Ánh sáng chiếu vào phòng, hắt lên mặt Ly, tạo cảm giác nóng nóng. Ly nhăn mặt, dần tỉnh lại, phát hiện ra Trường Thạch đang ngồi bên cạnh giường, chăm chú nhìn mình. Ly nhíu mày, chớp mắt vài cái cho tỉnh.
- Mấy giờ rồi vậy? – Ly hỏi. cô vươn tay lên che mặt mình cho khỏi bị nắng chói.
Thạch nhanh chóng nhìn thấy lòng bàn tay hơi ửng đỏ của Nhi. Hắn vội vã chộp lấy tay cô, đưa sát lên mặt mình, ra vẻ lo lắng.
- Vợ ơi, vợ làm sao thế? Tay đỏ hết rồi.
Ly chợt nhớ ra chuyện tối qua, sau khi gặp Bách ở dưới bếp, cô đã không cẩn thận đυ.ng tay vào nước sôi. Cũng may là nó không phỏng lên, nếu không thì sau giấc ngủ đêm qua, bị cô quăng quật tứ tung như thế, bây giờ chắc tay cô cũng thảm rồi. Dù là bỏng nhẹ, nhưng cô cũng cảm thấy bàn tay mình hơi ran rát.
- Không có gì đâu. Không sao cả.
Ly muốn rụt tay về, Thạch lại cứ nắm chặt lấy tay cô không buông. Hắn phồng má lên thổi phù phù vào lòng bàn tay cô. Trong khi Ly tỏ ra không vấn đề gì với vết thương này thì Trường Thạch lại sốt sắng lên, cứ như hắn mới là người bị thương chứ không phải cô vậy.
- Đỏ như vậy chắc là đau lắm nhỉ? – Trường Thạch vừa chu mồm lên thổi, vừa cảm thán. Hắn khẽ chẹp miệng mấy cái, leo xuống khỏi giường. – Để tôi bôi thuốc cho vợ nhé. Bôi thuốc mới mau khỏi.
Ly định bảo là không cần, nhưng Thạch đã phi đến tủ đồ, lục lọi tìm kiếm thuốc bôi bỏng. Nhìn bóng lưng hắn hì hụi tìm kiếm, trái tim cô bỗng dưng cảm thấy như có dòng nước mềm mại chảy qua. Trước đây, khi còn đang đắm chìm trong tình yêu với Bách, cô không có cảm giác này. Có lẽ vì lúc đó bản thân cô còn đang vướng mắc chuyện tiền bạc, chuyện của bà Hồng mẹ kế, và Bách thì cũng chẳng thật lòng yêu cô. Anh ta cho cô tiền, cô ngoan ngoãn nghe lời anh ta, thế là đủ cho một mối quan hệ kiểu đó.
Đối với Thạch thì khác, trong mắt Ly, Thạch chẳng khác nào đứa trẻ lên ba. Những quan tâm của hắn dành cho cô, mặc dù ngô nghê nhưng sẽ đều xuất phát từ tấm lòng chân thật.
Thạch lục tung mấy cái tủ, tìm mãi vẫn không thấy thuốc bôi đâu cả, bắt đầu tỏ ra lúng túng.
- Còn cái ngăn kéo kia kìa, anh mở thử xem. – Ly chỉ về phía ngăn kéo ở giữa của tủ đồ. Hắn chưa hề động vào ngăn kéo đó một lần nào.
Thạch liếc nhìn qua nó, rồi lắc đầu.
- Không mở ngăn đó đâu.
Hắn nhìn cái ngăn kéo đó, rồi lại nhìn Ly, vẻ mặt cực kỳ thần bí. Trong lòng cô dâng lên một dự cảm kỳ lạ. Dạo này giác quan của cô rất nhạy cảm, lần trước, khi cô cảm thấy có chuyện không hay thì y như rằng Bách lật mặt với cô, lừa cô cưới Thạch. Lần này dự cảm đó lại báo hiệu chuyện gì đây?
- Sao lại không mở? Ngăn đó đựng cái gì à? – Ly dò hỏi, định mò xuống giường.
- Vợ ngồi yên đó! – Trường Thạch kêu lên. – Đừng lại đây, đừng mở nó. Mẹ nói, ngăn này có…
Ly hồi hộp. Có khi nào trong này giấu cái thứ mà Thạch đã nói mơ tối qua hay không? Liệu thứ đó có liên quan đến Bách? Ruột gan cô xoắn xuýt hết cả lên, chờ đợi Trường Thạch tiết lộ bí mật của mình cứ như đang hồi hộp xem đoạn kết của một bộ phim phá án.
- Có ma đó!
Trường Thạch ghé sát vào tai Ly, nhỏ giọng thì thầm. Ly ngồi bệt xuống sàn, tên ngốc chết tiệt này đang đùa giỡn cô, hay là hắn không biết thật đấy hả? Cô vừa hồi hộp, vừa thất vọng.
Ly âm thầm hạ quyết tâm, phải tìm cách mở cái ngăn kéo đó ra. Chắc chắn bên trong đươc giấu thứ gì đó.
