Chương 16: Đổi người hầu hạ, tỷ đệ dọn sạch nhà cửa, Đổng di nương động xuân tâm với hán tử trẻ tuổi

Trong lúc giận dữ, Tạ Tri Phương đã đánh chết Lý ma ma, Đổng di nương bị tình cảnh hiện giờ của bản thân cản trở nên không tiện nói gì nhưng sau lưng đã hận tỷ đệ hai người tận xương tủy.

Tạ Tri Chân lấy lý do trong Thanh Lương yến lần trước không có đủ kẻ hầu người hạ nên đã thưa với Tạ Thao rằng mình muốn mua một số nha đầu và gã sai vặt.

Tạ Thao áy náy với nữ nhi nên đồng ý yêu cầu của nàng.

Tạ Tri Phương đích thân tọa trấn, tìm một người môi giới đôn hậu thật thà tới chọn người mấy ngày liên tiếp, kén chọn tới mức làm kẻ khác giận sôi.

Nha đầu quá lớn tuổi thì sẽ không hầu hạ được lâu, quá nhỏ tuổi thì không hiểu chuyện, quá xinh đẹp rất dễ không an phận, quá xấu xí dễ làm người ta tức giận. Chọn gã sai vặt thì vừa muốn linh hoạt có thể tùy cơ ứng biến vừa muốn có thái độ thành thật, vừa muốn tướng mạo tuấn tú vừa muốn trông buồn cười, một đống những yêu cầu nện xuống khiến những môi giới kêu khổ không ngừng.

Cuối cùng vẫn là Tạ Tri Chân ra mặt can thiệp, tự mình lựa chọn mười nha đầu khoảng mười tuổi và tám gã sai vặt khoảng tám tuổi, lúc này mọi chuyện mới kết thúc.

Nếu là do tỷ tỷ chọn thì Tạ Tri Phương không chê người này quá tuấn tú, người kia quá ngu ngốc nữa mà giống như con khỉ con bám lấy Tạ Tri Chân, nói: "Vẫn là tỷ tỷ có mắt nhìn, nếu đã giúp thì giúp đến cùng, hay là tỷ tỷ giúp đệ đặt tên cho hai gã sai vặt."

Tạ Tri Chân mỉm cười, điểm nhẹ lên trán hắn nhưng không từ chối, một lúc sau mới nói: "Theo ý của ta, tên của Tiểu Lam, Tiểu Lục trong viện đệ không giống một cái tên cho lắm hay là cũng sửa lại đi. Tiểu Lam đổi tên thành Bình Phúc, Tiểu Lục đổi tên thành Song Hỉ, hai người này gọi là An Thọ và An Lộc, đệ thấy thế nào?"

Từng câu từng chữ đều là ước nguyện bình an hỉ nhạc. Nếu là kiếp trước, Tạ Tri Phương chắc chắn sẽ cảm thấy tầm thường nhưng lúc này đây, hắn lại vô cùng xúc động.

Hắn gật đầu, Tiểu Lam và Tiểu Lục lập tức quỳ xuống, dập đầu: "Tạ Đại tiểu thư ban tên!"

Tiểu Lam đổi tên thành Bình Phúc nên có chút nhanh mồm nhanh miệng, mỉm cười nói: "Thứ cho tiểu nhân nói câu không nên nói, thiếu gia đặt cho tiểu nhân cái tên này đã khiến nhiều người nói rằng giống với tên của con chim con sáo nào ấy được nuôi trong viện Đại tiểu thư. Tiểu nhân rất tức giận, nói với bọn họ cái tên này là thiếu gia lấy từ câu “xuân đến nước sông như lam” nhưng lại bị bọn họ chế nhạo sau lưng nhiều lần. Bây giờ tiểu nhân được Đại tiểu thư ban tên, sau này sẽ không phải chịu những cơn giận không đâu nữa!"

Tạ Tri Phương cười mắng: "Sao ngươi không nói sớm, bây giờ lại ở đây nói ta, ra vẻ trước mặt tỷ tỷ!" Nhưng trên mặt lại không vui chút nào.

Tạ Tri Chân vừa cười vừa dùng tay áo để che, đám nha hoàn cũng cười theo.

