Chương 17: Nhận lỗi

---"... Tiểu Tam Tiểu Tứ, đánh cho ta!"---

Đại nha hoàn nhìn Trần Tuệ, đột nhiên cười lên khinh thường.

"Trần cô nương, có điều này cô không biết rồi, toàn bộ phục sức của Tưởng cô nương đều cực cực đắt, chỉ một cây trâm này cũng trị giá vài trăm lượng đấy, cô thật sự đền nổi sao?"

"Cho dù cô có đền được, sợ rằng Tưởng cô nương cũng chẳng buồn nhận. Tưởng cô nương vốn rất hoài niệm, cây trâm này đã đi theo nàng được hai năm, là thứ nàng yêu thích nhất, đâu phải chỉ mấy trăm lượng mà dễ dàng giải quyết như vậy!"

Đối phương nói chuyện không khách khí, chẳng muốn trao đổi tử tế chút nào, nụ cười trên mặt Trần Tuệ cũng trở nên giả lả. Nàng liếc mắt nhìn Tiểu Lục một cái, nhận ra rằng hắn chỉ đang cúi đầu, làm bộ như chính mình không tồn tại, cũng bèn không trông cậy vào hắn nữa, nâng nâng cằm.

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Đại nha hoàn kia đáp, "Trần cô nương nhường chỗ, nô tỳ hiện tại sẽ đi dạy dỗ lại Tiểu Điều, để cho con bé nhớ kỹ một chút!"

"Ta khó lòng đồng ý được, ta chỉ có một mình con bé là nha hoàn, bị ngươi dạy dỗ hỏng rồi, ai tới hầu hạ ta, ngươi à?" Trần Tuệ chế nhạo, không mảy may lọt lỗ tai những lời vừa nãy.

Đại nha hoàn kia hơi nhíu mày rồi cười nhạt, bộ dạng coi khinh: "Trần cô nương nói đùa, nô tỳ không dám trèo cao ở chỗ ngài."

Trần Tuệ: "À, ý của ngươi là, cỡ như ngươi chỉ xứng đi hầu hạ Tưởng cô nương thôi?"

Sắc mặt đại nha hoàn kia có chút khó coi, nàng thoáng liếc Tiểu Lục một cái, thấy hắn có vẻ không định can thiệp, bèn vững tâm, cao giọng hô, "Tiểu Tam, Tiểu Tứ!"

Nếu chẳng phải tình hình hiện tại thật sự không ổn, Trần Tuệ nhất định sẽ bị hai cái tên này chọc cho cười rụng rốn. Giây lát, nàng cũng ý thức được Tưởng cô nương được sủng ái tới mức nào. Tên thái giám chết bầm đó còn điều động hẳn hai gã tiểu tư bên người hắn cho nàng ấy.

Tiểu Tam Tiểu Tứ đi ra nhìn thấy Tiểu Lục, nhưng cũng chẳng cần biết có chuyện gì xảy ra, chỉ lấy mệnh lệnh của đại nha hoàn kia làm chủ.

"Tiểu Điều làm gãy cây trâm của Tưởng cô nương, vô cùng đáng giận. Các ngươi vả miệng nó cho ta, trước tiên đánh cái năm mươi cái, xem nó có chừa không rồi nói." Đại nha hoàn kiêu căng hạ lệnh.

Tiểu Tam Tiểu Tứ hô, "Vâng, Thanh Thục tỷ."

Hai người vừa định tiến lên đã bị Trần Tuệ chớp mắt chắn ngang. Nàng che ở phía trước Tiểu Điều, biểu tình ngoan lệ lạnh lùng.

"Ai dám động vào nó?"

Tiểu Tam Tiểu Tứ nhìn nhau, nhịn không được quay đầu xem ý Thanh Thục.

Thanh Thục, "Trần cô nương, xin đừng khiến nô tỳ khó xử."

Trần Tuệ ha hả cười rộ, "Vậy ta cũng xin ngươi đừng làm cho ta khó xử, ta cảm ơn cả nhà ngươi nhiều lắm."

Thanh Thục mím môi, ngữ khí càng trở nên lạnh lẽo.

"Trần cô nương nếu vẫn cứ khăng khăng như thế, thì đừng trách nô tỳ bất kính."

Nàng vừa muốn hạ lệnh cho Tiểu Tam Tiểu Tứ, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nói thanh lãnh.

"Thanh Thục."

Thanh Thục vội quay đầu, hạ giọng thưa: "Cô nương."

Tưởng Bích Hàm từ tốn bước ra, còn có tiểu nha hoàn bên người cẩn thận theo sau hộ tống, tựa hồ lo lắng nàng nửa chừng sẩy chân ngã.

