Chương 18: Hỏi tội

---"... nằm bò suốt cả một buổi trưa thì có!"---

Ba người ngẩn ra hồi lâu, Thanh Thục mới phản ứng lại, chần chờ hỏi: "Trần cô nương, ngài đây là......"

Trần Tuệ ngữ khí đứng đắn nhổm đầu lên.

"Như ngươi thấy đấy... Ta cảm thấy rất có lỗi với Tưởng cô nương, trong lòng thật sự băn khoăn, lại chẳng nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, đành phải hành đại lễ này biểu hiện lời xin lỗi chân thành nhất. Các ngươi đừng ai cản ta, mặc kệ ta đi, ta và Tiểu Điều sẽ tiếp tục hành lễ ở chỗ này, đợi khi nào Tưởng cô nương hả giận... nhầm, tỉnh lại, thì mới thôi."

Lý do nghe vô lý nhưng cũng rất thuyết phục, Thanh Thục nghẹn họng, một câu "ngươi nằm bò ra lười biếng thì có" cũng không nói ra được.

"Vậy, vậy Trần cô nương cô cứ... Cứ như vậy nhé..." Thanh Thục vội xoay người rời đi.

Trần Tuệ biết Thanh Thục lại đi kiếm Tưởng cô nương xin đối sách, nàng nghĩ trên thế giới này chỉ sợ cũng chưa ai rơi vào tình cảnh như Thanh Thục, nhất định đang rất khó khăn, cho dù Trần Tuệ là kẻ đầu têu trong chuyện này, cũng cảm thấy vô cùng khó xử lý.

Nghĩ đến đây, Trần Tuệ không khỏi tán thưởng mình một chút.

Nàng quay đầu nhìn Tiểu Điều, chỉ thấy con bé đè trán xuống nền lát đá xanh, nhỏ giọng nức nở, vai nhỏ gầy guộc run lẩy bẩy, lại nghẹn ngào không dám phát ra tiếng khóc quá to.

Trần Tuệ thấp giọng: "Tiểu Điều, học ta, nghiêng đầu sang một bên, tuy hơi lạnh xíu, nhưng nằm rất thoải mái nha."

Thân mình Tiểu Điều cứng đờ, hồi lâu sau mới ngoảnh đầu qua lí nhí: "Cô nương, đều, đều tại Tiểu Điều không tốt, Tiểu Điều vô dụng, nếu không phải vì Tiểu Điều, cô nương đã không bị liên lụy."

Trần Tuệ ngữ khí bực bội nói ngay: "Đừng trách chính mình, chuyện này chỉ sợ là bọn họ tính kế hãm hại ngươi, nếu ngươi không phải nạn nhân, bọn họ cũng sẽ kiếm một người khác thế vào. Trước hết cứ nằm duỗi ở đây cho thoải mái, lát nữa mà có biến, ngươi nhất định phải hết sức im lặng, bao giờ ngươi bị hỏi, hẵng dựa theo tình hình thực tế nói."

"Hãm hại?" Tiểu Điều trừng to mắt, ngay sau đó liên tục gật đầu, "Nô tỳ, nô tỳ đã hiểu, cô nương. Nô tỳ... Nô tỳ tuyệt đối sẽ không liên lụy người nữa."

Tiểu Điều vì chuyện mình làm hỏng cây trâm mà Tưởng cô nương yêu thích nhất dọa sợ, tới mức đại não trống rỗng, giống như chim sợ cành cong, chịu không nổi một tia kinh hách. Con bé nhớ như in những kẻ nói xấu sau lưng Tưởng cô nương đều đã bị lôi đi đánh chết sạch, vậy thử hỏi kết cục của nó sẽ là gì? Nghĩ đến hậu quả khủng khϊếp ấy, Tiểu Điều nói chẳng nên lời, thẳng đến khi Trần cô nương đến, nhận lỗi thay nó, ôm đồm hết những sai lầm của nó...

Con bé không biết sao trên đời lại có một vị chủ tử tốt như Trần cô nương, con bé sợ phải liên lụy đến nàng, lại cũng không biết phải làm sao mới được.

