Chương 1: Gả thay

Bầu không khí trong dinh thự Giang gia hôm nay thật khác so với bình thường, từ cổng vào đến bên trong đều trang trí những đồ vật màu đỏ tươi. Người ra người vào cười cười nói nói thật náo nhiệt biết bao.

Thế mà trong căn phòng phía cuối hành lang trong dinh thự lại không như thế. Căn phòng rộng lớn sa hoa đẹp đẽ là thế những lại tỏa ra một cỗ u buồn trái ngược.

Giang Vân ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt nhu hòa nhỏ nhắn được trang điểm một cách tỉ mỉ và xinh đẹp, nhưng đôi mày lá liễu lại cong xuống một đường cong như đang nói lên nỗi u sầu của chủ nhân nó.

Nhìn chiếc váy cưới lộng lẫy màu đỏ rực được cẩn thận treo trên giá đặt ở giữa căn phòng, Giang Vân càng thêm phiền muộn. Thực sự, cô phải hi sinh đến thế sao, cô cam chịu đến như vậy có thực sự tốt cho cô hay không?...

"Cạch" Tiếng cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên tầm tuổi tứ tuần bước vào. Vừa vào nhìn thấy Giang Vân vẫn còn ngồi đó liền cau mày lớn giọng quát.

"Giang Vân! Con đây là muốn chống đối đúng không? Nhà trai sắp đến rồi còn chưa mặc váy cưới vào. Muốn Giang gia phải mặt con mới vừa lòng à!?"

"...Vâng, mẹ đừng giận, con lập tức thay ngay."

Bà ta "hừ" một tiếng rồi bước ra khỏi phòng mạnh tay đóng cửa phòng làm nó kêu "rầm" một tiếng rất to. Đây là mẹ cô, hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của cô với vị Lâm Tổng chưa gặp mặt bao giờ.

À không, nói chính xác hơn là hôn lễ của chị cô - Giang Yên và Lâm tổng - Lâm Phong Dật. Nhưng trước ngày diễn ra hôn lễ đã sảy ra một sự cố, chị cô biến mất rồi.

Cha mẹ đã điều động rất nhiều người đi tìm nhưng lại chẳng thấy đâu, giống như là chị ấy đã thực sự biến mất vậy. Vì không muốn gia tộc bị mất mặt, cha và mẹ quyết định đem Giang Vân cô gả cho Lâm Phong Dật thay chị cô.

Thú thực, Giang Vân chẳng muốn hôn lễ này diễn ra một chút nào, cô phải lấy một người mà đến mặt cô cũng chưa từng thấy chứ đừng nói là yêu. Nhưng mà cô không có quyền từ chối, bắt buộc cô phải chịu theo cha mẹ sắp đặt.

Giang Vân tuy là con gái út của Giang gia nhưng lại chẳng được cha mẹ yêu chiều như bao người khác. Ngay từ khi còn nhỏ mọi tình yêu thương của cha mẹ đều đổ dồn hết vào cho người chị Giang Yên.

Vì sao? Vì Giang Yên chị ấy xinh đẹp, chị ấy tài giỏi, từ khi còn rất nhỏ chị ấy đã bộc lộ được những tài năng của mình, lại thêm thân thể của chị ấy không được tốt nên cha mẹ càng yêu thương chị ấy nhiều hơn. Còn Giang Vân, không xinh đẹp bằng chị, không giỏi giang bằng chị, thân thể cũng khỏe mạnh, lúc nào cũng tỏ ra nhút nhát với tất cả mọi người. Mẹ nói Giang gia không cần những người vô dụng.

Cô biết, cô luôn ghi nhớ nhưng câu mẹ nói. Tất cả mọi chuyện cha mẹ và chị muốn cô làm cô đều cố gắng hoàn thành thật tốt. Cô muốn cho họ thấy mình không vô dụng như vậy. Ngay đến cả gả thay cô cũng làm rồi, liệu như vậy có thực sự tốt?

Thực ra Giang Vân biết, vốn dĩ cha mẹ cũng không muốn cho Giang Yên gả cho nhà họ Lâm, vì chị gái cũng chưa từng gặp vị Lâm tổng kia. Cha mẹ sợ chị không hạnh phúc nên lúc chị trốn đi bề ngoài thì như tìm rất cật lực nhưng thực chất không vậy. Mối hôn sự này cũng chẳng thể hủy bỏ, vì đây là giao ước từ lâu của hai Giang Lâm rồi.

Giang Vân mặc xong bộ váy cưới cũng là lúc gia đình bên nhà trai vừa đến. Cô ở trước gương chậm rãi kéo lên khóe môi nở một nụ cười. Ổn rồi, Giang Vân hai tay xách váy lên nhẹ nhàng từ trên tầng bước xuống. Tuy không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng Giang Vân bây giờ thực sự kiều diễm đến mê người.

Cô vừa bước xuống đến sảnh thì có một người chạy vào thì thầm với cha cô, nói là thì thầm nhưng những lời cần nghe cô vẫn nghe thấy hết.

"Thưa lão gia, phía bên Lâm gia nói hôm nay Lâm tổng có việc đột xuất nên không thể đến để cử hành hôn lễ. Họ nói cứ để Giang tiểu thư cử hành một mình. Sau khi xong sẽ bồi tạ lỗi thật đàng hoàng."

Sắc mặt của Giang Hạn thể hiện ra thực sự không tốt chút nào. Cũng phải thôi, để cô dâu cử hành hôn lễ một mình, thực sự phải nói là nhục nhã đến không tả nổi.

Nụ cười trên khuôn mặt Giang Vân dần hạ xuống. Có lẽ cô dâu bất hạnh nhất trên thế gian này, hẳn là cô rồi...

Hôm ấy, hôn lễ vẫn cứ tiếp tục diễn ra trong sự vắng mặt của chú rể. Khách đến ai nấy cũng cười vui chúc phúc, nhưng làm sao biết được trong thâm tâm của họ có đang cười nhạo hay không? Không biết được.

.....

Hôn lễ kết thúc, Giang Vân mệt mỏi nằm trên chiếc giường trong phòng mình. Hiện tại cô rất mệt, rất muốn ngủ một giấc thật say.

Nhưng hiện thực không cho cô làm vậy, phía ngoài cửa có một tiếng gõ cửa vàng lên. Một giọng nói vàng vào bên trong.

"Giang tiểu thư, phiền cô mau chóng thu xếp đồ đạc để chuyển về dinh thự Lâm gia, tôi sẽ đợi cô ở dưới sảnh."

Người kia để lại một lời rồi ngay lập tức rời đi, Giang Vân cũng chẳng đáp lại, đứng dậy thu dọn đồ đạc cần thiết vào vali của mình. Nhanh chóng đi xuống sảnh nơi người kia đứng đợi.

Sau khi nói một lời từ biết với cha mẹ, Giang Vân lên chiếc xe chở mình về dinh thự Lâm gia. Chưa đầy 30 phút tài xế đã trở cô đến nơi.

Dinh thự của Lâm gia rất lớn, cơ hồ còn to hơn của Giang gia, cảnh vật lại rất đẹp đẽ còn mang theo chút cổ kính. Kiểu trang trí này thực sự rất giống ai đó. Nhưng Giang Vân hiện tại còn tâm trạng nào để nghĩ nữa, cô thực sự quá mệt rồi.

Theo bước người hầu lên phòng, cô vứt vali một góc, tải trang thật nhanh rồi trực tiếp nằm lên giường ngủ. Bữa tối cũng không ăn. Kết thúc một ngày mệt mỏi của mình.