Chương 2: Thời tiết nắng nóng, tỷ tỷ tự mình cầm quạt, đệ đệ ra tay trừng phạt ác phó hầu hạ không chu đáo

Hắn rời khỏi Không Minh cư, xuyên qua cửa thùy hoa giữa tiền viện và hậu viện, khoanh tay đi dọc hành lang phía tây, cuối con đường này chính là sân viện của Tạ Tri Chân.

Dù chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi nhưng Tạ Tri Phương lại cảm thấy nó quá dài, hắn không thể chờ nổi nữa.

Một đường chạy nhanh tới mức gần như chỉ nhìn thấy dư ảnh, khi hắn đi đến cuối hành lang, vén tấm rèm tre vẽ hoa sen nặng trĩu lên thì vυ" già đứng ở cổng làm việc vẫn chưa kịp phản ứng.

Vì phải chạy dưới trời nắng nóng nên trán hắn đổ đầy mồ hôi, Tạ Tri Phương rảo bước vào trong phòng nhưng lại không cảm thấy mát mẻ mà giống như đang nhảy vào l*иg hấp.

Hắn nhíu mày, trách mắng nha hoàn Tì Ba nghênh đón mình: "Sao lại nóng như vậy? Không biết đến chỗ Lý ma ma lấy đá viên sao?"

Tì Ba bị cơn giận không chút che giấu của hắn dọa cho nhảy dựng, vội vàng giải thích: "Thiếu gia, hai ngày nay chúng nô tì đã thúc giục mấy lần nhưng Lý ma ma nói trong phủ không còn nhiều khối băng, phần còn lại phải đưa đến chỗ lão gia và thiếu gia cho nên chỉ có thể tạm thời để tiểu thư chịu khổ.”

"Dùng hết sao không đi mua? Ta không biết từ bao giờ Tạ gia chúng ta lại nghèo kiết hủ lậu như vậy đấy!” Tạ Tri Phương tức giận tới mức lông tóc dựng ngược, năm ngón tay của hắn siết chặt thành nắm đấm.

Mẹ ruột mất sớm, phụ thân sủng ái Đổng di nương nên nhiều năm như vậy vẫn chưa cưới kế thê. Nữ nhân được sủng ái, phần lớn đều cậy sủng sinh kiêu. Đương nhiên Đổng di nương cũng không phải ngoại lệ.

Lý ma ma này là đệ nhất tay sai bên cạnh Đổng di nương, bà ta rất giỏi nịnh hót, vỗ mông ngựa nên được giao cho quản lý chi tiêu hàng tháng của nữ quyến cao thấp trong phủ nhưng ánh mắt bà ta nông cạn, lừa trên dối dưới, lấp đầy túi riêng của mình, làm cho Tạ gia chướng khí mù mịt.

Nhưng cho dù lá gan có lớn đến đâu, bà ta cũng không dám động đến đích trưởng tử như hắn, lúc hắn ở trong phủ, ăn mặc không thiếu thứ gì nên vẫn luôn không để ý đến những chuyện nhỏ, không đáng kể đến này.

Hắn không biết, sau lưng mình, tỷ tỷ lại bị đối xử khắt khe như vậy.

Bỗng có một đoạn tay áo màu trắng thêu sương tuyết xuất hiện sau rèm thủy tinh, thiếu nữ mặc một bộ sa y màu xanh biếc thêu hoa cỏ và váy dài cùng màu lộ ra nửa khuôn mặt trắng như tuyết, cười nói: "Sao A Đường lại tới đây?"

Chỉ thấy thiếu niên vốn đang tức giận đến sùi bọt mép lập tức đổi thành dáng vẻ ngoan ngoãn, vội vàng chạy tới, túm lấy tay áo Tạ Tri Chân, khẽ gọi: "Tỷ tỷ..."

Có thể nhìn thấy nàng vẫn còn sống trước mặt hắn, Tạ Tri Phương cảm thấy cho dù mình có chết thêm một vạn lần cũng đáng giá.

Tạ Tri Chân lớn hơn hắn bốn tuổi, lúc này đã lộ ra phong thái của nữ nhân gia, đôi mắt xinh đẹp linh động, cất chứa ánh sáng rực rỡ khiến người khác đui mù.

Lúc này đây, nàng mỉm cười rút tay về, đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán hắn: "Đệ bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn còn làm nũng? Giờ đã là đầu chiều, đệ không say giấc trong viện của mình, chạy tới hậu viện làm gì?"

Tạ Tri Phương tiến vào khuê phòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc vừa ngọt ngào lại vừa ôn hòa của trái cây khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái kia.