Vậy thì, cứ nghe lời Trần cô nương đi, Trần cô nương luôn rất thông minh, có nhiều chủ ý thiên kỳ bách quái, con bé chỉ cần nghe theo là được. Lỡ như, chẳng may lão gia thật sự tức giận mà giáng tội, Tiểu Điều mong lão gia sẽ chỉ phạt một mình nó, đánh chết nó cũng được, chứ ngàn vạn lần không thể trách tội Trần cô nương.

Trần Tuệ hơi mỉm cười: "Yên tâm đi, đối sách đã có, chúng ta không phải sợ."

Thanh âm của Trần Tuệ dần trấn an được Tiểu Điều, con bé nghe lời học theo bộ dáng nàng, thả lỏng thân thể.

Thanh Thục chẳng mấy chốc đã đi ra, trên mặt mang theo nụ cười khiên cưỡng.

"Tưởng cô nương đã tỉnh, nàng nói là hay Trần cô nương về trước đi."

Trần Tuệ: "Thế Tưởng cô nương đã tha thứ cho ta với Tiểu Điều chưa? Về sau có định truy cứu nữa không?"

Thanh Thục nghẹn họng, không nghĩ Trần Tuệ còn truy vấn đến cả chuyện này, Tưởng cô nương dĩ nhiên nào dễ buông tha như vậy, nhưng cũng không thể để Trần cô nương cứ ở trong viện của nàng quỳ... nhầm, nằm bò, đành phải ậm ừ truyền ra mấy câu ba phải sao cũng được, nhưng biểu hiện này đặt ở trước mặt vị Trần cô nương kia đúng là vô dụng.

Trần Tuệ thấy Thanh Thục còn lưỡng lự, liền hiểu rõ các nàng chỉ muốn tống khứ nàng với Tiểu Điều ra khỏi đây đã, rồi chờ tên thái giám chết bầm kia trở lại, giật dây hắn thay mặt Tưởng cô nương đến tìm nàng đòi "công đạo".

Trần Tuệ còn lâu mới cho các nàng được như nguyện, mời thánh lên thì dễ, tiễn thánh đi mới là nan đề, nàng còn quỳ hẳn xuống rồi đấy nhé, nghĩ muốn cưỡng chế đuổi nàng ra khỏi đây mà dễ à?

"Thì ra Tưởng cô nương vẫn chưa chịu tha tội cho ta và Tiểu Điều nha, cũng không trách được, ai bảo Tiểu Điều đánh vỡ đồ vật quý báu vậy chứ." Trần Tuệ thở dài, "Không thành vấn đề, ta với Tiểu Điều cứ quỳ tiếp là được. Tuy rằng Tưởng cô nương không muốn tha thứ cho chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải lễ nghĩa có đủ, làm phiền Thanh Thục cô nương nói một tiếng với Tưởng cô nương, tuy rằng ta thô bỉ, nhưng cũng là kẻ biết lễ nghĩa, không quỳ mà nói quá không an lòng."

Thanh Thục bị Trần Tuệ chặn họng đến bất lực, chỉ có thể uể oải quay vào trong thông truyền.

Trần Tuệ suy đoán Thanh Thục với Tưởng cô nương trong phòng đang nôn nóng thương thảo đối sách đến mức nào, trong lòng cực kỳ đắc ý. Nhưng chỉ một tích tắc, toàn bộ kiêu ngạo đã bị nàng kìm nén lại. Hiện giờ nàng tuyệt đối đang ở thế yếu, dù có vắt sạch đầu óc cũng chỉ ra làm được mấy trò tự vệ vớ vẩn này, mà phiền não hiện tại của vị Tưởng cô nương kia, cũng chẳng qua chỉ là tính kế mà không đạt thành mục đích, thật đúng là không bình đẳng chút nào.

GATO quá.

Trần Tuệ nhìn Ỷ Trúc Hiên lịch sự tao nhã, cùng một đám hạ nhân được phân phối tuyển chọn kỹ lưỡng trong này, đáy lòng ngập tràn hâm mộ.

