Chương 20: Đi ăn vụng

-----------... Ăn vụng có con gà thôi, đã bị khép vào tội chết?!----------

Bên ngoài Mai viện, Lý Hữu Đắc bước chân vội vàng không biết Trần Tuệ lúc này đang đắc ý, cách xa Mai viện một khoảng hắn mới bất chợt sững lại, quay đầu nhìn về phía Ỷ Trúc Hiên.

"Tiểu Điều làm sao mà đánh gãy cây trâm của Tưởng cô nương?"

Tiểu Lục vẫn luôn đi theo giám sát Trần Tuệ tự động đứng ra.

"Tiểu nhân cũng không rõ lắm. Tiểu nhân luôn ở cạnh Trần cô nương, lúc đi theo nàng đến Ỷ Trúc Hiên, đã thấy Tiểu Điều quỳ ở đó rồi."

Lý Hữu Đắc không hé răng, hai mắt hơi nheo lại, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Mai viện và Ỷ Trúc Hiên, lại hỏi tiếp.

"Tiểu Điều này... Là ai sắp xếp nó qua Mai viện?"

Tiểu Lục đáp, "Nghe bảo lúc trước được điều đến Mai viện là Tử Ngọc phòng bếp, sau lại thay đổi thành Tiểu Điều, là do Tử Ngọc đề xuất với quản gia."

Lý Hữu Đắc lệnh: "Tìm quản gia ra đây, ta có việc muốn hỏi."

Hắn dừng một chút, đôi mắt nhìn về phía Ỷ Trúc Hiên, lại bảo, "Thôi, không cần đâu."

Hắn xoay người từng bước chậm rãi đi về Cúc viện, trong lòng đã có suy đoán. Hắn lớn lên ở nơi chất chứa dơ bẩn nhất hoàng cung, có loại thủ đoạn tranh sủng hãm hại gì mà chưa gặp? Chẳng qua người làm trong phủ hắn đơn giản, Trần Tuệ nương còn chưa đến đây được một tháng, hắn mới nhất thời không suy xét thấu đáo.

Bây giờ xem ra, Tiểu Điều còn chẳng phải hạ nhân Ỷ Trúc Hiên, sao có thể làm hỏng cây trâm quý giá nhất của Tưởng cô nương được?

Trong nhất thời, vài ý niệm đã xoay vần quanh đầu Lý Hữu Đắc, chốc lát cảm thấy kỳ khôi chuyện Tưởng cô nương lại vì mình mà lần đầu dùng thủ đoạn tranh sủng, trong chốc lát lại cảm thấy không phải Trần Tuệ nương tinh tướng lắm sao, dám gặp hắn là xúc thấy hắn là múc, sao có thể ngu xuẩn đến mức thành thật quỳ cả một buổi trưa, đần chết.

Cái chân kia nếu như quỳ liệt thật, xem nàng sau này còn nhảy nhót kiểu gì!

Lý Hữu Đắc càng nghĩ càng thấy tức giận kỳ lạ, đột nhiên phân phó: "A Đại, ngày mai tìm một đại phu đến khám chân cho Trần Tuệ nương đi, đừng có để nàng thừa dịp lấy cớ lười nhác!"

A Đại ngẩn người rồi lập tức đáp: "Dạ, công công!"

Lý Hữu Đắc xả giận xong xuôi, cũng không rảnh quản thêm sự tình giữa hai viện. Dạo gần đây chẳng biết tên tiện nhân Vương Hữu Tài kia mắc tật gì, khắp nơi gây rối cản trở hắn, tóm lại hắn sẽ không để đối phương đè đầu cưỡi cổ mình, hừ, chỉ cần y tới hắn sẽ cho y biết mặt!

Ngày hôm sau, buổi sớm Tiểu Ngũ đến viện gặp Trần Tuệ, còn dẫn theo một nam tử trung niên khuôn mặt nho nhã, mặc áo choàng màu xanh lơ.

