Chương 17: Đổng di nương ngày đêm thâu hoan, đạt đến cực lạc, nhi tử hiếu thảo hạ thuốc đề phòng (H)

Nếu các vị phán quan đến tận nơi nhìn thì bọn họ không thể không đặt ra câu hỏi: Đổng di nương này là một người thông minh, hành xử khéo léo, sao lại dễ dàng rơi vào cái bẫy do Tạ Tri Phương sắp đặt như vậy? Nhưng họ lại không biết nàng ta ở Tạ phủ đắc ý đã lâu, trước tiên dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt rồi giở trò gièm pha chia rẽ khiến cho đương gia chủ mẫu xuất thân từ nhà quyền quý uất hận mà chết, sau đó lại lén giày vò cặp tỷ đệ mấy năm, nắm giữ hậu viện, nói một không nói hai trong thời gian dài nên không tránh khỏi bảo thủ, làm việc không kiêng nể gì.

Hơn nữa, nếu Lưu Nguyên cố tình trêu chọc dụ dỗ thì có lẽ Đổng di nương còn có thể sinh ra lòng phòng bị nhưng hôm nay nàng ta chính là người động tình trước, nam nhân này lại thật thà nghe lời, tùy ý nàng ta sắp xếp, chỉ hướng đông hắn không dám đi hướng tây. Hơn nữa Tạ Tri Phương chỉ là một đứa trẻ chưa đầy chín tuổi, cho dù có như thế nào nàng ta cũng không thể liên tưởng những việc tốt trước mặt với hắn.

Đến đêm, tiếng chuông báo canh ba vừa vang lên đã có người khẽ gõ cửa, âm thanh phát ra vô cùng nhỏ.

Đám nha hòa đã sớm bị Đổng di nương đuổi đi, nàng ta khoác một chiếc áo lụa mỏng manh, bên trong chỉ mặc một chiếc yếm hồng thêu uyên ương, cất giọng nũng nịu hỏi: "Ai vậy?"

"Di nương..." Giọng nói ồm ồm của nam nhân ở bên ngoài truyền vào, vẫn lắp bắp như mọi khi: "Tôi... Tôi đã giặt sạch rồi..."

Đổng di nương mở một khe hở cho người kia tiến vào.

Dưới ánh trăng, mặt phấn của giai nhân chứa đầy xuân tình, da thịt trắng hơn tuyết, nửa cánh tay lộ ra bên ngoài giống như tay của tiên nữ Diêu Trì, nam nhân nhìn thấy thì ngơ ngác, hai bàn tay thô dày đầy những vết chai muốn vươn ra ôm lấy nhưng lại không dám.

"Có đẹp không?" Đổng di nương mị nhãn như tơ, chủ động rúc vào trong ngực nam nhân, nửa người bị mùi hương vừa mới tắm xong của hắn hun cho mềm nhũn: "Lá gan của ngươi rất lớn, thật sự dám đến đây."

Lưu Nguyên nuốt mạnh một ngụm nước bọt sau đó bế tiểu mỹ nhân dung mạo như hoa lên, bước nhanh đến chiếc giường bên trong, nói: "Di nương cho gọi... Tiểu nhân không dám không đến."

Cả người Đổng di nương mềm nhũn, để mặc hắn cởϊ áσ ngoài bằng gấm ra đặt lên giường rồi đè lên không một kẽ hở.

Thân thể nam nhân tráng kiện như trâu, vật cứng rắn dưới khố đâm thẳng lên vòng eo nhỏ nhắn khiến trống ngực nàng ta đập thình thịch, Đổng di nương không cảm thấy hắn nặng mà lại ra vẻ giận dỗi, nói: "Ngươi không sợ ta vạch trần chuyện này, kêu đám hộ vệ đến đây đánh chết ngươi sao?"

Lưu Nguyên khom lưng ôm nàng ta vào trong ngực, dùng răng nanh xé rách vải lụa mỏng manh, bàn tay thô to cởi nút thắt trên chiếc yếm rồi cầm một đôi vυ" căng tròn lên liếʍ mυ"ŧ đến khi Đổng di nương rêи ɾỉ không ngừng, đôi chân bó đạp loạn thì hắn mới vừa ngậm quả anh đào vừa mơ hồ trả lời: "Có thể thân mật với di nương một đêm, tiểu nhân có chết cũng mãn nguyện."