Không, không thể ghen ghét, ghen ghét khiến ta trở nên xấu xí.

Nàng dời tầm mắt sang chỗ khác, trong lòng ỉ ôi than một tiếng. Cục diện lúc này của nàng, đúng là vật lộn mãi vẫn chưa giải quyết nổi.

Nàng không có khả năng về nhà mẹ đẻ, thứ nhất là nàng không muốn quay trở về Trần gia, nơi đã từng coi nàng như công cụ mà bán đi; thứ hai là tên thái giám chết bầm kia đã từng nói rằng đời này nàng cứ việc chờ chết trong Lý phủ của hắn đi, trừ phi hắn rớt đài, bằng không thì nàng cũng đừng mơ có biện pháp thoát khỏi đây. Còn về công cuộc lấy lòng hắn ấy à, xem ra đã thành chuyện để mai tính, nàng thậm chí còn chưa thể đi cho đúng hướng, đã lại nhảy ra thêm một tên quấy rối(*), lái siêu xe hất bay nàng khỏi con đường cách mạng, quá sức hung hãn.

(*) Ý chỉ việc Tưởng Bích Hàm chen chân làm kế hoạch của Trần Tuệ rối loạn.

Đối với hành động của Tưởng cô nương, Trần Tuệ vẫn giữ vững thái độ hết sức quan ngại. Dựa theo những tin tức nàng nghe được cho đến giờ, Tưởng cô nương cũng đâu thích gì tên thái giám chết bầm kia -- mà có lẽ những cô gái bình thường khác cũng sẽ không ưa nổi đồ chết giẫm đó. Thế nên Tưởng cô nương chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt gì. Nhưng cái tên thái giám này tính cách rõ ràng rất thối, vậy mà vẫn đối xử với Tưởng cô nương tương kính như tân, Tưởng cô nương vốn có thể yên tâm gác gối lên ngủ, sao phải xem Trần Tuệ, một người vô tình bị đem về, thành kẻ địch? Nàng vốn không thể tạo nên uy hϊếp gì với Tưởng cô nương được.

Nghĩ đến đây, Trần Tuệ bỗng giật mình. Lẽ nào là bởi vì, số lần nàng gặp tên thái giám chết bầm kia quá ít, nên không nhìn ra được chút dấu hiệu, mà Tưởng cô nương ngược lại phát hiện ra, còn cảm thấy bị uy hϊếp, nên mới xuống tay với nàng?

Nếu là vậy, Tưởng cô nương nhắm vào nàng, nàng nên cao hứng mới phải.

Thanh Thục mãi chưa ló mặt ra, hiển nhiên đã bó tay với tình huống hiện tại.

Trần Tuệ nằm rất thư thái, giữa chừng còn ngủ gật một lát, thấy sắc trời thay đổi, đoán chừng bản thân đã nằm cả mấy canh giờ rồi, mới chậm rãi chuẩn bị vận động tay chân ngồi quỳ ngay ngắn, tiếp đó đẩy đẩy Tiểu Điều.

Tiểu Điều không có năng lực thích ứng cao như Trần Tuệ, thân mình vẫn luôn căng chặt, bị đẩy một cái liền ngồi phắt dậy, quỳ hết sức nghiêm chỉnh.

Đại khái chưa quỳ được năm phút, Trần Tuệ bỗng quay đầu nói với Tiểu Tam Tiểu Tứ.

"Hai vị, có thể đi hỏi Tưởng cô nương một xíu không, xem nàng đã tha thứ cho chúng ta chưa? Chúng ta đã quỳ lâu thế này rồi, cả trời cũng sắp tối sập rồi."

Tiểu Tam Tiểu Tứ: "..." Cô nằm bò suốt cả một buổi trưa thì có!

Tiểu Tam nói: "Trần cô nương chờ một lát, tiểu nhân đi tìm Thanh Thục tỷ xem."

