Đêm khuya có một đóa bạch liên hoa e thẹn nở rộ.
Thẩm Dứu nghĩ một hồi cảm thấy thôn trưởng nói cũng đúng, cô nam quả ca nhi ở chung một nhà rất bất tiện.
Y đang ở trong phòng say giấc thì bỗng nghe thấy ngoài sân có một tiếng vang.
Đi ra ngoài thì thấy, Lâm Cảnh Hành quần áo không chỉnh tề ngã bên bờ giếng, khăn cùng chậu rơi đầy đất.
"Ngươi làm gì vậy?" Thẩm Dứu tùy tiện khoác áo lên người chạy ra đỡ người. Chân đã què còn muốn làm gì? Không ngại bị thương thêm à?
Lâm Cảnh Hành xin lỗi: "Làm phiền đến giấc ngủ của ngươi rồi. Ta chỉ muốn rửa mặt một chút..."
Lâm Cảnh Hành cũng không ngờ, bên cạnh không có người hầu hạ năng lực tự chăm sóc bản thân của hắn lại kém thế. Trước kia ở trong phủ nào là sai vặt, nha hoàn vây quanh hắn, ra ngoài thì có Tiểu Ngũ hầu hạ. Hiện tại thì thảm rồi, muốn lau mặt một chút thôi cũng khó khăn.
Nhưng giây phút này nhìn Thẩm Dứu gắt gao đỡ hắn, hắn lại cảm thấy cũng không hối hận lắm vì đã đuổi Tiểu Ngũ đi.
Lúc này Thẩm Dứu mới phát hiện, vạt áo trước của Lâm Cảnh Hành bị mở ra, dưới ánh trăng có thể thấy tám múi cơ bụng chỉnh tề bên trong. Ánh mắt y lập tức dính vào, ngón tay ngo ngoe rục rịch, muốn sờ một cái ghê.
Không ngờ, người này khuôn mặt phụ huynh còn thân hình thì phụ huynh.... Nghĩ như vậy, Thẩm Dứu dời ánh mắt đi, trước khi dời còn quét lên cơ ngực như ẩn như hiện.
Không đúng, từ từ, hiện tại ta là một ca nhi!
Thẩm Dứu như tìm lại được bản thân, mở to hai mắt buông tay xoay người lưu loát: "Ngươi làm gì? Ngươi mau mặc lại quần áo đi!"
Lâm Cảnh Hành: "....."
Ủa? Alo? Vậy cái người vừa nãy nhiệt tình ăn đậu hủ của ta là ai thế?
Hắn thong thả ung dung thắt lại đai lưng. Lâm Cảnh Hành là con cháu thế gia, từ nhỏ đã học võ, tuy không giỏi như hộ vệ chuyên nghiệp, nhưng cũng tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, đối với dáng người hắn tuyệt đối tự tin.
Rất rõ ràng, Thẩm Dứu vừa lòng với thân hình hắn, thậm chí...Lâm Cảnh Hành nhìn y không được tự nhiên quay đi, hắn cảm thấy Thẩm Dứu có du͙© vọиɠ với hắn.
Nghĩ thông suốt, Lâm Cảnh Hành cười lên giảo hoạt, rất tốt, có du͙© vọиɠ thì dễ nói rồi. Hắn cũng không phải tên ngốc, hắn không giống tên đệ đệ không biết quý trọng cũng không biết nhìn người, nếu Lâm Cảnh Hành hắn đã nhận định thì sẽ không buông tay.
Thẩm Dứu đỡ Lâm Cảnh Hành về phòng rồi lập tức phi về phòng mình. Sao thế này, bản thân suýt nữa không giữ được bình tĩnh! Bị sắc đẹp mê hoặc!
Không phải chỉ là cơ bụng sao? Giới giải trí, boygroup có ai mà không nhìn mặt thì thư sinh, nhưng vén lên thì đều tám múi cơ chứ? Y nhìn mấy thành viên nhóm y tới phát chán, đáng tiếc không phải thẳng nam thì là tỷ muội.
Bằng không y cũng không lưu lạc đến độ bị người trong sách mê hoặc!