Dáng người nàng yểu điệu, khoan thai tiến đến, hệt như đóa sen trong nước, thanh cao không với được.

Trần Tuệ có chút tò mò nhìn Tưởng Bích Hàm, nàng cảm thấy ánh mắt tên thái giám chết bầm kia vẫn còn khá tốt, Tưởng cô nương xinh đẹp động lòng người mà không mất đi khí chất nhã nhặn, quả thực là mỹ nhân khó cầu, đương nhiên nếu đặt bên cạnh tên thái giám chết bầm kia, thì chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Tưởng Bích Hàm khẽ đưa mắt lại gần, nhẹ nhàng dừng trên người Trần Tuệ, biểu tình vẫn như cũ không nhiều gợn sóng, chỉ đạm nhiên hỏi.

"Vị này chính là Trần cô nương từ Mai viện?"

"Là ta." Trần Tuệ mỉm cười, "Làm phiền Tưởng cô nương. Hạ nhân Ỷ Trúc Hiên nói nha hoàn nhà ta làm hỏng cây trâm của ngươi, là do ta quản giáo không nghiêm, thật sự thực xin lỗi. Chuyện cây trâm, ta chắc chắn sẽ tìm cách đền cho ngươi. Hy vọng Tưởng cô nương đại nhân đại lượng, tha thứ cho Tiểu Điều. Con bé còn nhỏ như vậy, chịu không nổi đòn roi."

Trần Tuệ biết, không có khả năng vị Tưởng cô nương này vẫn còn mờ mịt về chuyện xảy ra ngay trong viện của chính mình, chuyện trừng phạt Tiểu Điều nàng ấy nhất định đã biết đến. Chẳng qua lúc này lại đột nhiên xuất hiện một vị chủ nhân Mai viện là Trần Tuệ tham dự vào, Tưởng cô nương kiểu gì cũng không thể ngồi yên mặc kệ.

Trước đây Trần Tuệ còn nảy sinh chút hảo cảm với Tưởng cô nương, vì nàng từng "vô tình" giúp đỡ mình qua mặt tên thái giám chết bầm kia, mà hiện giờ xem ra, chút hảo cảm ấy đã trở nên còn nhỏ bé hơn so với bọt biển.

Tưởng Bích Hàm chậm chạp duỗi tay, trong lòng bàn tay là một cây trâm phỉ thúy đã gãy thành hai nửa. Nàng cụp mi ngây ngốc nhìn cây trâm nọ, thấp giọng nói.

"Đây là thứ duy nhất mà nương để lại cho ta, hỏng rồi, thì không còn nữa."

Trần Tuệ đáy lòng trầm xuống, ý tứ này của Tưởng cô nương, còn chẳng phải là nhất định không bỏ qua sao?

Trần Tuệ lại liếc nhìn Tiểu Điều, nghe Tưởng Bích Hàm nói xong, Tiểu Điều càng run đến lợi hại hơn.

Tiểu Điều vốn nhát gan, đặc điểm của con bé chính là sợ người lạ, nếu trốn được nhất định sẽ trốn, hận không thể co rúm lại thành một cục, để không ai có thể nhìn thấy nó được.

Mai viện cùng Ỷ Trúc Hiên tuy là láng giềng cạnh nhau, nhưng nào phải dạng vừa ra cửa đã có thể thấy mặt gọi tên. Tiểu Điều muốn đi phòng bếp, phương hướng càng chẳng dính dáng gì đến Ỷ Trúc Hiên, sao có thể đυ.ng mặt người của Ỷ Trúc Hiên, mà làm gãy cây trâm quý như thế được. Rõ ràng, người bên Ỷ Trúc Hiên đang cố ý bẫy rập Tiểu Điều, còn mục đích... Đương nhiên là muốn nhắm đến Trần Tuệ. Nói cho cùng, Tiểu Điều chẳng qua là bị nàng liên lụy kéo vào thôi.

Trần Tuệ không có tế bào trạch đấu, cũng chẳng thích phương thức nói năng quanh co đó, chỉ đơn giản cười một cái.

"Tưởng cô nương hà tất làm như vậy? Không muốn giao du kết bạn với ta thì thôi, sao phải đυ.ng đến nha hoàn ở bên cạnh ta, gϊếŧ gà dọa khỉ? Cô chính là người được công công sủng ái nhất, mà ta, là kẻ bị công công giam cầm mỗi ngày không ăn nổi một bữa cơm no, cô đây còn muốn tị nạnh cái gì hả?"

"Ngươi, ngươi thật là nói hưu nói vượn! Tưởng cô nương sao có thể tị nạnh với ngươi?" Thanh Thục lớn tiếng trách mắng.

