Chủ nhà này là một đôi vợ chồng trung niên, khi thấy Ôn Ấn, mẹ Lê và đội cấm quân vào nhà đột nhiên có chút thận trọng, thương nhân đi cùng họ nói với hai người rằng đường tuyết dày, xe ngựa đi lại khó khăn, các vị quân gia và quý nhân đây muốn tá túc ở nhà họ một đêm, nên tiếp đón cho khéo.
Đôi vợ chồng trung niên vội vàng vâng theo.
Căn nhà không lớn, chỉ có hai phòng.
Ôn Ấn và mẹ Lê ở một phòng, hai vợ chồng trung niên ở phòng riêng của mình, còn hai ba cấm quân có nhiệm vụ canh giữ an toàn, cả đêm ngoài đường, số cấm quân còn lại thì chia ra vào các hộ xung quanh.
Ôn Ấn nói nhỏ vào tai mẹ Lê, mẹ Lê hiểu ý: "Thật là phiền quá, nhưng có chút nước ấm rửa tay không, thời tiết hơi lạnh, tay của quý chủ nhà ta sắp đông cứng rồi."
"Ồ, có có, nước trên bếp! Để ta đi lấy." Ông chủ nhanh chóng đáp lại.
Mẹ Lê lại nói: "Ta cũng đi."
Tiểu thư không phải muốn rửa tay mà là muốn ngâm chân, đường đi lạnh thấu xương nên cần làm ấm chân một chút. Mà tiểu thư lại là con gái của Hầu phủ, thân phận vô cùng cao quý, chỗ này là cấm quân, là nhà trong làng, mẹ Lê chỉ có thể nói là rửa tay, mấy chuyện này cứ qua tay bà hẳn sẽ tốt hơn. Dù sao trong nhà cũng có cấm quân, không sợ không an ổn.
Bà chủ cũng đáp: "Quý chủ, ta dẫn ngươi vào phòng nghỉ ngơi, uống chút nước ấm giải lạnh được không?"
“Làm phiền rồi.” Ôn Ấn nghiêm chỉnh tự nhiên.
Cấm quân cũng không cảm thấy có gì là không đúng.
Bà chủ vén rèm dẫn Ôn Ấn vào trong, cấm quân không tiện theo vào nhà nên tất cả đều đợi ở ngoài đường.
Tấm rèm được hạ xuống, bà chủ dẫn Ôn Ấn vào trong phòng, thay đổi xưng hô: "Chủ nhân."
Ôn Ấn chậm rãi cởϊ áσ choàng lông cáo, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi ta có gặp Hàn Cừ trên đường."
Tiếu Viện cầm lấy áo choàng lông cáo trên người, thấp giọng nói: "Cấm quân trên đường nhìn chằm chằm, thử mấy lần cũng không dám gặp chủ nhân, lại sợ lộ chân tướng, không dám mạo hiểm. May là chỗ này tuyết dày cản đường. Cả thôn này đều là dựng tạm thôi, trong nhà cũng toàn đồ cũ, sẽ không thể tìm ra manh mối..."
Ôn Ẩn gật đầu: "Ta đoán được."
Nếu không thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, tới đây tình cờ gặp nhà dân, tùy tiện đến một nhà thì cũng là người nhà.
“Nói ngắn gọn.” Ôn Ấn ra lệnh.
Lần này, nàng từ Định Châu hồi kinh, đi đâu cũng có cấm quân, bên cạnh không có người của Hầu phủ, nàng không biết ở Hầu phủ và trong kinh đã xảy ra chuyện gì.
Sự việc xảy ra đột ngột, cấm quân đột nhiên đến Định Châu đưa nàng hồi kinh, trước khi rời đi, nàng chỉ kịp nháy mắt ra hiệu với Hàn Cừ, bảo Hàn Cừ thay nàng tìm hiểu tin tức.
Đều là thương nhân, ắt biết gặp dịp thì chơi, gặp người nào nói lời gì, cấm quân đưa nàng hồi kinh căn bản không nghĩ đến những chuyện khác nên Hàn Cừ dễ dàng đưa nàng đến đây.
Tiếu Viện quay đầu nhìn ra ngoài phòng, chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa, mới kể với Ôn Ấn biến cố đã tìm hiểu được trong kinh lần này từ đầu đến cuối.
Nguyên nhân dẫn đến biến cố ở kinh thành lần này là do Trường Phong giao chiến với Đông Lăng.
Đông Lăng là một nước láng giềng của Trường Phong, năm trước bị Thương Nguyệt và Nam Thuận chiếm mười tám thành phía nam, mâu thuẫn trong nước trở nên gay gắt, lại còn thêm chuyện xung đột với Trường Phong.
Đến tháng năm, xung đột leo thang, đóng quân ở Hoàn Châu phía đông Trường Phong, chính thức tuyên chiến với Đông Lăng. Thống lĩnh quân Hoàn Châu là cữu cữu của Thái tử phế truất Lý Dụ, tướng quân Đào Dục Trác.
Đào tướng quân đóng quân ở biên giới Hoàn Châu, nắm giữ trọng binh.
Thực lực của Trường Phong và Đông Lăng cách biệt nhau, trận này phần thắng nghiêng về Trường Phong, chính vì vậy, Thiên gia đã yêu cầu Thái tử Lý Dụ trước kia đi theo Đào tướng quân đến Hoàn Châu, không ngờ Đông Lăng lại ra đòn phủ đầu, kéo quân Hoàn Châu vào vũng bùn.
Ban đầu dự kiến trận này qua hai tháng là có thể thu binh, nhưng rồi phải đến cuối tháng chín mới kết thúc.
Thái tử Lý Dụ bị mai phục, trọng thương dẫn đến hôn mê, chỉ còn biết thở, Đào tướng quân không dám bất cẩn, đích thân hộ tống Lý Dụ hồi kinh.
Nhưng cũng là đợt hồi kinh lần này, Lý Thản bên ngoài thì cho Đào gia cầm trọng binh, mặt kia lại tư thông với Đông Lăng, dẫn đến vô số thương vong, nội thành còn gặp đại dịch tả, kết bè kết phái, thanh quân giương cờ, Đào tướng quân ở trong điện bị bao vây, Thiên gia suy thoái, phế truất Thái tử, tôn mình làm trữ quân, nắm quyền triều chính.
Vào ngày xảy ra chuyện đó, ngoài lão đại Ngự Sử Đài Hoắc bị đâm chết ngoài điện; Triệu quốc công* cũng bị liên lụy, tay sai của Lý Thản chỉ Triệu quốc công, xác nhận ông ta kết đảng với Đào tướng quân, nam tử nhà Triệu quốc công đều bị giam ở ngục Đại Lý Tự, còn nữ tử thì tạm thời giam lỏng trong phủ.
*Quốc công là một tước hiệu thời quân chủ, được Quốc vương hoặc Hoàng đế ban cho công thần hoặc thân thích.