Chương 5-3
“Tướng quân, các người trong triều vẫn luôn đấu đá với nhau sao?” buổi tối Song Nhi tò mò hỏi
“Cũng không phải là tất cả, chính là đồng liêu trong triều cũng không tránh khỏi có lúc bất đồng ý kiến.” Nguyên Phi Ngạo liếc mắt nhìn nàng một cái, hỏi “Lúc Cổ gia các ngươi làm việc buôn bán, không phải là cũng sẽ có đối thủ cạnh tranh sao?”
Song Nhi bĩu môi “Mấy năm gần đây đã không có nữa, Cổ đại thiếu uy phong tám hướng, còn có ai dám chống đối lại Cổ gia?”
Nguyên Phi Ngạo thản nhiên trả lời “Giống vậy, trong triều cũng không phải ai cũng dám khıêυ khí©h ta.”
“Vậy Tần vương là chuyện gì xảy ra?”
“Hắn là đệ đệ của hoàng thượng, gây khó dễ cho ta là giả, kiếm chuyện với hoàng thượng mới là thật. dòng họ hắn mấy đời trước cầm binh quyền, nhưng đến thời của bệ hạ, lo lắng hắn tạo phản, mới tước quyền cao của hắn, ủy thác cho ta, hắn tự nhiên cực kì tức giận, mấy lần muốn lật đỗ ta, cũng chưa tìm ra cơ hội.”
Song Nhi lại hỏi “Bệ hạ không sợ trong tay ngài có binh quyền sẽ tạo phản sao?”
Nguyên Phi Ngạo đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn, làm tim Song Nhi đập thình thịch “Loại lời nói vũ nhục này, về sau đừng nhắc lại.”
Song Nhi lập tức nghiêm túc gật đầu “Vâng, ta đã biết.”
Hắn lật một tờ giấy lên trên quyển sách “Biết viết chữ sao?”
“Biết” Song Nhi nhoài người về phía trước “Muốn ta giúp ngài viết cái gì?”
“Không phải giúp ta, nàng cần phải viết thư gởi về Cổ gia, nói rõ là nàng đang đi cùng chúng ta.”
Song Nhi vặn vẹo đầu “Ta không viết, ở Cổ gia không có người lo lắng sống chết của ta đâu.”
“nhưng là một con chó nuôi trong nhà, cũng không thể vô duyên vô cớ làm mất được, huống chi nàng ở trước mặt Cổ Liên Thành cũng là người có tên có họ. nếu nàng không viết, ta liền viết cho hắn phong thư.” Nói xong, Nguyên Phi Ngạo đã muốn ra tay mài mực.
Song Nhi vội vàng ngăn lại “ngài không biết hắn, vô duyên vô cớ viết thư cho hắn làm gì? Ngài coi như không biết ta là người của Cổ gia không được sao?”
“Nguyên Phi Ngạo ta xưa nay làm người luôn thẳng thắn vô tư, tuy rằng hiện tại ta cùngCổ Liên Thành không có quan hệ, chỉ sợ sau này sẽ có.”
Ánh mắt Song Nhi khẽ biến đổi “Vì sao lại có quan hệ?ngài ở quan trường hắn ở thương trường, chẳng lẽ sau này tướng quân cũng muốn làm thương nhân?”
“Chẳng lẽ nàng không có nghe nói?” Nguyên Phi Ngạo cười khổ “Cổ Liên Thành muốn đem muội muội gả cho ta. Đúng rồi, tiểu thư Cổ gia của các người là người như thế nào? Rất khó ở chung sao?”
“Tính tình… là không được tốt lắm.” Song Nhi cân nhắc cẩn thận tìm từ “bất quá là một người tốt, nếu cưới vào cửa, hẳn sẽ là một thê tử tốt…”
“tính tình không tốt, sao có thể làm thê tử tốt?” Nguyên Phi Ngạo cười nói “Quên đi, dù sao cũng là hoàng thượng muốn ta cưới, cùng lắm thì cưới về trang trí. Một nữ nhân mà có thể leo lên đầu ta sao?”
“Vì sao bệ hạ lại đồng ý yêu cầu của Cổ Liên Thành, cho ngài đi cưới muội muội hắn?”
“Hình như bệ hạ thiếu tiền, mà Cổ Liên Thành thì có tiền, bệ hạ liền lấy ta làm công cụ hòa thân.”Nguyên Phi Ngạo lạnh nhạt nói, nhưng khẩu khí lại có chút oán hận.