Tiểu Ngũ cười với Trần Tuệ đang nằm trên giường, giới thiệu, "Trần cô nương, đây là Chu đại phu, công công gọi hắn tới khám chân cho ngài."

Trên đùi Trần Tuệ cả một vết bầm cũng không có, khám phát là lộ ngay, nhưng nàng cũng không hoảng, vẻ kinh hỉ nói tạ.

"Công công đối xử với Tuệ Nương thật tốt quá! Nhưng mà... không cần khám vết thương, Chu đại phu cứ để lại ít thuốc trật khớp là được."

Tiểu Ngũ khó xử, "Nhưng công công đã dặn..."

Trần Tuệ thấp đầu vẻ quần bách: "Nhưng mà Tuệ Nương không muốn cho người khác xem nha..."

Tiểu Ngũ vốn đang mờ mịt chợt bừng tỉnh đại ngộ, nhìn biểu cảm ngượng ngùng kia của Trần Tuệ, lập tức nhớ đến ngày đó nàng còn ôm công công nói ra lời kinh hãi thế tục "Chỉ cho công công sờ thôi", Tiểu Ngũ nhịn không được mặt mũi đỏ phừng.

"Đa tạ Chu đại phu đã có tâm đến tận nhà." Trần Tuệ nở nụ cười hàm hậu với Chu đại phu, mà người sau vẻ mặt hơi bị xấu hổ.

Tiểu Ngũ hết cứu, đành bảo Chu đại phu cứ nghe theo lời Trần Tuệ trước, hắn đã nghĩ kỹ rồi, hắn chỉ cần thuật lại hết những gì Trần cô nương từng nói cho công công nghe, sau đó xử lý thế nào, thì công công tự đi mà động não, Tiểu Ngũ đã hoàn toàn bó tay.

Chu đại phu quả thực để lại thuốc mỡ theo lời Trần Tuệ, sau đó rời đi cùng Tiểu Ngũ.

Trần Tuệ xuống giường, sang phòng kế bên gọi Tiểu Điều cũng đang giả bộ thọt chân ra, nói phải bôi thuốc cho con bé. Hôm qua trước khi Trần Tuệ đến, Tiểu Điều cũng đã bị phạt quỳ khá lâu, đầu gối thực sự có vết bầm.

Tiểu Điều chết sống không chịu để Trần Tuệ giúp, muốn tự mình bôi thuốc, Trần Tuệ cũng thuận theo ý con bé.

"Tiểu Điều, ngươi cảm thấy hôm nay chúng ta có được ăn thịt hay không?" Trần Tuệ hỏi mà cõi lòng đầy chờ mong. Nhìn xem, tên thái giám chết bầm kia còn tìm cả đại phu cho nàng, kế tiếp chẳng phải chính là cung phụng nàng ăn ngon uống tốt?

Tiểu Điều đã quen thuộc chấp niệm này của Trần Tuệ, đương nhiên muốn nói lời hay khiến Trần Tuệ vui vẻ.

"Chắc chắn ạ!"

Trần Tuệ nở nụ cười. Cũng đã một tháng rồi nàng không có thịt ăn, còn cấm nàng ăn thịt nữa, không chừng nàng sẽ đi liều mạng với tên thái giám chết bầm kia! Tháng ngày ăn cơm không có tí dầu mỡ nào, cảm giác cứ như con cá mắc cạn ấy, khát nước giãy đành đạch, sống dở chết dở.

Bên kia trong Ỷ Trúc Hiên.

Nghe nói công công sai người tìm một đại phu tới Mai viện, Tưởng Bích Hàm thiếu chút nữa quẳng vỡ chung trà bên tay.

Hôm qua Thanh Thục kể Mai viện hỗn loạn một trận, còn có tiếng khóc như có như không truyền qua, nàng đã lập tức yên tâm, còn ngủ được một giấc ngon lành, ai ngờ hôm nay thế mà phải nhận một tin tức như vậy... Lý công công chẳng lẽ thật sự để ý đến Trần Tuệ nương kia?