Tạ Tri Chân và đệ đệ nhân cơ hội chọn mua hạ nhân mà xem xét kẻ hầu người hạ trong phủ một lần, sau đó đuổi những nha hoàn lớn tuổi không chịu nghe sai bảo đi, ký khế ước bán thân rồi giao cho người môi giới. Còn những gã sai vặt có văn khế bán đợ, hàng tháng nhận chút tiền tiêu, có thể trở về nhà, thường xuyên lui tới hậu viện để mật báo cho Đổng di nương đều được thay máu toàn bộ khiến Đổng di nương mất đi toàn bộ quyền lực.

Đổng di nương khó chịu trong lòng, nhân lúc Tạ Thao đến thăm thì khóc lóc, nũng nịu vài câu. Thế nhưng Tạ Thao lại cau mày, hạ giọng khiển trách: "Nàng đa nghi quá rồi. Chân nương đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, con bé không những không giận chó đánh mèo lên nàng mà còn chăm sóc bệnh tình của nàng cẩn thận. Cứ ba ngày lại mời người đến bắt mạch bình an, thậm chí một ngày ba bữa của nàng cũng do con bé sai đầu bếp chuẩn bị thực đơn bổ dưỡng rồi lệnh hắn tự mình mang đến chỗ ta kiểm tra. Ta cũng biết chuyện hai nha đầu kia bị đuổi đi, theo ý của ta, hai đứa nó nên bị đuổi đi từ sớm. Trước kia quyến rũ ta sau lưng nàng thì thôi, ta mời đồng liêu đến nhà bàn chuyện mà cái người tên Yên Liễu kia lại dám nhân lúc châm trà mà cọ vào người khác, nếu còn ở trong phủ sớm muộn gì cũng hủy hoại thanh danh của Tạ phủ!"

Đổng di nương vô duyên vô cớ bị giận lây, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải ép mình mỉm cười nhận lỗi với Tạ Thao.

Nàng ta bị chặt đi hai cánh, không có kế sách nào dùng được nên đã mời đạo cô chuyên làm mấy chuyện vu cổ nguyền rủa đến chế ra hai con búp bê vải, viết ngày sinh tháng đẻ của hai tỷ đệ lên đó, đêm nào nàng ta cũng phải dùng ngân châm đâm mấy trăm nhát mới ngủ được.

Khi chia hạ nhân đến các viện Tạ Tri Phương đã bí mật gian lận, cử thêm một hạ nhân chuyên làm việc nặng đến Lan Hương uyển của Đổng di nương.

Hắn có dáng người cao to, mạnh mẽ cường tráng, ngoại hình không nổi bật nhưng lại có mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, trông vô cùng đứng đắn.

Đổng di nương nhàn rỗi đến phát hoảng, nàng ta đang tản bộ trong viện thì nhìn thấy một nam nhân để trần thân trên, lộ ra cơ bắp đỏ hồng, trên vai là hai gánh nước đang đi về phía mình.

Nàng ta đỏ bừng mặt, vội vàng tránh đi.

Nam nhân sợ hãi đến mức quỳ trên mặt đất dập đầu, liên tục mắc mình đường đột, không hiểu quy củ, nhìn cơ bắp rắn chắc ở sau lưng hắn co lại mà hô hấp của Đổng di nương trở nên dồn dập, trong lòng nhảy loạn.

Lúc còn là hoàng hoa khuê nữ, tất nhiên nàng ta rất ngưỡng mộ thư sinh mặt trắng đọc nhiều sách và tao nhã như Tạ Thao, cảm thấy nếu có thể được ông thương tiếc, yêu thương một lần thì có chết cũng đáng.

Mấy năm nay nàng ta được như ý nguyện gả làm thϊếp cho ông nhưng bản tính dâʍ đãиɠ lại lộ ra, mỗi lần bầu không khí trong phòng trở nên tốt đẹp, Tạ Thao sẽ vội vàng bắn ra làm nàng ta chơi vơi giữa lưng chừng du͙© vọиɠ, lúc này nàng ta mới biết đa số người đọc sách đều là nhìn được nhưng không dùng được.

Khổ nhất là mỗi lần như thế nàng ta đều phải giả vờ yếu đuối, trái lương tâm khen ngợi Tạ Thao, ôm lấy chiếc chăn lạnh rồi chìm vào giấc ngủ trong tiếng ngáy như sấm rền của ông.