Thẩm Dứu lăn qua lộn lại trên giường.
Không được rồi. Người này với tra công thì khác gì nhau đâu? Đều là người gặp nạn, quần áo thì là lượt, nhìn thì biết ngay là công tử thế gia. Nam nhân cổ đại tam thê tứ thϊếp là điều bình thường, chẳng lẽ còn trông cậy vào mặt để có kết quả khác? Tránh được tra công thì lại muốn nhảy vào hố khác, có bị ngốc không hả?
Thẩm Dứu chôn mặt vào chăn, trong lòng mặc niệm: chặt đứt tâm tình còn hỗn loạn, diệt trừ hậu hoạn về sau..... Ah! Là chặt đứt thế gian tình ái! Thiên cổ sẽ lưu lại giai thoại về ta!
Ngày tiếp theo, Thẩm Dứu cứ như thế, trong đầu dâng trào BGM quốc ca rời giường nấu cơm. Vẫn còn tâm tư ái muội? Vậy hát thêm lần nữa.
Hôm nay trong thôn có bán thịt heo, cũng có thịt dê, Thẩm Dứu đều mua một ít, chuẩn bị làm sủi cảo. Hôm qua y mua được một lọ giấm gạo, lát nữa ăn với sủi cảo là tuyệt vời.
Hiện đại thì đều cố gắng cô nghiệp hóa mọi thứ, vỏ sủi cảo có thể mua sẵn hoặc dùng men công nghiệp vừa nhanh vừa tiện, nhưng vị sẽ rất khác với cách làm truyền thống dùng men thuần chủng ủ ra. Cùng là đồ ăn nhưng nguyên liệu hoặc cách làm khác nhau ít thôi cũng có thể làm được món ăn có vị khác biệt.
Lâm Cảnh Hành bị tiết tấu băm thịt nhanh của Thấm Dứu đánh thức. Tối qua sau khi nhìn thấy phản ứng của Thẩm Dứu đã cho hắn sự tự tin rất lớn, Lâm Cảnh Hành lộ ra vẻ gian tà, buông lỏng cổ áo làm lộ ra cổ cùng xương quai xanh.
Nhưng hôm nay y một ánh mắt cũng không thèm cho hắn, nghiêm túc chăm chú gói sủi cảo. Vỏ sủi cảo được cán rất mỏng, cho một lượng nhân vừa đủ, lại dùng hai ngón tay cẩn thận gói lại, một cái sủi cảo tròn tròn mập mạp lập tức thành hình. Thẩm Dứu tốc độ bay nhanh, không bao lâu đã gói được một trăm cái.
Lâm Cảnh Hành cứ ở bên cạnh làm Thẩm Dứu nhìn hắn rất không vừa mắt, trong đầu y đã phải hát đi hát lại bao nhiêu lần quốc ca rồi! Ngươi cứ ở đây làm tâm tình ta thêm loạn, làm tốc độ gói bánh của ta chậm mất một phần năm, y cọc!
"Ngươi có chuyện gì hả? Không có chuyện gì thì đi ra chỗ khác, đừng cản trở ta làm việc." Thẩm Dứu mất kiên nhẫn đuổi người.
Lâm Cảnh Hành ủy khuất, đêm qua ngươi không có đối xử với ta như thế! Nhưng vẫn nghe lời y dịch ra ngoài nhường chỗ cho Thẩm Dứu--- đem l*иg sủi cảo đi hấp, Lâm Cảnh Hành cũng không muốn làm lờ giờ ăn cơm.
Lúc đi ngang qua Thẩm Dứu, Lâm Cảnh Hành nảy ra một kế, hắn giả bộ chân bị đau, méo mó nghiêng ngả lên người Thẩm Dứu.
Thẩm Dứu giật mình! Não đang phát nhạc Đảng cũng bị dừng!
Trong chớp nhoáng, y nhanh chóng phản ứng lại, nhanh chóng tránh ra, trơ mắt nhìn Lâm Cảnh Hành ngã một tiếng 'rầm' trên mặt đất.