Tưởng Bích Hàm sắc mặt tái nhợt khẽ thối lui, ngây ngốc nhìn Trần Tuệ, khóe môi run rẩy giật giật, nhưng cái gì cũng chưa nói ra.

Trần Tuệ mân mê lọn tóc dài, tủm tỉm mà cười: "Nếu như không phải tị nạnh, làm sao lại một mực bắt tội nha hoàn của ta không buông? Cây trâm kia hỏng rồi thì thôi, có câu 'toái toái bình an'(*) kia mà? Trông vật nhớ người mãi thế cũng rất bức bối. Mà đương nhiên, cô muốn bồi thường bao nhiêu, ta nhất định sẽ trả đủ."

(*)Toái toái bình an 碎平安 - Đồng âm với "Tuế tuế bình an" 岁平安 (Năm nào cũng bình an), "toái" (碎 suì) là đánh vỡ, "tuế" (岁 suì) là năm tuổi.

Ở Trung Quốc có quan niệm người làm vỡ đồ là điềm gở, mới sinh ra lối chơi chữ này để trấn an người đó, rằng làm vỡ đồ thật ra là chuyện may mắn, bình an một đời.

Muốn giải oan cho Tiểu Điều là chuyện không thể. Không có CCTV, cũng không có nhân chứng bên mình, Tiểu Điều xem như ăn thiệt lần này, nhưng cũng chỉ có thể ăn đến đây thôi, muốn lấn lướt hơn nữa Trần Tuệ sẽ không thỏa hiệp.

"Ngươi, ngươi..." Tưởng Bích Hàm rốt cuộc phun ra một hơi, lại không đủ sức nói thành câu hoàn chỉnh. Nàng đột nhiên ôm ngực lui ra sau, bị tiểu nha hoàn bên người đỡ lấy.

"Tưởng cô nương!" Thanh Thục vội vã đưa tay dìu Tưởng Bích Hàm, cuống quít nói, "Tưởng cô nương người thân mình không khỏe, mau vào trong nghỉ tạm đi!"

Tưởng cô nương bị Thanh Thục đỡ trở về, mà Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ vẫn như hổ đói rình mồi canh chừng, không để cho Trần Tuệ cùng Tiểu Điều bước ra khỏi Ỷ Trúc Hiên, Tiểu Lục lại làm như đứng ngoài cuộc, trong lòng Trần Tuệ liền thầm kêu không ổn.

Giữa nàng và Tưởng cô nương, tên thái giám chết bầm kia nhất định sẽ chọn đứng về phía Tưởng cô nương, nàng một phân cơ hội cũng không có.

Còn không mau làm thêm gì khác, nàng sẽ GG mất.

Chờ khi Thanh Thục vẻ mặt sát khí bước ra ngoài, đáy lòng Trần Tuệ chỉ rùng mình một cái, liền chuẩn bị xong xuôi.

Thanh Thục không nổi nóng với Trần Tuệ, chỉ cả giận hướng Tiểu Điều luận tội.

"Cây trâm của Tưởng cô nương bị ngươi làm hỏng, ngươi còn không biết hối cải, lại còn khiến cho Tưởng cô nương tức đến suýt ngất xỉu! Đúng là con nha đầu thối to gan lớn mật, Tiểu Tam Tiểu Tứ, đánh cho ta!"

Trần Tuệ lại ngăn trở phía trước Tiểu Điều, mà lúc này đây, chuyện mấy người không dự đoán được chính là, Trần Tuệ đột nhiên quỳ sụp xuống.

Trần Tuệ vẻ mặt thành khẩn: "Khiến cho Tưởng cô nương uất nghẹn là lỗi sai của ta, ta quỳ xuống bồi tội với nàng."

Mọi người sửng sốt.

Tiểu Tam Tiểu Tứ nhìn sang Thanh Thục, nhất thời cũng không biết nên làm gì. Thanh Thục cũng ngây người, thật chưa từng thấy qua nữ nhân nhà ai lại tới viện của một nữ nhân khác để quỳ, cho dù Trần Tuệ không được sủng ái, nhưng ít nhất trên danh nghĩa vẫn ngang hàng với Ỷ Trúc Hiên cơ mà.

Ngay cả Tiểu Lục thường xuyên đi theo làm việc bên người Lý Hữu Đắc, cũng kinh ngạc trợn to mắt.

Trần Tuệ sắc mặt lại rất bình thản, cũng không có vẻ gì là khuất nhục khó chịu.

Tiểu Điều khϊếp sợ nhìn qua, rốt cuộc cũng lớn mật muốn kéo Trần Tuệ đứng dậy. Mắt con bé ầng ậng nước, rầm rì than.