Bình thường nàng ta ở trên giường với Tạ Thao đều phải cẩn thận hầu hạ, dùng tất cả thủ đoạn để dỗ ông vui, chưa từng được một nam nhân vừa thô lỗ lại vừa nhiệt tình xoa nắn đùa bỡn như vậy?

Đổng di nương sợ người bên ngoài phát hiện nên cắn chặt chiếc khăn dính đầy mùi đàn hương nhưng lại không kìm nén được âm thanh vui sướиɠ bên trong cổ họng, bàn tay ngọc xô đẩy l*иg ngực của hắn nhưng sao có thể ngăn được dâʍ ŧᏂủy̠ chảy giàn giụa giữa hai chân, chỉ một lúc sau nàng ta đã bị nam nhân lột trần, cơ thể trắng như tuyết, thơm tho mềm mại nằm ngang.

Nam nhân háo sắc, kéo lưng quần vài lần, thả dươиɠ ѵậŧ thô dài màu tím đậm ra, gào thét muốn nhập vào chốn bồng lai.

Đổng di nương đã muốn mà còn giả bộ, mở miệng nói: "Đừng vội, ngươi chậm một chút..." Phía dưới đã bị hắn cắm đến căng đầy.

Chỗ ở sâu bên trong chưa từng được Tạ Thao chạm đến đã bị xâm chiếm tàn nhẫn, nàng ta vừa tê vừa ngứa, vừa chua xót vừa căng trướng, sung sướиɠ tới mức phát khóc, đến lúc này mới nếm được hương vị cực lạc.

Lưu Nguyên vác hai chân ngọc lên vai, eo và hông đẩy mạnh, dươиɠ ѵậŧ thúc vào thật mạnh, chẳng mấy chốc đã đạt được hơn trăm cú khiến tiểu mỹ nhân kêu khóc không ngừng, tóc mây rơi tán loạn, hắn còn nhân cơ hội trêu chọc nàng, lời nói ra cũng vô cùng phóng đãng: "Dươиɠ ѵậŧ của tiểu nhân cắm di nương có nhanh không? Tại sao phía dưới của người lại giống như cái miệng nhỏ liên tục cắn lấy dươиɠ ѵậŧ của tiểu nhân không chịu buông?"

"Ngươi... Ngươi..." Đổng di nương không sao nói nên lời, khóc thút thít không ngừng nhưng thân dưới lại rất thành thật hút chặt lấy bảo bối hiếm có này: "Không... Ta không chịu nổi… A a a…”

Lưu Nguyên chơi mỹ nhân đến khi chảy đầy nước rồi ôm lấy nàng ta cắm vào từ bên cạnh, vừa chơi đùa bầu vυ" vừa hút lấy nước bọt thơm ngọt bên trong miệng, âm thanh "chụt chụt" và "bốp bốp" trộn lẫn vào nhau, văng vẳng bên tai không dứt.

"Ngày thường lão gia chơi người như thế nào? Tiểu da^ʍ phụ thiếu làm như vậy, sao một nam nhân có thể đút no người? Hay là tôi quay về kêu mấy người bằng hữu đến đây thay phiên cắm người?" Một khi nam nhân đắc thủ, hắn sẽ lập tức phơi bày bộ mặt thô tục thấp hèn của mình nhưng Đổng di nương đang bị hắn đùa nghịch tới mức sung sướиɠ muốn chết, sao có thể quan tâm đến việc ra vẻ giận dỗi?

Đổng di nương ăn dươиɠ ѵậŧ của hắn hơn nửa canh giờ, bụng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì lại muốn ăn tiếp, quấn quít lấy nam nhân không buông, dịu dàng nói: "Nam nhân tốt, canh giờ vẫn còn sớm, lại chơi ta một lát nữa."

Lưu Nguyên đùa nghịch hai cánh hoa bị mình làm cho sưng đỏ, lật ra bên ngoài, quệt một tay đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa đến bên miệng nàng ta rồi nhìn mỹ nhân ngoan ngoãn nuốt vào sạch sẽ, sau đó lại liếʍ ngón tay làm hắn nổi lên du͙© vọиɠ, đặt nàng ta trong tư thế giống như con ngựa, thúc vào từ phía sau.