Vậy nên khi nhìn thấy nam nhân cường tráng hoàn toàn không giống với Tạ Thao, tên này còn thật thà, chất phác không giống với người có thể gây chuyện thì Đổng di nương bị vắng vẻ nhiều ngày không khỏi động tâm.

Cái thai của nàng ta tất nhiên là giả, vì tình thế cấp bách nên nàng ta bất đắc dĩ phải làm vậy.

Tiền bạc làm rung động lòng người, nàng ta đã đưa toàn bộ tiền mà mình tích góp trong mấy năm qua ra, cuối cùng cũng mua chuộc được Lý thần y giúp nàng ta nói dối. Nhưng mười tháng sau phải thật sự sinh ra một đứa trẻ, đến lúc đó nàng ta phải ăn nói với Tạ Thao như thế nào?

Bây giờ nàng ta đã thất bại thảm hại, có được đứa trẻ không khác gì nhân tố quyết định chuyển bại thành thắng, tất nhiên Đổng di nương không cam lòng dùng lý do "sinh non" để qua mặt Tạ Thao, đánh mất cơ hội tốt như vậy.

Nàng ta vốn muốn mua một đứa trẻ sinh vào cùng thời điểm nhưng sau khi nhìn thấy nam nhân kia cùng với vài ngày mộng xuân, Đổng di nương bỗng nảy ra một ý định khác.

Mượn giống sinh con thì có sao đâu?

Một khi ý nghĩ này được sinh ra thì nó sẽ điên cuồng lan rộng như cỏ dại.

Đầu tiên, số lần Đổng di nương ra sân viện giải sầu tăng lên, thời gian càng lúc càng dài, dần dần nàng ta dứt khoát mang ghế dựa ra ngồi dưới gốc cây nhìn nam nhân chặt củi, gánh nước, mỉm cười nói vài câu với hắn.

Trước kia, làm sao nam nhân có thể gặp được một phụ nhân xinh đẹp như vậy? Nên hắn càng ngày càng im lặng, khi bị ép phải lên tiếng thì đỏ mặt tía tai, nói năng lắp bắp nhưng sau lưng không nhịn được mà lặng lẽ nhìn nàng ta.

Trái tim Đổng di nương ngứa ngáy, một ngày nọ nàng ta cố tình làm rơi khăn tay, sau đó đợi đến buổi tối thì một mình đi tìm.

Nam nhân đang vùi đầu làm việc, mồ hôi trượt trên tấm lưng màu đồng, thấm ướt lưng quần màu đen, cuối cùng chảy ra một vết nước.

"Lưu Nguyên, ngươi có nhìn thấy khăn tay của ta không?" Giọng nói của Đổng di nương mềm mại uyển chuyển giống như một con chim vàng oanh nơi thung lũng trống trải.

Nam nhân tên Lưu Nguyên kia nhìn dung nhan yêu kiều của nàng ta đầy si mê, sững sờ một lúc lâu, đến khi khôi phục tỉnh táo thì vội vàng lấy một chiếc khăn tay vuông màu trắng từ trong túi quần ra, sợ hãi nâng qua.

Nhưng còn chưa chạm vào tay Đổng di nương, hắn đột nhiên rụt tay lại như bị côn trùng đốt, lắp bắp: "Di... Di nương, chiếc khăn tay này đã dính mồ hôi của ta, đã bẩn rồi... Ta...... Ta sẽ giặt sạch rồi trả lại... Cho người..."

Đổng di nương ngửi được hơi thở nam tính trên khăn tay thì như đã say, nghe vậy thì cười duyên một tiếng: "Đồ ngốc." Những ngón tay mảnh khảnh, thon dài ở trước mặt nam nhân lui trở về.

Nàng ta đi vài bước thướt tha, lúc quay đầu lại thì thấy Lưu Nguyên giống như một con ngỗng ngốc vẫn đang đứng bất động ở đó thì hạ giọng nói: "Mau trở về tắm rửa, canh ba tới tìm ta."

Còn về chuyện làm sạch khăn tay hay là làm sạch cái gì thì chỉ có trời mới biết.