Thanh Thục thấy chủ tử nhà mình biểu cảm tối tăm, vội vàng khuyên nhủ: "Cô nương, đừng để ở trong lòng, Trần cô nương kia dù thế nào cũng không vượt qua nổi vị trí của ngài trong lòng công công."

Tưởng Bích Hàm không đáp, cũng không vì lời khuyên giải của Thanh Thục mà được an ủi bao nhiêu. Thanh Thục không hiểu, không biết nỗi kiêng kị và khủng hoảng trong lòng nàng.

Nàng mơ hồ cảm thấy, Trần Tuệ nương kia sẽ làm khuynh đảo cục diện vốn đang rất an ổn này, nàng không thể không làm gì hết, nàng nhất định phải làm chuyện gì đó... Nhưng bảo nàng đi thuận theo bợ đỡ Lý công công, nàng lại không làm được.

"Cô nương..." Thanh Thục thấy vẻ mặt chủ tử chẳng khá hơn là bao, lo lắng dò hỏi.

Tưởng Bích Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Thanh Thục đừng nói nữa.

Thanh Thục đành phải ngậm miệng, xoay người rời đi, để cho nàng yên tĩnh một mình.

"Ta cảm thấy ta nên làm chuyện gì đó."

Trần Tuệ vẻ mặt âm trầm.

Tiểu Điều há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói sao giờ, chỉ có thể câm miệng.

Trần Tuệ giương cằm lên, hừ lạnh: "Lão hổ không phát uy, lại tưởng là Hello Kitty?"

Đây là ngày thứ ba sau hôm Trần Tuệ quỳ ở Ỷ Trúc Hiên.

Không có miếng thịt siêu to khổng nào, cũng không có bát rượu lớn thơm lừng gì đó, đồ ăn của nàng vẫn chỉ có mấy thứ kia, cháo trắng rau xào, thịt không thấy.

Hai đứa Tiểu Ngũ Tiểu Lục không gọi Trần Tuệ đi giặt quần áo nữa, đây là phúc lợi nàng đạt được sau khi "quỳ xuống", trời thấy còn thương, nhưng phúc lợi nàng muốn nhất rõ ràng là một cái khác được không?!

Chỉ cần cho nàng ăn một bát thịt kho tàu thơm ngào ngạt thôi, dù bắt nàng phải giặt đồ mỗi ngày nàng cũng vui lòng!

"Tiểu Điều, ta nhất định phải làm chuyện gì đó." Trần Tuệ nghiêm nghị nói, "Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta sẽ về nhanh thôi."

"Cô nương..."

Trần Tuệ giơ tay chặn: "Không, đừng khuyên nhủ nữa, ý ta đã quyết, nhiều lời vô ích."

"Nhưng mà... Giờ này phòng bếp rất đông người, hiện tại đi, muốn trộm, cũng không trộm được cái gì." Tiểu Điều vẫn kiên trì nói hết lời cần nói.

Trần Tuệ: "... Ta đây đành chờ một lát vậy."

Đãi ngộ của Trần Tuệ cũng không được cải thiện bao nhiêu, chỉ có một chút, đó chính là cửa ra Mai viện không bị khóa lại nữa.

Bởi vậy, sau khi Trần Tuệ không nhìn thấy hy vọng được ăn thịt, nàng quyết định tự mình động thủ.

Dựa theo mô tả của cựu thành viên phòng bếp là Tiểu Điều, vào đầu giờ Thân cũng chính là khoảng ba giờ chiều, đại khái sẽ không có ai ở trong bếp, cho dù có người, thì cũng rất ít, đủ cho Trần Tuệ một cơ hội trộm đồ.

Chẳng qua, ban ngày nếu tên thái giám chết bầm kia không ở nhà, phòng bếp ngoại trừ đồ ăn đơn sơ của hạ nhân, cũng chỉ cần chuẩn bị cơm trưa cho Tưởng cô nương. Nhưng Tưởng cô nương xưa nay không thích đồ ăn ngấy mặn, cho nên rất có khả năng Trần Tuệ sẽ chẳng tìm được miếng thịt ngon lành nào.