Tỷ tỷ không thích sử dụng hương liệu, đồ đạc bên trong cũng tối giản nhưng lại trông rất tự nhiên, hào phóng.

Hắn nhào lên chiếc giường bạt bộ được màn trướng màu vàng nhạt che kín, bày ra bộ dáng bướng bỉnh: "Tỷ tỷ, đệ nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy tỷ tỷ không cần đệ nữa thì sợ muốn chết, có làm thế nào cũng không ngủ tiếp được."

"Sao tỷ tỷ có thể không cần đệ nữa?" Tạ Tri Chân lấy một cây quạt trúc thêu hoa và bướm rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, quạt từng cái: "Vẫn còn sớm, đệ có thể ngủ ở chỗ tỷ một lát.”

Một cơn gió mát thổi tới kèm theo mùi hương thoang thoảng trên người nàng làm Tạ Tri Phương cảm nhận được sự an tâm đã lâu không thấy.

Hắn nghiêng đầu, quay vào bên trong giường, lặng lẽ chảy nước mắt.

Một đời này của hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước nữa. Gì mà thái tử, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử, gì mà vương đồ bá nghiệp, quan to lộc hậu, làm sao quan trọng bằng việc còn sống?

Hắn và tỷ tỷ phải sống thật tốt. Rời xa thị phi, bình an, sống lâu trăm tuổi.

Không biết hắn đã ngủ bao lâu, đột nhiên lại mê mang, mở to mắt, chớp hai cái rồi nhắm mắt, ngủ tiếp. Quá mệt mỏi rồi, ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao mình lại mệt như vậy.

Một bàn tay mềm mại sờ lên trán hắn, Tạ Tri Chân phân phó: "Tì Ba, mang một chén nước ô mai lại đây.”

Tạ Tri Phương mở mắt ra lần nữa, nhìn thiếu nữ có làn da trắng như tuyết, giọng nói trở nên hơi khàn: "Tỷ tỷ..."

Kiếp trước, tỷ tỷ cẩn thận chăm sóc chỉ khiến hắn cảm thấy dông dài, chưa từng nhận thức tinh tế như vậy. Hiện tại thay đổi tâm tính, rốt cuộc hắn mới nhận ra bản thân đã lãng phí phần tâm ý trân quý này đến mức nào.

"A Đường, nên dậy rồi." Tạ Tri Chân đặt quạt xuống, lặng lẽ xoay cổ tay đau nhức: "Giờ Thân có tiết học đúng không? Đệ mau đứng dậy rửa mặt, nhanh lên, đừng để tiên sinh chờ lâu."

Tạ Tri Phương "ừm" một tiếng rồi trở mình ngồi dậy.

Hắn đứng dậy, nhận lấy nước ô mai được đựng trong chén sứ trắng, uống một hơi. Chua chua ngọt ngọt còn xen lẫn chút mát lạnh của bạc hà làm cho cái nóng mùa hè nhanh chóng biến mất.

Tạ Tri Phương vẫn chưa đã nghiền, nói với Tì Ba: "Một chén nữa."

Tạ Tri Chân ngăn hắn lại, khuyên nhủ: "Rốt cuộc cũng là lấy từ trong giếng ra, cẩn thận uống quá nhiều sẽ bị đau bụng."

Nếu là trước kia, Tạ Tri Phương nhất định sẽ nổi giận nhưng không ngờ, lần này hắn lại ngoan ngoãn thuận theo: "Tỷ tỷ không được uống nhiều đâu đấy, đệ cũng không uống nữa." Hắn nghe lời như vậy, có chỗ nào giống với bộ dáng hỗn thế ma vương lúc trước chứ.

Tì Ba và Thanh Mai đứng ở bên cạnh sững sờ.

Tạ Tri Phương xỏ giày rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn nói một câu: "Tỷ tỷ, tan học đệ sẽ tới đây, tỷ chờ đệ rồi cùng dùng cơm tối."

Đệ đệ sẵn sàng gần gũi với nàng, tất nhiên là chuyện tốt. Tạ Tri Chân tiễn hắn đến tận cửa, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa mới quay trở về phòng.

Phụ thân hắn Tạ Thao là học sĩ của Hàn Lâm viện, vì để bồi dưỡng đích trưởng tử là hắn nên đã đặc biệt mời Chu Sùng Chu lão tiên sinh tới, đích thân giảng dạy.