Trần Tuệ an tĩnh chờ đợi, lúc này Thanh Thục ngược lại chạy ra rất nhanh, bộ dáng cứ như đang thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhảu kêu: "Trần cô nương nhanh đi đi."

Nhưng vẫn như cũ kín miệng, không nói có tha thứ cho Tiểu Điều hay không.

Trần Tuệ cũng không truy vấn nữa, kéo Tiểu Điều, hai người dìu dắt nhau, khập khiễng bước ra ngoài. Mà Tiểu Lục biến mất hồi lâu cũng xuất hiện một cách thần kỳ, yên lặng theo sau lưng hai người.

Trần Tuệ đưa Tiểu Điều về Mai viện, Tiểu Lục im lặng không lên tiếng khóa cửa Mai viện, Trần Tuệ cũng chẳng nề.

Chờ Tiểu Lục rời đi, Trần Tuệ buông Tiểu Điều ra, không còn bộ dáng như thể sắp gãy chân vừa rồi, cười hì hì hỏi Tiểu Điều: "Mới vừa nãy nằm có thoải mái không?"

Tiểu Điều ngơ ngác thưa: "... Thoải, thoải mái."

"Còn muốn nằm tiếp nữa không?"

Tiểu Điều không hiểu Trần Tuệ có ý gì, nhất thời không biết trả lời ra sao.

Trần Tuệ thấp giọng cười: "Chúng ta quỳ cả một buổi trưa, chân đau, không dậy khỏi giường nổi, chỉ có thể nằm, hiểu chưa?"

"Nhưng mà..." Tiểu Điều vừa định bảo chân mình có đau đâu, nhưng thấy bộ dáng giảo hoạt của Trần Tuệ, con bé lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Trước đây Tiểu Điều từng một lần giả vờ đói không xuống được giường, một mình quanh quẩn trong phòng vô cùng lo lắng, may mắn sau đó không có ai tìm nó hỏi chuyện. Bây giờ lại phải diễn một lần nữa, thâm tâm Tiểu Điều tuy lo lắng, nhưng đã không còn thấp thỏm như ban đầu.

"Nô tỳ đã hiểu, cô nương!" Tiểu Điều gật đầu thật mạnh, như thể đây là một nhiệm vụ hết sức quan trọng.

"Cô bé ngoan." Trần Tuệ xoa đầu Tiểu Điều, lại lôi ra bánh bao tiện tay mang về từ trưa lúc đi tìm Tiểu Điều, để lên bàn đưa cho con bé, "Giờ ngọ chưa có gì vào bụng đúng không? Ăn một xíu lót dạ trước nhé."

Tiểu Điều rưng rưng dùng sức gật đầu, lại không thể nói ra được lời nào.

Hai người trở về phòng, Trần Tuệ cởi bỏ lớp ngoại y bụi bẩn, chỉ mặc trung y đi ngủ, đắp chăn ngay ngắn, nhắm mắt dưỡng sức. Buổi chiều sẽ không có ai đặc biệt vì nàng mà đi quấy rầy giờ hành chính của tên thái giám chết bầm kia, nhưng đợi khi hắn trở về, chuyện trong phủ chắc chắn sẽ không giấu được, lúc đó hắn nhất định sẽ tìm nàng bắt vạ, cho nên nàng cần thiết phải chuẩn bị tâm lý.

Người ở phòng bếp đưa cơm chiều tới, Tiểu Điều chạy đi lấy, con bé còn nhớ rõ phân phó của Trần Tuệ, thời điểm đến phòng bếp lấy cơm cố ý đi khập khiễng. Hai người ăn bữa tối xong, ai về phòng nấy, chờ đợi sóng gió ập đến vào buổi tối.

Bóng đêm dần trở nên dày đặc, đoàn người đánh vỡ ban khuya yên tĩnh, vội vàng mà đến, dừng lại ở ngã rẽ giữa Mai viện và Ỷ Trúc Hiên, hướng bên trái vừa chuyển, liền lục tục tiến vào Ỷ Trúc Hiên.

