Chương 9: Chiêu cô nương

Nói là nghỉ ngơi, nhưng Lâm Chiêu Chiêu không dám thật sự nghỉ ngơi một chút là một hai canh giờ. Hà phủ to như vậy, cho nên đối với người vừa mới được rước về làm thiên kim phú quý như nàng, rồi tiếp tục được nuôi dưỡng thành "Chiêu cô nương" trong phủ, nói thẳng ra, nàng có lẽ chỉ có thể gọi là không biết liêm sỉ, không tuân thủ nữ tắc, chỉ biết sống tạm bợ, trái với quy củ lễ phép.

Nàng nơm nớp lo sợ, bởi vậy cũng chỉ mượn chiếc gương đồng cũ hơi rỉ sét để nhờ Vũ Tế chải lại búi tóc cho nàng, rồi thay áo bào đã bị gió bụi trên đường làm bẩn.

Mặc dù vẫn ăn mặc mộc mạc nhưng ít nhất không bị người ta khinh miệt vì nàng ko hiểu lễ, cũng không để người ta xem thường mẫu thân nàng.

Hà quản gia để lại hai nha đầu cho nàng, một người tên là Xuân Hoa và người kia là Thu Nguyệt. Đợi nàng thu dọn đồ đạc xong, liền bảo Xuân Hoa dẫn nàng đến sảnh phụ.

"Chiêu cô nương, ngài ngồi ở đây." Sau khi Xuân Hoa đưa nàng đến sảnh phụ, thì sắp xếp cho nàng ngồi ở phía bên trái ghế chính.

Hai bên trái phải đều đặt một cái ghế chủ vị, chính là chỗ ngồi của hai người tôn quý nhất trong nhà. Cha mẹ Hà Tề đều đã mất, bây giờ ngồi trên ghế chủ nhà chính là ông ta và chính thê Cao Khanh Ý, mà phía dưới chính là một đôi trai gái của ông ta.

Chờ Lâm Chiêu Chiêu ngồi xuống, một nha hoàn không biết tên không nói một lời dâng trà cho nàng, hành động nước chảy mây trôi, sau đó không nói một lời lui xuống dưới.

Tiếng bước chân vội vã, tiếng pha trà, và tiếng tách tách của chén nhỏ vang lên trong thính đường trống vắng, vừa vặn bù đắp cho sự im lặng của những người trong phòng.

Nhưng ngay khi nha hoàn vừa lui xuống, mọi thứ đều yên lặng như tờ, điều này khiến Lâm Chiêu Chiêu trầm mặc một hồi lâu, và chỉ khi liên tục uống trà, sự xấu hổ này mới dần dần tan biến.

Cũng may là nàng không đợi lâu, một tràng cười từ xa đến gần truyền đến, sự im lặng bên trong cánh cửa trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, khiến Lâm Chiêu Chiêu có thể nghe rõ những giọng nói khác nhau.

Có giọng nói của phu nhân thành thục, giọng thiếu nữ hờn dỗi, thậm chí cả giọng thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng, và giọng nói của nam tử có mấy phần uy nghiêm ......Thoáng cái đều đầy đủ hết.

Chỉ có nàng là người ngoài.

Ngay cả khi nàng đến tòa phủ đệ này, mặc dù nàng muốn dung nhập vào bọn họ, giờ phút này nàng vẫn cảm thấy mình thật sự dư thừa.

Lâm Chiêu Chiêu đột nhiên muốn về nhà, nàng rất nhớ cữu cữu của mình, cũng rất nhớ mẫu thân dưới đất vàng, cho dù nàng có chút chán ghét ở chung với mợ, thì nàng cũng không có cảm giác muốn trốn tránh cùng thất vọng như thế này.