu là cô ta không biết quý trọng.’’
‘’ Cô ta bị như vậy là đáng nhưng bên phía Mạc gia nếu họ biết chuyện e rằng không để yên cho cậu.’’ Cao Tử Duệ lo lắng nói.
Cố Huyền Thiên cười khẽ, đáy mắt lạnh lẽo muốn đông chết người.
‘’ Tôi lại muốn xem Mạc gia sẽ đối phó tôi thế nào.’’
‘’ Cậu đúng là điên rồi. Nếu có tiểu Chu ở đây nhóc đó sẽ gõ cho cậu tỉnh.’’ Cao Tử Duệ phun chữ vào mặt Cố Huyền Thiên.
Cố Huyền Thiên lại chỉ mỉm cười ôn nhu đáp.
‘’ Tôi lại mong em ấy có thể đánh mắng tôi.’’
Cao Tử Duệ nhận ra bản thân lỡ miệng, hắn áy náy xin lỗi Cố Huyền Thiên.
‘’ Xin lỗi tôi…’’
Cố Huyền Thiên xua tay ý bảo không sao, anh đứng dậy lên phòng.
‘’ Làm sao đây em lại lỡ miệng.’’ Cao Tử Duệ khóc không ra nước mắt tố khổ với Tần Quán Anh bên cạnh.
Tần Quán Anh lắc đầu uống trà bỏ mặc tên ngốc này tự trách.
‘’ Sao anh không nói tiếng nào vậy?’’ Cao Tử Duệ ai oán trừng Tần Quán Anh.
Đúng lúc này trên lầu vang lên bước chân vội vã kèm hoảng loạn.
Cố Huyền Thiên chạy nhanh xuống lầu, vẻ mặt gấp gáp, căng thẳng nhìn dáo dát xung quanh dường như anh đang tìm thứ gì đó.
‘’ Cậu sao vậy?’’ Tần Quán Anh đứng dậy đi qua.
Cố Huyền Thiên cố áp chế tâm trạng kích động của bản thân.
‘’ Không thấy em ấy đâu. Tiểu Chu biến mất rồi.’’
‘’ Cái gì? Sao lại không thấy?’’ Cao Tử Duệ cũng kích động chạy lại.
‘’ Tôi không biết, Cố thúc, Cố thúc.’’ Cố Huyền Thiên chạy vào trong tìm Cố Trọng Viễn.
Lúc Cố Trọng Viễn nghe anh nói cũng là biểu tình ngạc nhiên kèm kích động.
‘’ Tôi không thấy cậu chủ xuống lầu.’’
‘’ Chúng tôi ở đây cả sáng nhưng không thấy cậu chủ xuống lầu.’’
‘’ Đúng rồi khoảng tám giờ chúng tôi kéo nhau ra sau vườn bắt rắn có thể cậu chủ đã rời nhà vào lúc đó.’’
‘’ Camera mau đến phòng camera.’’ Tần Quán Anh cất lời.
Cố Huyền Thiên cùng cả đám người chạy đến phòng máy. Cả đám mang tâm trạng mong chờ lẫn kích động, căng thẳng dán mắt vào màn hình.
‘’ Á, á, á là cậu chủ, cậu chủ đã tỉnh lại.’’
Một người làm kích động hô lên.
‘’ Cậu chủ đã tỉnh lại, đã tỉnh lại.’’
Trên màn hình là hình ảnh Lý Ngân Chu chân trần xuống lầu sau đó là vẻ mặt kích động chạy ra khỏi tiểu khu.
Bàn tay cầm chuột của Cố Huyền Thiên khẽ run, anh không chớp mắt nhìn chằm chú vào thiếu niên của anh.
Cố Huyền Thiên bỏ chuột lách qua đám người chạy ra ngoài.
‘’ Ê, ê chạy đi đâu đó.’’ Cao Tử Duệ hỏi với theo.
‘’ Tiểu Chu vội vã ra ngoài như vậy chắc là đến công ty tìm lão Thiên, đi thôi.’’ Tần Quán Anh kéo Cao Tử Duệ chạy theo.
Lúc này ở Cố thị Lý Ngân Chu đang thất vọng rời đi. Lễ tân còn tốt bụng tặng cho cậu một đôi dép lê.
‘’ Sân bay sao?’’
Vốn nghĩ đến Cố thị sẽ được gặp Cố Huyền Thiên ngay ai ngờ anh ấy đã ra sân bay đón mẹ Chi cùng Tử Anh.
Lý Ngân Chu vực dậy tinh thần mang theo dép lê lên một chiếc taxi khác.
‘’ Ra sân bay.’’
Lại nói Cố Huyền Thiên hỏa tốc lái xe đến Cố thị lại được lễ tân báo lại Lý Ngân Chu đã rời đi ít phút trước.
‘’ Có lẽ cậu ấy đi sân bay.’’, một lễ tân đáp.
Cố Huyền Thiên không nói tiếng nào lại lên xe đạp hết ga phóng ra sân bay.
‘’ Ê, ê, lại đi đâu vậy?’’ Cao Tử Duệ lú đầu qua cửa sổ gọi với theo.
Tần Quán Anh lười để ý đến tên ngốc này phóng ga theo sau xe Cố Huyền Thiên.