Trần Tuệ cảm thấy, loại khả năng này, vẫn chưa đủ đánh bại khát vọng muốn ra cửa tìm tòi đến tận cùng của nàng.

Mắt thấy sắp đến giờ vàng, Trần Tuệ bèn để Tiểu Điều ở lại trông nhà, lỡ có người tới thì nói nàng đang ngủ trưa, dù sao ban ngày ban mặt, cái tên thái giám chết bầm kia đang làm việc sẽ không rảnh rỗi chạy qua đây, về phần những người khác, nàng cóc thèm quan tâm.

Trần Tuệ thay đổi xiêm y thành trang phục mộc mạc, một đường thật cẩn thận lần mò đến phòng bếp, trộm vía nàng số hên, cả một quãng đường không đυ.ng mặt ai, thuận lợi thông suốt đến được bên ngoài nhà bếp.

Kiến trúc phòng bếp xây kiểu nửa mở, tổng cộng có bốn bếp lò, nếu như muốn mở tiệc, có thể cùng lúc nổi lửa. Phía sau cách dàn bếp không xa, cạnh tường xếp một đống lớn củi đốt cao hơn đầu người, mà phía trước bếp lò, có kê đôi hai là bốn cái bàn.

Trần Tuệ cong lưng như mèo tiến lại gần, phát hiện cạnh giếng nước có người đang giặt đồ, trong lòng nàng nhảy dựng, vì đối phương đang quay mặt về hướng mấy cái bàn kia, nàng ngồi thụp không dám lộn xộn. Lúc lâu sau, người nọ giặt đồ xong rời đi, Trần Tuệ mới vội vàng chạy vào, cái lưng vẫn con như con mèo không dám trương dương.

Trên bốn cái bàn có vài thứ rải rác, nguyên liệu nấu ăn, đồ ăn thừa, Trần Tuệ tìm kiếm hồi lâu, một miếng thịt cũng không thấy được, chỉ có thể tiện tay cầm hai trái lê con con, một cái chùi qua loa rồi gặm, một cái khác cất kỹ mang về cho Tiểu Điều.

Miệng nàng ngậm lê, bước đến gần bếp lò, kinh ngạc phát hiện một trong số đó vẫn còn ấm, hơn nữa còn đậy nắp kín kẽ...

Trần Tuệ sáng mắt lên, vội vàng đẩy nắp lò ra, một luồng hơi nóng ập vào trước mặt. Chờ khói mù tan đi, nàng thấy được đồ vật đựng trong lò, là một cái nồi hấp.

Nàng tò mò mở nắp ra, phát hiện chỉ có nước canh, hơi hít hà, bèn xác định đây là canh gà hầm với một đống nguyên liệu. Canh gà ở đây, thế gà đâu?!

Nàng trả lại canh gà không hợp khẩu vị chút nào về nơi ban đầu, lại đi mở nắp các bếp lò khác lên, cũng may ở cái bếp thứ hai đã tìm được nguyên con gà mà nàng muốn ... Ầy, nhưng quá bé, chỉ to hơn bàn tay một xíu -- thôi bỏ đi, miễn có thịt là được!

Bé cũng có cái ngon của bé, Trần Tuệ ba ngụm gặm sạch quả lê, ném cùi xuống gầm bàn, trực tiếp lấy khăn bọc lấy con gà nhỏ, đoạn xoay người đi luôn.

Ai ngờ chỉ vừa bước đến cửa phòng bếp, nàng đυ.ng mặt một nữ nhân đang đi về hướng này. Trần Tuệ dưới chân phanh lại, cúi đầu chậm rãi lướt qua.

Người tới hơi lơ đễnh, thấy có người đi ra, theo bản năng bèn dẹp sang một bên nhường đường, sau đó mới ngẩng đầu xem. Vừa thấy rõ là ai, đối phương liền a lên một tiếng.

