Chương 2

Ngày cưới ấn định là vào ngày 23 tháng này, bây giờ đã là 21, cấm quân không dám chậm trễ nên dù tuyết dày gần đến gối cũng phải lên đường.

Nhưng đây là chuyện gấp của cấm quân, không phải của nàng.

Lần này trong kinh thay đổi, vua Lý Thản cùng Đào gia bên ngoài thông đồng với địch phản quốc, hỗn loạn chất chồng đến nỗi buộc vua phải thoái vị, mượn danh thanh quân giam lỏng Thiên gia bại hoại.

Nếu không có chuyện Ngự Sử Đài Hoắc lão đại bị đâm chết ở kim điện thượng, cột trụ hoa văn rồng trong cung vấy máu thì Lý Thản sẽ lo ngại tiếng đời, không bao giờ dám đi bước cuối cùng đang khi giữa tâm bão thế này.

Nhưng Lý Thản rất thông minh.

Lấy danh nghĩa Thiên gia, hạ chỉ phế truất Thái tử nằm trên giường bệnh, tự mình khởi xướng Đông Cung.

Đông Cung là Thiên Tử tương lai.

Hắn là cung chủ, sau này có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, xóa sạch những vết tích trước kia…

Lý Thản lên chức trữ quân*, nhắm vào Hầu phủ Vĩnh An đầu tiên.

*Trữ quân, hay còn được gọi là Tự quân, Trữ nhị, Trữ vị, Trữ tự hoặc Quốc bổn, là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế hay Quốc vương của khối Đông Á.

Tổ phụ Ôn Ấn đã từng giao hảo với ông ngoại Lý Thản. Có mối quan hệ như vậy, sau khi tổ phụ của Ôn Ấn qua đời, Lý Thản một lòng muốn lấy quan hệ của phụ thân khiến Hầu phủ Vĩnh An trở thành hậu thuẫn.



Ôn Ấn từng nghe phụ thân và tổ mẫu nhắc qua, tuy Lý Thản bề ngoài thông minh, khiêm tốn, nhưng thật ra thâm tâm lại kiêu ngạo, âm mưu bất chính, thủ đoạn khó lường, nếu hắn là Thái tử cũng thôi đi, còn nếu không phải, Hầu phủ Vĩnh An mà thân cận hắn quá, sau này sẽ chịu liên lụy lớn. Cho nên phụ thân chưa bao giờ đứng về phía Lý Thản, cũng không ngờ Lý Thản sẽ mượn thời cơ Trường Phong và Đông Lăng giao chiến buộc vua thoái vị, khiến triều đình và quân đội đều trở tay không kịp…

Lý Thản cao ngạo, có thù tất báo.

Nàng là con gái duy nhất của Ôn gia, lúc trước Lý Thản muốn duy trì quan hệ với Hầu phủ Vĩnh An xin phụ thân gả con gái cho mình, khi đó phụ thân mượn danh bà ngoại bệnh nặng muốn nàng đến Định Châu.

Việc này người ngoài cũng không biết được, nhưng trong lòng Lý Thản thì hiểu rõ.

Hầu phủ Vĩnh An với Lý Thản luôn như cái gai sau đâm lưng nhau.

Lần này Lý Thản lấy danh nghĩa Thiên gia kết hôn, còn cố ý cho cấm quân đưa nàng hồi kinh, chính là để Hầu phủ Vĩnh An trần trụi nhục nhã. Nghe tên xung hỉ rất hay, thật ra là lấy Hầu phủ Vĩnh An ở trong triều gϊếŧ gà dọa khỉ, cũng thể hiện lòng khoan dung độ lượng với Thái tử bị phế truất Lý Dụ, che miệng quần chúng trong triều.

Không chỉ như vậy.

Mẫu thân của Lý Dụ mất sớm, ngày 23 tháng 11 là ngày giỗ của mẫu thân Lý Dụ…

Cái dụng tâm quái ác gì đây, chọn ngày giỗ của mẫu thân Lý Dụ để làm hôn sự cho Lý Dụ nằm trên giường bệnh ư?

Lòng dạ Lý Thản hẹp hòi, không bao dung nổi một người mà.



Thứ hắn muốn thấy chính là, trước kia người khác làm hắn không như ý, bây giờ hắn cũng sẽ khiến người khác không như ý.

Người như vậy, có rắp tâm, có thủ đoạn, lại thiếu phong thái đế vương, dù sau này có đăng cơ, ngôi vị hoàng đế cũng chưa chắc được lâu bền…

Trong lúc Ôn Ấn suy nghĩ, mẹ Lê đã trở lại xe ngựa.

Mới có một lúc, mặt mẹ Lê đã lạnh đến mức đỏ ửng, chân cũng ướt đẫm, vết tuyết dày cao gần đến gối. Lên xe ngựa hồi lâu, mẹ Lê cũng không vội, vừa xoa xoa tay, giọng hơi run nói với Ôn Ấn: “Xe ngựa rơi vào hố tuyết, tuyết lớn nên khó thấy đường đi, cho dù có cách kéo xe ngựa khỏi hố tuyết đi nữa, e chỉ một lúc sau, xe ngựa lại sẽ rơi vào một hố tuyết khác. Nhìn bọn chúng đoán chắc là sợ về kinh thành phải bẩm báo nên vừa rồi mới muốn hỏi ý tiểu thư xuống xe ngựa đi cùng bọn chúng một đoạn đường. Lão nô đã nói với bọn chúng theo lời tiểu thư nói rồi, tuyết trên đường dày như vậy, tiểu thư sợ lạnh, không thể xuống xe ngựa, cũng không đi bộ được, kẻo tiểu thư nhiễm phong hàn, bọn chúng gánh không nổi cái trách nhiệm này đâu, trước mắt thì không ai phản kháng gì…”

Ôn Ấn gật đầu, nhìn về phía mẹ Lê, ôn nhu nói: “Giày vớ ướt cả rồi, hơ bếp than trước đi, đừng để cảm lạnh.”

Mẹ Lê đáp được.

Ôn Ấn nói xong, tiếp tục cúi đầu lật sách gϊếŧ thời gian.

Mẹ Lê thấy dáng vẻ lạnh lùng của Nhị tiểu thư, mắt hơi đỏ lên: “Đang yên đang lành, sao lại có chuyện như thế chứ… Lão nô nghe nói người trên giường bệnh sắp chết, chỉ biết thở ra, không biết hít vào, như thế chẳng phải là đẩy người vào hố lửa sao?”

Ngón tay của Ôn Ấn hơi ngừng một chút, thấp giọng nhắc nhở: “Mẹ Lê, tai vách mạch rừng, ở đây còn chẳng có vách, bên ngoài lại có người…”

Mẹ Lê nhất thời hồ đồ, vội vàng im lặng, ánh mắt lại lần nữa mờ mịt.

Bà nhìn Nhị tiểu thư khôn lớn, là chủ tớ, cũng là người thân. Hiện giờ, ngoại trừ trơ mắt nhìn khoảng cách đến kinh thành ngày càng gần, bà cũng chẳng thể làm gì khác hơn…