"Cô nương, cô nương, người đừng vì Tiểu Điều mà làm những chuyện này..."

Trần Tuệ vỗ vỗ đỉnh đầu thấp lùn vì đói ăn quanh năm của con bé, dịu dàng cong môi cười.

Thanh Thục trấn định lại, trầm giọng: "Trần cô nương đây là có ý gì? Tưởng cô nương cũng không muốn chuyện này."

Trần Tuệ chỉ cười, "Ta biết chứ. Tưởng cô nương hào phóng, nhất định sẽ không so đo chút chuyện nhỏ ấy. Nhưng ta sao có thể không hiểu được lễ nghĩa, nếu là nha hoàn của ta làm sai, ta đương nhiên muốn thay con bé bồi tội cho Tưởng cô nương."

Nhất thời Thanh Thục không thể đưa ra quyết định, lật đật quay trở về, đại khái muốn đi tìm Tưởng cô nương xin chỉ thị, kế tiếp nên làm cái gì đi -- gặp được một đối thủ ra bài không theo lẽ thường, chính là khảo nghiệm cực đại đối với khả nặng ứng phó của con người.

Thanh Thục đi vào một hồi, mà thật lâu cũng chưa trở ra. Trần Tuệ càng không thèm để ý, có lẽ Tưởng cô nương cảm thấy như vậy cũng rất hả giận, bèn dứt khoát để mặc nàng ở đó quỳ thêm một chút. Dù sao Tưởng cô nương có tên thái giám chết bầm kia chống lưng, đương nhiên chẳng cần kiêng nể chuyện gì.

Trần Tuệ quỳ một lát, cảm thấy đầu gối có chút đau, lại thấy trên trán Tiểu Điều đã mồ hôi đầm đìa, không khỏi vô cùng thương xót.

Quỳ thêm một lát nữa, Thanh Thục rốt cuộc cũng bước ra, trên mặt đã không còn vẻ hoảng loạn, thay vào đó làm bộ khó xử nhìn Trần Tuệ.

"Trần cô nương, Tưởng cô nương vì chấn kinh đã ngủ mất rồi, nô tỳ cũng không biết nàng định thế nào, chi bằng chờ Tưởng cô nương tỉnh lại rồi hẵng nói tiếp?"

Trần Tuệ rộng rãi cười, "Được thôi."

Thanh Thục lại nhìn về phía Tiểu Lục, tươi cười thân thiết.

"Tiểu Lục, không bằng vào đây uống chén trà trước đã? Ngươi cứ đứng mãi như thế sẽ mệt, công công còn phải nhờ vào ngươi hầu hạ đấy."

Tiểu Lục do dự chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đa tạ Thanh Thục cô nương."

Tiểu Lục tiến vào sương phòng, Thanh Thục liền đi theo, lát sau đã bước ra đứng trước mặt Trần Tuệ, cũng không biết có phải muốn ở đây để giám sát nàng quỳ không.

Trần Tuệ như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, ngữ điệu cảm thán.

"Ai da, chỉ quỳ không thế này thật sự không đủ để thể hiện sự hối lỗi của ta và Tiểu Điều đối với Tưởng cô nương, Tuệ Nương nhất định phải hành một đại lễ mới được!"

Nàng dứt lời bèn quay đầu nhìn Tiểu Điều, "Tiểu Điều, mau, học ta, ngũ thể đầu địa, là kính ý cùng sự hối lỗi lớn nhất đối với người khác."

Tiểu Điều: "...?"

Trần Tuệ không đợi con bé hé miệng đã lôi nó xuống, hai bên cùng nhau, chỉnh chỉnh tề tề nằm thẳng cẳng trên nền đất -- duỗi tay duỗi chân, thích ý mười phần.

Ba người Thanh Thục, Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ đần ra, nhìn Trần Tuệ và Tiểu Điều hành đại lễ "Ngũ thể đầu địa", trợn mắt há hốc mồm.

=================================

Tác giả có lời muốn nói: Xem đi, một vị nữ chính ngàn lời khó nói hết!

Thanh Thục, Tiểu Tam, Tiểu Tứ: Cái qq dì zại?!!!!

Buồn ngủ chết, ngủ ngon, hẹn mai nha~

PS: Cảm tạ cục cưng ẩn danh đã thả cho ta hai quả lựu đạn, moa moa~

--------------------------------------

Editor có lời muốn nói: Mong mọi người đừng ghét bỏ Tưởng Bích Hàm, phận làm nữ nhi, rơi vào tình cảnh này nàng ấy cũng vô cùng bất đắc dĩ.