Thạch trả lời xong thì lại hí hoáy tìm, cuối cùng moi ra được một hộp cứu thương nhỏ trong tủ đồ. Hắn lại gần cô, vừa bôi thuốc, vừa chu môi ra thồi phù phù. Lòng bàn tay Ly gợn lên cảm giác buồn buồn khi có gió thổi qua. Thạch bôi thuốc xong thì dùng băng quấn lại, quấn đến mức bàn tay cô nặng trịch, trông như tay xác ướp. Hắn còn cẩn thận tỉ mẩn thắt một cái nơ ở mu bàn tay cô.
- Xong rồi. Sẽ khỏi đau ngay thôi.
Thạch vui vẻ nói, giương mắt lên nhìn Ly, hai mắt tròn xoe chờ đợi. Ly cũng nhìn lại hắn một hồi, cô ngượng ngùng xoa đầu hắn.
- Cảm ơn anh. Băng… đẹp lắm.
Thạch gãi đầu cười hề hề, gương mặt sáng bừng cả lên. Ly cũng bật cười theo, lần đầu tiên cô có cảm giác thoải mái đến vậy, không phải mang một gánh nặng gì, không phải lo lắng đến chuyện gì. Trong một khoảnh khắc, cô cùng với Trường Thạch đều cảm thấy vui vẻ, hoặc là Trường Thạch mang đến sự vui vẻ cho cô.
***
Khi Ly cùng với Trường Thạch đi ra ngoài thì đã thấy tất cả mọi người ngồi tề tựu đầy đủ ở phòng ăn. Họ đều đang chờ đợi cô và Trường Thạch, đây giống như là thói quen đã lâu của họ.
Ly gượng gạo ngồi xuống bàn, ngay bên cạnh Trường Thạch. Bữa sáng chậm rãi trôi qua, không ai nói với ai câu nào, chỉ có Trường Thạch vẫn luôn ríu rít quan tâm cô. Hắn gắp cho cô cái này cái kia, đến nỗi bát của cô cũng đầy ụ cả lên.
- Anh đừng gắp cho tôi nữa, tôi ăn không hết đâu.
Ly khẽ nói với Trường Thạch, rồi đưa mắt nhìn những người khác. Mẹ của Bách tỏ vẻ khó chịu, trong khi anh ta vẫn thản nhiên như không. Ly âm thầm than thở vài câu, nếu như bà ta đã không thích nhìn người khác khoe chuyện tình yêu như vậy, bà ta còn cố sống cố chết cưới cô cho Trường Thạch làm gì. Cứ nhớ đến gương mặt thị uy của người phụ nữ này vào sáng ngày hôm qua, Ly lại tức đến sắp ói hết cả thức ăn ra.
Lúc này, Bách cũng đột nhiên gắp một miếng bánh cuốn cho Ly.
- Chị dâu ăn đi, đừng chỉ ngồi nhìn như vậy. Ăn nhiều mới khỏe được.
Ly trừng mắt nhìn anh ta. Tên khốn này lại đang làm gì, không phải anh ta đang nhắc nhở cô về chuyện đêm qua đấy ư? Anh ta sẽ không buông tha cho cô, xem ra anh ta nhất định sẽ đeo bám cô cho đến khi moi được tin tức gì về Thạch từ miệng cô.
Cô không thể chậm trễ việc điều tra của mình. Coi như là giúp Trường Thạch, cũng là giúp mình trả thì tên khốn này. Bách và gia đình anh ta đừng hòng lừa gạt cô thêm lần nào nữa. Hơn nữa, cô cũng phải nhanh chóng tự chủ về mặt tài chính, tiền mà cô đã lấy của Bách phải tìm cách trả lại cho anh ta, miễn cho anh ta có cớ để điều khiển cô.
Mải mê suy nghĩ, Ly cũng không để ý rằng ngoài ánh mắt như sắp đâm chém người của mình dành cho Bách, vẫn còn một người khác đang nhìn anh ta chòng chọc, sự căm hận và khinh miệt anh ta cũng chẳng thua cô là bao.
Xong bữa sáng, Ly cầm túi đồ của mình, định rời khỏi nhà để đi làm. Cô không có nhiều tiền, cũng không được ăn học đàng hoàng, không có bằng cấp, cho nên cô chỉ có thể làm một nhân viên phục vụ trong cửa hàng ăn nhanh. Ước mơ của cô cũng phải tạm gác lại từ năm cô tròn mười lăm tuổi. Ly không muốn oán thán bà Hồng, người đã buộc cô phải nghỉ học để ở nhà kiếm tiền phụ gia đình từ nhỏ. Thay vì bỏ thời gian ra chửi bới hay kêu ca, chi bằng kiếm thêm một chút tiền cho mình còn tốt hơn. Cô đã sống với suy nghĩ như thế, cố gắng tìm lấy một động lực để bấu víu và tiếp tục duy trì sinh mệnh của mình.