Song Nhi cười nói “Như vậy là tướng quân liền ngoan ngoãn nghe theo an bài?”
“Ăn lộc của vua, trung thành với vua, dù sao cũng không phải là đại sự trời sập gì, bệ hạ khẩn cầu ta, ta không thể chối từ.”
“Cưới vợ mà ngài nói không phải đại sự? như vậy trước đây ngài có cưới qua rồi?”
“Cưới vợ đúng là không phải chuyện không quan trọng, nhưng bây giờ tình thế ép buộc, ta cũng không có biện pháp. Nữ nhân, trước đây chưa cưới qua, chỉ có thể nói là từng có.”
“Như thế nào gọi là có?” Song Nhi mở to đôi mắt ngập nước, tràn đầy tò mò nhìn hắn hỏi vấn đề xấu hổ này, cũng làm cho Nguyên Phi Ngạo nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Hắn đành khụ một tiếng hỏi “Nàng chưa từng thấy Cổ đại thiếu ở cùng nữ nhân nào sao?”
“Hắn?” khóe miệng Song Nhi khẻ động “Hắn có tính nghiện sạch sẽ, nữ nhân không thể đến gần hắn, ta luôn hoài nghi là hắn thích nam nhân.”
Nguyên Phi Ngạo cười nói “Đại khái là do hắn che dấu quá tốt, ta không tin là hắn chưa từng có nữ nhân.”
Nàng nghĩ nghĩ “Hắn chắc là không có nữ nhân thật, ta thường nghe cha hắn cầu xin hắn mau thành thân, đừng để Cổ gia tuyệt hậu, nhưng hắn đều trả lời là không gấp.”
“Như thế thì cũng kì quái. Sự nghiệp Cổ gia lớn như vậy, đều nằm trong tay hắn, nếu như hắn có ….”
Ánh mắt Song Nhi vòng vo, cười nói “Nếu một ngày nào đó ngài làm con rể Cổ gia, vậy không phải ngài cũng sẽ có một phần trong tài sản đó sao?”
“Ta không cần tiền của bọn họ, hiện tại ta không phải cũng rất tốt hay sao?” trong khi Nguyên Phi Ngạo nói chuyện, hắn đã viết thư cho Cổ Liên Thành
Nàng gấp để độ cướp lấy cây viết trên tay hắn “Được rồi được rồi, ta viết.”
“Viết ngay lập tức.” Nguyên Phi Ngạo nhìn nàng chằm chằm, không cho nàng cơ hội làm chuyện xấu.
Song Nhi thật bất đắc dĩ, dùng tay còn lại không bị thương viết xuống hàng chữ: Ta ở bên cạnh tướng quân Nguyên Phi Ngạo, vẫn khỏe mạnh đừng nhớ.
“Thư này muốn ta gởi cho ai? Quản gia Cổ gia? Hay là Cổ Liên Thành.” Hắn đem thư của Song Nhi dán lại hỏi
“Tùy tiện.” song Nhi bất đắc dĩ nói “Chỉ cần ngài không sợ gặp phiền toái.”
“Nàng quả nhiên là cái phiền toái.” Hắn giễu cợt “nàng đã gây cho ta không ít phiền toái, Cổ Liên Thành hắn chẳng lẽ còn vì nàng mà đến đây?”
“Hắn hả? bất quá sẽ vỗ tay vì trút được gánh nặng a.” nhắc đến Cổ Liên Thành nàng liền không có kiên nhẫn.
“Xem ra người bị phiền không phải chỉ có ta.” Nguyên Phi Ngạo cười nói “đến đây, nàng nên thay thuốc rồi.”
“Ta tự mình đổi.” Song Nhi ngượng ngùng nói.
“Lúc nàng phẫn nam trang còn nhiều quy cũ như vậy sao? ta chỉ coi như là huynh đệ trên chiến trường, sẽ không liếc mắt nhiều hơn một cái, nàng yên tâm.”
Nguyên Phi Ngạo thẳng thắng vô tư, làm cho Song Nhi không có biện pháp cự tuyệt.
Cởi phần áo bên ngoài ra, lộ ra phần vải trắng trên thân thể, miếng vải trắng trên vai đã không còn bị thấm máu, nhưng mỗi ngày đều phải đổi thuốc một lần. lúc đầu là do lão đại phu kia làm, sau vài ngày, Nguyên Phi Ngạo liền đích thân làm.
Có một lần lão đại phu cười tủm tỉm với hắn “Bộ dạng cô nương này không tệ, nếu như ngài còn chưa cưới vợ, vậy cưới cô nướng này cũng là một giai thoại.”