Lão tiên sinh vốn có học thức sâu rộng nhưng cách thức giảng dạy lại vô cùng nhàm chán, miệng đầy chi, hồ, giả, dã, động một tí là trích dẫn kinh điển, nắm rõ bài thuốc bí truyền độc nhất vô nhị có thể làm người ta buồn ngủ.

Tạ Tri Phương chống tay lên má như đi vào cõi thần tiên nhưng rốt cuộc hắn cũng chứa đầy một bụng tri thức của kiếp trước nên vẫn có thể trả lời những câu hỏi của Chu tiên sinh.

Khó khăn lắm mới hết giờ học, hắn khom lưng cúi chào Chu tiên sinh làm ông lão kinh ngạc vô cùng, không nhịn được tự hỏi liệu thằng nhóc này có cất giấu ý đồ xấu xa gì không, chẳng lẽ nó chuẩn bị ném mấy con thiêu thân ra.

Nhưng chuyện đó không hề xảy ra. Ông đã thật sự quen với việc ngày thường Tạ Tri Phương ngang bướng ra sao, đột nhiên trở nên nghiêm túc, không thể không khiến ông nghi ngờ.

Lúc hắn trở lại Lưu Quang uyển thì thấy các đầu bếp nữ đang dọn cơm tối. Nhìn mấy món ăn trên đó, Tạ Tri Phương bỗng trở nên tức giận.

Một đĩa dưa chuột muối, một chén gà nấu sợi nhỏ và hai bát cháo đậu đỏ.

Món ăn miễn cưỡng chấp nhận được duy nhất chính là vịt bát bảo thơm lừng, Thanh Mai có tính tình hoạt bát, nhỏ giọng nói: "Cái này là tiểu thư sợ thiếu gia bị đói nên đã lấy bạc của mình ra bảo đầu bếp thêm vào."

Tì Ba giật ống tay áo nàng ấy, ý bảo không được nói nữa, Thanh Mai bĩu môi nhưng rốt cuộc cũng ngừng nói.

Đường đường là tiểu thư con vợ cả của đại học sĩ, thế nhưng ăn uống còn không bằng hạ nhân.

Tạ Tri Phương nhấc chân lên định đá vào bàn nhưng suy nghĩ một chút, hắn lại nhịn xuống, ngồi vào bàn rồi bưng bát cháo đậu đỏ lên uống.

Tạ Tri Chân cầm hộp đào khô Diêm Tân yêu thích của Tạ Tri Phương tới, nàng thấy hắn đang ăn rất vui vẻ thì mỉm cười: "Đệ đã rửa tay chưa? Sao lại vội vàng như vậy?"

Tạ Tri Phương uống một hơi cạn sạch chén cháo, sau đó lau khóe miệng, nói: "Thanh Mai, đi, gọi quản sự nhà bếp lên đây, nói là gia có thứ muốn thưởng cho bà ta!"

Thanh Mai đáp một tiếng giòn giã, sau đó vén rèm đi ra ngoài.

Dường như Tạ Tri Chân đã nhận ra nên trấn an hắn: "A Đường, đệ cứ bận việc học hành đi, không cần lo lắng cho tỷ tỷ, chỉ cần đệ sống tốt, tỷ tỷ cũng tốt.”

Tạ Tri Phương giống như đang cười: "Đệ hiểu, tỷ tỷ đừng lo lắng, đệ tự có tính toán.”

Một lát sau, có một đầu bếp vội vã chạy tới, cúi đầu khom lưng: "Thiếu gia, tiểu nhân không biết hôm nay ngài dùng bữa ở chỗ Đại tiểu thư nên có nhiều chỗ thất lễ, xin thiếu gia đại nhân đại lượng không so đo với tiểu nhân.”

"Không có gì!" Tạ Tri Phương chỉ vào con vịt bát bảo trên bàn: "Món này rất ngon, thế nào, Thanh Mai chưa nói rõ với ngươi sao? Bổn thiếu gia gọi ngươi lại đây là muốn thưởng cho ngươi."

Đầu bếp nữ lén liếc mắt một cái, thầm nghĩ chắc là Đại tiểu thư da mặt mỏng, xấu hổ nên không nói món này là nàng bỏ tiền ra, bà ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bà ta ưỡn ngực nghiêm mặt, nói: "Đây đều là việc tiểu nhân phải làm, đa tạ thiếu gia thương xót, không biết thiếu gia muốn thưởng cho tiểu nhân cái gì?"

Tạ Tri Phương đột nhiên đứng dậy, vén áo choàng lên đá một cái, trên khuôn mặt non nớt của hắn là vẻ tàn nhẫn không phù hợp với lứa tuổi: "Gia thưởng ngươi một cái đạp chân!"