Thanh Thục đứng đợi đã lâu, thấy Lý Hữu Đắc lại đây, nàng lập tức rào đón thưa thốt.

"Công công, cây trâm yêu quý nhất của Tưởng cô nương bị người ta làm gãy, hôm nay hết sức thương tâm, vừa mới ngủ mất rồi."

Lý Hữu Đắc bước chân khựng lại, cũng không khăng khăng phải đi vào Ỷ Trúc Hiên nữa, trầm mặt phân phó, "Chăm sóc Tưởng cô nương cẩn thận, dỗ dành trấn an nàng thêm chút."

"Nô tỳ tuân mệnh." Thanh Thục nói, vẻ mặt rất khó xử, "Chẳng qua, cây trâm kia là di vật do mẫu thân Tưởng cô nương để lại, e rằng Tưởng cô nương không thể nhanh chóng nguôi ngoai được."

Rõ ràng đã nghe được chuyện phát sinh vào buổi chiều, lần nữa nghe lại sắc mặt Lý Hữu Đắc vẫn trầm xuống, không nói gì thêm, chỉ xoay người nhanh chóng rời đi.

Thanh Thục nhìn đoàn người Lý Hữu Đắc vội vàng đi qua Mai viện, lúc này mới quay về phòng bẩm báo cho Tưởng Bích Hàm.

Tưởng Bích Hàm vẫn chưa nằm trên giường, nàng ngồi bên bàn tròn, dù chỉ ngồi cũng đã hiện ra dáng người yểu điệu, nếu như chân mày nàng không nhíu lại, sợ rằng chẳng ai phát hiện ra nàng lúc này tâm sự nặng nề.

Lo lắng sợ hãi của nàng, chưa bao giờ biểu lộ cho bất cứ ai nhìn thấy, kể cả Thanh Thục thân cận với nàng nhất cũng không biết được nội tâm vĩnh viễn lo âu kia của nàng.

Từ khi phụ thân xảy ra chuyện, bị tra tấn đến chết trong tù, mẫu thân tự sát đi theo, còn nàng bị sung vào Giáo Phường Tư tới nay, nỗi lo âu sợ hãi vẫn chưa lúc nào biến mất. Gánh trên mình tội nghiệt cả nhà, nàng bị giáng xuống tiện tịch, Đại Lương có điều luật cấm chuộc thân, bởi vậy cho dù đã được Lý Hữu Đắc đón vào trong phủ, Tưởng Bích Hàm vẫn không có nổi một danh phận.

Chưa kể, Lý Hữu Đắc chỉ là một tên vô căn, dù nàng có muốn sinh hạ hài tử để tạo nên một vòng bảo hộ cho mình cũng không thể. Điều đó nghĩa là, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bị Lý Hữu Đắc trả về Giáo Phường Tư, chịu đựng khinh miệt của tất cả mọi người.

Thời điểm nàng vừa bị đưa vào đó đã lập tức được Lý Hữu Đắc đón ra, chưa kịp cảm nhận thống khổ chịu người vũ nhục, hiện giờ sống hai năm trong nhung lụa, nàng không cách nào đối mặt được với những sự tình khủng khϊếp đó, chỉ tưởng tượng trong đầu thôi đã khiến nàng sợ hãi đến khắp người run rẩy.

Nàng nhớ lại khi mình vừa tới Lý phủ, vẫn chưa biết hắn là một tên hoạn quan, lòng nàng cũng từng nảy sinh tâm tư kiều diễm, thà làm ngoại thất cho người còn tốt hơn làm giai nhân Giáo Phường Tư, ít nhất sẽ không phải chịu đựng loại vũ nhục kia. Nhưng trời hỡi Lý Hữu Đắc lại là một tên hoạn quan, còn là kẻ mà cha nàng sinh thời ở nhà từng buột miệng mắng sau lưng, bởi vậy mà cảm kích của nàng đối với người này chẳng sót lại chút gì -- một tên hoạn quan, muốn nữ nhân làm cái quái gì chứ, chỉ sợ hắn định đem nàng về để tùy ý một phen lăng nhục hành hạ!