Mẹ Bách ngồi ở phòng khách uống trà. Trong căn biệt thự đầy hơi thở của tiền bạc phú quý này, ngay giữa ban ngày, đèn điện sáng lóa, bà ta vẫn đốt nến và dựng chúng trong cái chân kim loại lấp lánh. Bà ta giống như là đang đợi cô, ngay cả ti vi cũng không thèm bật, trà trong chén vẫn đầy nguyên mà nguội ngắt. Ly nhìn bà ta một cái, cúi chào cho có phép.
- Đứng lại, cô định đi đâu?
- Tôi đi làm. – Ly nói. Chuyện này cũng không cần phải giấu diếm làm gì.
- Ai nói cô có thể đi làm?
Mẹ Bách – bà Hằng đứng dậy, khoanh tay trước ngực và tiến về phía Ly. Trông bà ta có vẻ giận dữ lắm, như thể cô là một cô con dâu không biết điều, cho nên bà ta muốn dạy dỗ.
- Tại sao tôi lại không thể? Dù tôi đã kết hôn, nhưng đối tượng không phải con trai bà. Bà không có quyền cấm đoán tôi.
Bà Hằng giật lấy túi đồ trong tay cô, quét mắt qua một lượt. Bên trong là bộ đồng phục của cửa hàng ăn nhanh, bộ đồ đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ. Ly đã làm ở đó được nhiều năm, sắp sửa có thể lên chức quản lý. Tuy nhiên cô không có bằng cấp cho nên chuyện này vẫn bị lần lữa mãi. Cô còn đang tính sẽ đi học một khóa học nào đó, lấy một cái bằng về, đổi lấy vị trí quản lý kia.
- Tôi không phải mẹ nhưng cũng là bậc trưởng bối. Tôi là dì của Trường Thạch, huống chi thằng bé còn có vấn đề về đầu óc, đương nhiên chuyện của nó tôi phải quản.
Bà Hằng lôi bộ đồng phục của Ly ra, ném xuống sàn.
- Tôi nói cô không được đi làm, từ nay cô nghỉ ở nhà, chăm sóc Trường Thạch toàn thời gian.
Bà Hằng thản nhiên nói. Ly tức giận đến mức không thở nổi. Mẹ con nhà này muốn chèn ép cô đến mức nào? Họ muốn chặn mọi đường sống của cô, để nắm gọn cô trong lòng bàn tay thế ư?
- Tôi không muốn. Tôi là vợ của Trường Thạch, không phải ô sin nhà bà. – Ly cắn răng nói, trong mắt đều là vẻ quật cường, đến chết cũng không chịu khuất phục.
- Ồ, thế à. Mạnh miệng gớm nhỉ?
Bà Hằng nhếch môi cười khinh khỉnh, cúi người nhặt một chiếc áo lên, gí vào cây nến trên bàn trà. Chiếc áo dần dần bốc cháy, lửa lan dần ra. Bà Hằng ném nó xuống đống quần áo trên sàn. Lửa từ chiếc áo lan sang những bộ đồ khác. Dần dần, cả bộ đồng phục cháy sạch không còn một mảnh, biến thành một đống vụn đen sì.
Từ đầu đến cuối, Ly chỉ có thể trợn trắng mắt nhìn theo hành động của bà Hằng. Cô không ngờ bà ta có thể làm như thế, cho nên cũng không kịp có hành động gì can ngăn.
- Cô không phải vợ, giống như một người hầu kẻ hạ, chấp nhận chôn thân ở đây mà chăm sóc cho thằng chồng ngu ngốc của cô đi.
Bà Hằng xẵng giọng nói, rồi rời khỏi phòng khách. Ly ngồi bệt xuống sàn, bàn tay vừa được Thạch quấn cho một lớp băng dày cộp chạm vào đống vải đen sì kia. Đồng phục bị đốt rồi, cô làm sao để đi làm đây. Bà ta, mẹ con Bách thật sự muốn khóa chặt cô ở nơi này, dùng cô như một công cụ để giữ chân tên ngốc kia, rồi chiếm đoạt mọi thứ của hắn.
Cô có thể làm gì được? Cô muốn giúp hắn, muốn trả thù cho mình, nhưng người như cô, không tiền, không quyền thế, cô làm gì được họ?
Ly không nhịn được nữa, nỗi ấm ức mà cô ngậm trong miệng suốt thời gian qua, giờ đây đều thay phiên nhau trào lên như thủy triều, hóa thành những giọt nước mắt, tuôn ào ào xuống gò má. Ly bật khóc, rấm rứt, thậm chí ngay cả khóc cô cũng không thể sảng khoái kêu gào giống như Thạch. Đột nhiên cô lại có chút hâm mộ hắn, giá như cô cũng giống như hắn, quên hết mọi thứ, mặc cho ai muốn làm gì thì làm.
Nhưng cô biết mình không thể. Cô là một người trưởng thành, có suy nghĩ, có tính toán, có tự trọng. Càng bị chà đạp thế này, cô càng phải sống tiếp.