Vòng eo và phần bụng săn chắc liên tục đâm mạnh vào cặp mông đầy đặn, bàn tay to lớn của hắn vòng ra trước người nàng ta, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve núʍ ѵú dựng đứng, tay còn lại chui vào nơi đỏ hồng ướŧ áŧ kia, bắt lấy thịt hạch nho nhỏ rồi nghiền ép đến khi nàng ta phải rêи ɾỉ xin tha thì ép buộc nàng ta phải nói mấy câu: “Sau này, đêm nào tiểu da^ʍ oa cũng bị Đại lão gia cắm.”, “Tiểu da^ʍ oa sẽ sinh một tiểu tử béo tốt cho Đại lão gia, xin Đại lão gia hãy bắn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơn cho ta." hay những thứ tương tự như vậy. Lúc này hắn mới chịu cắm rút mấy chục cái rồi bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ thứ hai.

Từ ngày hôm đó trở đi, Đổng di nương thường để cửa cho Lưu Nguyên, hai người bọn họ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mây mưa mấy chục lần nhưng may là không bị ai phát hiện.

Cũng là do Tạ Thao được Hoàng thượng ân sủng, kêu ông ở trong cung viết thơ đề phú cho Trích Tinh lâu mới xây dựng, ngày nào cũng đi sớm về khuya, đến khi muốn thăm Đổng di nương thì lại nghe nàng ta nói thân mình nặng nề, buồn ngủ lười biếng, Tạ Thao nghĩ đến con nối dòng nên không quấy rầy nữa mà ngủ ở nhà chính.

Nam nhân đúng là yêu thích việc vụиɠ ŧяộʍ, ông chỉ nhịn được một thời gian thì đã động đến nha đầu hầu bút mới nhập phủ tên là Dao Cầm, ngày nào cũng ở trong thư phòng mây mưa, tất nhiên không biết Đổng di nương đã đội một chiếc mũ xanh mượt trên đầu mình.

Sóng trước còn chưa lắng xuống, sóng sau đã nổi lên, bên này Tạ Tri Phương còn chưa kịp thu lưới thì phụ thân ở bên kia đã nạp yêu tinh mới vào hậu viện khiến hắn tức giận tới mức giậm chân, liên tục mắng to.

Bình Phúc biết suy nghĩ của chủ tử nên cẩn thận khuyên nhủ: "Gia đừng tức giận, dựa theo chủ ý ngu ngốc của tiểu nhân, hay là người dỗ lão gia vui, để ngài ấy nâng Dao Cầm kia lên làm di nương, nàng ta sẽ cùng vị ở viện phía đông lên võ đài xướng tuồng, lúc đó mới có kịch hay để xem!"

"Ngươi thì biết cái gì!" Tạ Tri Phương ra vẻ muốn đá hắn một cước: "Gia ăn no rửng mỡ tới mức muốn xem hai nàng ta diễn trò sao? Diễn một cái là qua một năm rưỡi sẽ sinh ra một tên tiểu hầu tử khác, lúc đó mới mẹ nó xui xẻo!"

Bình Phúc vội vàng tát hai cái vào miệng, cười làm lành nói: "Tiểu nhân ngu ngốc, không hiểu tâm tư của thiếu gia. Thật ra khúc mắc trong lòng thiếu gia nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản thì đơn giản, tiểu nhân có một cách nhưng lại làm tổn hại âm đức, không biết có nên nói hay không..."

Tạ Tri Phương nheo mắt nhìn gã, Bình Phúc ghé vào tai hắn nói mấy câu, hóa ra gã quen biết một lang trung giang hồ, người này có thể trị những chứng bệnh nan y mà người khác không thể chữa khỏi, ngoài ra còn có một đơn thuốc kỳ lạ.

Dựa theo bài thuốc này mà nấu lên, nam nhân uống vào sẽ đoạn tử tuyệt tôn nhưng lại không làm tổn thương thân thể, hơn nữa còn không thể phát giác ra, hành động như một người bình thường, đây chính là biện pháp một lần và mãi mãi.

Tạ Tri Phương nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng sai gã lặng lẽ chế thuốc rồi bí mật lệnh cho gã sai vặt bỏ thêm khối băng vào trong thư phòng của Tạ Thao.

Dù sao Tạ Thao cũng hơi lớn tuổi, ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mây mưa với Dao Cầm trên sạp mềm trong thư phòng vài lần thì thật sự bị cảm lạnh.

Tạ Tri Phương mua chuộc lang trung, thay thành loại thuốc đó để Tạ Thao thần không biết quỷ không hay uống vào, từ nay về sau chặt đứt họa lớn trong lòng hắn.