Từ trước đến nay Nguyên Phi Ngạo đều phóng khoáng nay bị một câu nói làm cho xấu hổ. lúc đó là nàng đang bị thương nặng, tình thế cấp bách hắn mới nói cùng lắm thì cưới nàng, kết quả làm cho lão đại phu để tâm.
Trong lòng hắn trong sạch của nữ nhân đương nhiên cũng quan trọng. nhưng Song Nhi lại như một bí ẩn rơi xuống đầu hắn, một chút thì là kẻ thù của hắn, một lát thì là huynh đệ của hắn, đôi khi làm cho hắn không biết nên làm sao bây giờ, ai biết sao này nàng lại lấy thân phận nào đến dọa hắn?
Song Nhi không biết suy nghĩ này của hắn, tuy rằng nàng thẹn thùng lúc hắn đổi thuốc không dám đối mặt với hắn, nhưng nàng vẫn toàn tâm tin tưởng hắn.
Nguyên Phi Ngạo nhẹ nhàng đem thuốc đặt lên miệng vết thương, hắn cố gắng không để mình chạm nàng đau. Song Nhi là người thật kiên cường, từ lúc tỉnh lại đã không nghe nàng kêu đau nữa.
“Tướng quân, ngài hy vọng sẽ cưới dạng nữ nhân gì?” hôm nay nàng ngoại lệ nói thêm vài câu trước mặt hắn.
“Chỉ cần không quá đáng ghét là tốt rồi.” hắn nói giỡn.
Nàng lại giận tái mặt nói “…Ta đây đại khái là không thích hợp rồi.”
Tay hắn run lên một cái, tiếp tục trêu chọc nói “Như thế nào? Muốn gã cho ta? Gả cho ta có gì tốt? ta đã phải kết hôn với tiểu thư Cổ gia, chẳng lẽ nàng nguyện ý gả cho ta làm thϊếp?”
“Làm nha hoàn cũng đồng ý huống chi làm thϊếp.” nàng nhỏ giọng nói
“Coi như hết, nàng tuổi như hoa, ta chẳng phải là phá hư sao.” hắn cười ha ha, cũng không hiểu vì sao trong lòng vì những lời nói không thật này mà thấy không tự nhiên.
“tướng quân không tâm ta sau này ta gã cho người khác sao?” nàng lớn mật hỏi một câu.
Lần này Nguyên Phi Ngạo trầm mặt hồi lâu, gian nan nói ra một câu “Chỉ cần… nàng thấy tốt.”
Nàng đột nhiên xoay người, lột mặt nạ da người xuống, khuôn mặt dưới ánh đèn càng phá lệ đẹp mê người, trong mắt nàng lóe ánh lệ, lại như là lửa nóng “Ta, ta đây vất vả tìm ngài, tới gặp ngài, nhận thức ngài…không phải là muốn nghe ngài nói những lời này.”
Hắn giật mình, bởi vì không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy. hắn không phải kẻ ngốc, tự nhiên sẽ hiểu được ý nàng muốn nói gì, nhưng những bí ẩn trong lòng hắn, thêm những lời nói này càng thêm bí ẩn mà thôi.
Nhưng không thế không nói, cô nương giống như Song Nhi vừa xinh đẹp lại nhiệt tình hắn chưa từng gặp qua, cho dù là ngàn phương pháp đối diện với quân địch, bây giờ cũng không khỏi làm cho hắn luống cuống.
“Nàng… rốt cục muốn thế nào?” hắn thở dài, không muốn nàng bị cảm, hắn đem áo khoát lên vai nàng.
Nàng cầm lấy cổ tay hắn, ngón tay trắng noãn tinh tế, nằm trên cổ tay ngâm đen thật đúng là nỗi bật, từ nơi đó truyền đến nhiệt độ, làm cho hắn lần đầu tiên hiểu như thế nào là tim rung động chân chính.
“Ta chỉ muốn đi theo chàng, thích chàng, chẳng sợ…. chàng nói ta sai lầm rồi đi.” Nàng cúi đầu, ở gốc độ của hắn, chỉ thấy cái mũi nhỏ phập phồng.
Hắn nâng mặt của nàng lên, chỉ thấy nước mắt lã chã rơi, bất đắc dĩ thở dài, đem nàng ôm vào ngực, sau đó cúi người chụp lên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy kia.
Không nên nói nàng sai lầm, có lẻ là hắn sai. Là ý trời? hắn không nghĩ mình vì một thiếu nữ mà động tâm, thật sự động tâm.