Chương 10: Hà Chiêu Chiêu

Nói chung nàng ngay từ đầu vẫn hy vọng mình sẽ được đối xử tốt, đặc biệt là trên đường đến Thượng Kinh, Lâm Chiêu Chiêu đã vô số lần thuyết phục bản thân là phụ thân nàng vẫn quan tâm đến nàng, nếu không ông ta sẽ không đồng ý đón nàng về, dù sao bọn họ là huyết nhục chí thân thì vẫn là huyết nhục chí thân.

Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, nàng nhận ra trong hốc mắt lại bắt đầu ẩm ướt, đành phải gục đầu xuống, nhắm chặt mắt để nước mắt không lăn xuống.

Bốn vị chính chủ bước vào thiên thính, tiếng cười đùa vui vẻ lúc trước đều cất hết vào trong bụng, nhanh hơn cả việc đóng hộp trang điểm lại, khiến Lâm Chiêu Chiêu càng cảm thấy khó chịu.

Nàng đứng như một đóa hoa lan nhỏ quật cường sừng sững, ngoan ngoãn chờ đợi sự xuất hiện của bọn họ.

"Khụ khụ -" Hà Tề hắng giọng, chắp hai tay sau lưng ngồi ở phía trên Lâm Chiêu Chiêu, Cao Khanh Ý cũng ngồi xuống, còn lại là Hà Thiệu An và Hà Sương Mộng.

Lâm Chiêu Chiêu đoán chỗ ngồi này có lẽ cũng liên quan đến thân sơ, Lâm Chiêu Chiêu không phải là con gái ruột của Cao Khanh Ý, nếu đặt chỗ ngồi phía dưới bà ta chắc chắn sẽ có chút khó chịu, tốt hơn hết là nên ngồi gần với một đôi trai gái của bà ta.

"Con gái bái kiến phụ thân, mẫu thân." Lâm Chiêu Chiêu bình tĩnh thốt ra, nhưng trong lòng lại ngượng nghịu.

Gọi Cao Khanh Ý là mẫu thân là Hà quản gia nhắc nhở nàng, lúc nàng đang trên đường đến Phương viên.

Lâm Tê Ngôn danh bất chính, ngôn bất thuận, chỉ có Cao Khanh Ý mới là phu nhân được Hà Tề dùng kiệu lớn tám người, cưới hỏi đàng hoàng, bởi vậy cho dù tính toán thế nào, Lâm Tê Ngôn đều chỉ có thể điệu thấp làm người.

Mà nghe Hà quản gia nói, Hà Tề muốn Lâm Tê Ngôn làm bình thê, nếu so với thϊếp thất thì đỡ hơn một chút, nhưng địa vị vẫn thấp hơn Cao Khanh Ý.

Cho nên Lâm Chiêu Chiêu phải gọi Hà Tề là phụ thân, gọi bà ta là mẫu thân, Hà Thiệu An là con trai trưởng và Hà Sương Mộng là đích nữ, có thể công khai và thân thiết gọi Hà Tề là cha, gọi bà ta là mẹ.

Đây là lễ phép mà các gia đình quý tộc không thể không tôn kính.

"Ừ ... Gọi là Chiêu Chiêu đúng không?" Ngữ khí của Hà Tề bình tĩnh đến mức Lâm Chiêu Chiêu không thể phân biệt được là ông ta đang nói chuyện với con gái ruột hay là đang nói chuyện với một người bình thường không liên quan gì đến mình.

Khoảng cách giữa cha và con gái như núi và biển, trời và đất. Nếu đây là kết quả, thà ngay từ đầu đừng cho nàng hy vọng thì tốt hơn.

"Gọi là Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu của nhật nguyệt chiêu chiêu." Nàng gượng cười đón nhận ánh mắt của của Hà Tề.

Lâm Chiêu Chiêu lần đầu tiên có thể nhìn kỹ phụ thân mình. Gò má hơi gầy, dưới cằm có bộ ria mép đen, và một vài đốm trắng trên thái dương nếu không nhìn kỹ sẽ khó nhìn thấy.

"Tên rất hay, nhưng sau này nhớ kỹ, con tên là Hà Chiêu Chiêu." Giọng điệu của Hà Tề thay đổi từ bình thản sang trịnh trọng, những lời này cũng không giống nói với con gái ruột, mà như là nói với hạ nhân.

Hà Chiêu Chiêu sao --?