Ban đầu nàng nơm nớp lo âu, vừa sợ hãi lại phẫn nộ, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng ngược lại nhận ra Lý Hữu Đắc đối với nàng kính nhi viễn chi, tảng đá đè nặng trong lòng nàng cũng dần được buông xuống.

Hắn chưa bao giờ ngủ lại ở Ỷ Trúc Hiên, cũng chưa bao giờ lệnh nàng đến Cúc viện hầu hạ hắn, nàng không biết hắn rốt cục có ý gì, nhưng không thể nghi ngờ thái độ của hắn đã cổ vũ nàng, khiến nàng có được chút thư thái an tâm, mặc dù nàng luôn một mực khinh thường thân phận cùng bộ dạng siểm nịnh kia của hắn.

Cứ như vậy qua hai năm, nàng đã nằm bắt được lằn ranh cân đối kia, ở trong tình huống không chọc giận Lý Hữu Đắc mà vẫn có thể giữ gìn điểm mấu chốt của chính mình.

Thẳng đến khi Trần Tuệ nương bị đưa đến Mai viện.

Nàng biết, vào lúc bản thân nàng mới tới, Lý Hữu Đắc cũng chỉ vừa xây phủ đệ ở bên ngoài, sau khi khai phủ chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng tiến vào, mặc kệ hắn ở ngoài có dâʍ ɭσạи nữ tử hay không, chỉ cần nàng có thể bình yên sinh sống trong mảnh đất trời nhỏ bé này của mình là được.

Nhưng Trần Tuệ nương đã đến, tựa hồ khiến cho mọi thứ dần trở nên thay đổi, sợ hãi lâu ngày nàng không cảm nhận được lại lần nữa dấy lên.

Trần Tuệ nương hiện tại tuy cũng giống nàng không danh không phận, nhưng Trần Tuệ vẫn là lương tịch, ra khỏi Lý phủ còn có thể trở về Trần gia, khác với nàng, một khi bị đuổi ra thì chỉ có thể trở lại cái hố lửa Giáo Phường Tư kia thôi.

Bởi vậy, nàng không thể không làm một phép thử nhỏ, nhìn xem thái độ của Lý Hữu Đắc đối với Trần Tuệ nương rốt cục là gì.

Tưởng Bích Hàm nắm lại đôi bàn tay bắt chéo trước người, móng tay gần như đâm vào da thịt trắng noãn, nàng hơi nghiêng đầu nhìn sang một bên, như muốn xuyên thấu vách tường thăm dò tình hình của Mai viện.

Mai viện.

Trần Tuệ nghe được âm thanh của rất nhiều người bên ngoài đang tiến vào, lập tức dùng sức xoa cho cặp mắt đỏ au, tự dằn lòng mình: Nhìn mi mà xem, một miếng thịt cũng chẳng có mà ăn, cay đắng chưa? Cơm ăn không đủ no, lại còn lại phải giặt quần áo cho người ta, thê thảm chưa? Đáng thương như vậy thê thảm như vậy, không mau khóc đi, còn ngại ngần chi?

Trần Tuệ vất vả nặn ra vài giọt nước mắt, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, khi cửa phòng bị đá văng ra, nàng bèn cuống quít xốc chăn lên, định bò xuống giường, nhưng chân cẳng hình như bất tiện, vừa cử động liền thình lình té ngã, tóc đen như suối theo động tác của nàng tung lên, óng ả xõa đầy đất.

"Trần Tuệ n..." Thanh âm còn mang theo lửa giận của Lý Hữu Đắc tức khắc ngừng lại, bỗng nhìn về phía thân ảnh nhỏ yếu tựa hồ có thể té xỉu bất cứ lúc nào trên mặt đất kia.

======================

Tác giả có lời muốn nói: Người không vì mình, trời tru đất diệt ╮(╯▽╰)╭

PS: Cảm tạ bé cưng Phong Diệp Thiên Nại cùng Ái Sơ thả địa lôi, moa moa hai người~