"Trần cô nương!"

Tiêu đời.

Nghe được giọng nói có hơi quen kia, Trần Tuệ bước chân khựng lại, nhận ra nữ nhân nọ là ai, ngay sau đó nàng làm như không nghe thấy đối phương gọi mình, cất bước đi như bay.

Thịt nàng tìm được chỉ có thể là của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nhả ra! Chờ nàng sét đánh không kịp bưng tai ăn chia sạch sẽ với Tiểu Điều rồi, bọn họ còn có thể bắt nàng nhổ ra à?

Nghĩ như vậy, bước chân Trần Tuệ càng thêm mau lẹ, mà người ở phía sau không gọi được nàng, cũng chẳng hô hoán lên, chỉ nghi hoặc quay đầu vào phòng bếp.

Trần Tuệ đi nhanh lướt vội, suốt quãng đường vẻ mặt căng thẳng đề phòng. Nàng vừa đi qua cổng vòm giữa Tây trường phòng và phòng bếp, đằng trước thình lình xuất hiện một bóng người, nàng khó lắm mới phanh lại kịp, suýt nữa va trúng đối phương.

"Xin lỗi." Trần Tuệ cúi đầu, sau đó định lướt qua đối phương đi về Mai viện. Nhưng mà tiếp theo, tên tiểu tư lạ mặt suýt nữa đυ.ng phải nàng này chợt tóm lấy cánh tay nàng.

Cùng lúc đó, Trần Tuệ nghe được một trận ầm ĩ ở phía trước không xa.

Trần Tuệ tức khắc sợ khϊếp vía, nàng chỉ trộm một con gà ăn thôi, có cần thiết bày ra trận chiến lớn như vậy không?

-- khoan đã, không đúng, thời đại này nào có điện thoại gửi tin từ xa, nha hoàn Tử Ngọc gì đó chỉ mới đυ.ng mặt nàng ở phòng bếp, sao kịp thông tri lên đám người tiền viện?

Hay là, có người đi qua Mai viện phát hiện ra nàng không ở đó, tưởng nàng chạy trốn nên mới tới bắt nàng?

Trần Tuệ còn chưa nghĩ ra lý do, gã tiểu tư đang túm tay nàng thình lình lấy ra một con dao găm, kề sát lưỡi dao lạnh băng lên cổ nàng, khiến nàng nháy mắt cả người lạnh lẽo.

Tình huống quỷ gì đây! Ăn vụng một con gà thôi, đã bị khép vào tội chết?!

Có lẽ nào, là tên thái giám chết bầm kia không chịu nổi nàng nữa nên mới quyết định xử lý nàng? Hay là Tưởng cô nương cảm thấy phải gϊếŧ nàng đoạn tuyệt hậu họa mới an tâm?

Thanh âm kẻ khống chế dữ dằn, cắt ngang suy nghĩ hỗn loạn của Trần Tuệ: "Đừng nhúc nhích, đợi ta an toàn chạy thoát khỏi đây rồi, ta sẽ thả ngươi rời đi!"

Trần Tuệ giống như bị một chậu nước lạnh ở đâu tạt qua, nháy mắt bình tĩnh lại.

Nàng thật cẩn thận hít vào một hơi, miễn cho động tác hô hấp quá lớn tự cứa cổ mình lên lưỡi dao. Gã tiểu tư này không phải người Lý phủ, không biết trà trộn vào đây kiểu gì, còn bị người ta phát hiện, nên đành phải bắt cóc nàng làm con tin.

====================

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính sắp sửa bung lụa.

Nữ chính: Mệt mỏi lắm rồi, diễn xuất suốt ngày lại không có tiền cát xê, một con gà cũng chẳng có mà ăn.

Editor có lời muốn nói:

Ả tác giả nói trong vòng 3 chương chị Tuệ sẽ xoay người thành công.

Còn anh Mận tới giờ vẫn làm thụ :(((((((