Lâm Cảnh Hành: "...."
Thẩm Dứu đỡ cái khay đan, vỗ ngực sợ hãi: "Má ơi, nguy hiểm quá, chút nữa là khay sủi cảo bị ngươi làm hỏng rồi! May mà ta tránh kịp!"
Quý công tử thế gia Lâm Cảnh Hành năm trên mặt đất: ta khổ quạ, ta không phải là công tử được hoan nghênh nhất kinh thành nữa rồi.
Thẩm Dứu quay đầu lại, hung hăng nhẹ thở ra: May mà phản ứng nhanh! Sủi cảo đã được bảo vệ!
Hôm nay cự tuyệt mê hoặc, chặt đứt tình cảm!
Nhưng mà Thẩm Dứu có thể cự tuyệt dụ hoặc, nhưng lại không tránh được mưu mô dụ hoặc. Y biết y cũng không phải tổng tài bá đạo gì đó, cái này cũng không có gì để mà tự hào...
Vì thế sau khi ăn sáng xong, Thẩm Dứu nói mình muốn ra ngoài, để người dụ hoặc kia cô đơn trong nhà.
Lâm dụ hoặc Cảnh Hành: Ủy khuất.jpg
Thẩm Dứu nghĩ kỳ rồi, tuy có tiền vốn có tay nghề, nhưng không có khả năng vừa mở đã mở được quán lớn. Tính đi tính lại cũng cũng chỉ có mình y, tìm người trong thôn tới làm phục vụ bàn hoặc rửa chén còn được, còn muốn tìm người có khả năng nấu ăn e là hơi khó.
Y có thể mở một tiện nhỏ, hai gian tầm 60 mét vuông, bày tầm mười mấy cái bàn đủ cho y bận chết. Nửa năm đầu chờ bồi dưỡng ra nhân thủ, sau này mở rộng quy mô cũng không muộn.
Thực đơn cũng phải nghĩ. Hay là làm tôm? Bên dưới là khoai tây, khoai lang đỏ, măng tây xào, bên trên dải một tầng tôm. Không biết tôm ở cổ đại giá cả thế nào, có dễ mua như hiện đại không, nhưng cũng có thể làm nồi xương sườn, cháo gà,... Hay là mì căn?
Chỉ cần phối nước sốt, nước chấm ngon thì dễ làm nhiều món, cũng giảm bướt áp lực cho đầu bếp. Vài món thường thấy, thêm hai ba món đặc sắc, mới mẻ nào đó thì có thể có một bảng thực đơn hoàn chỉnh rồi.
Vì thế Thẩm Dứu đi tìm nha môn hôm qua, nói yêu cầu của bản thân với họ.
"Ngươi muốn tìm cửa hàng có nhiều mặt tiền hơn so với chỗ hôm qua?" Nha dịch nhẹ nhàng cười cười: "Ngươi cũng thật là, cửa hành nhỏ nhưng kinh doanh ổn định, ngươi có một mình mở tiệm to sẽ rất mệt. Đi, vậy ta mang ngươi đi xem vài chỗ."
Thẩm Dứu: ".....Đa tạ."
Quán ăn không lớn không nhỏ ở phố ẩm thực cũng nhiều, nhưng khu vực tốt đã được thuê gần hết. Vòng đi vòng lại, Thẩm Dứu nhìn trúng một cửa hàng ở đầu phố, diện tích không lớn lắm tầm 50 mét vuông, nhưng có lầu hai, còn có mấy cái ghế, mua thêm chút đồ là ổn. Phía sau cửa tiệm còn có một cái viện nhỏ, có ba phòng, tuy không lớn nhưng nghỉ ngơi thì vẫn ổn.
"Vị trí này ở đầu phố, giá có hơi đắt một chút. Ngươi là người quen của Tôn sư gia nên ta cũng nói luôn giá." Nha dịch tra sổ sách, giơ năm ngón tay về hướng Thẩm Dứu: "Một tháng năm lượng."
Thẩm Dứu hiện tại không để ý tới chút tiền ấy, y có một khoản tiền dư dả, chủ yếu là vì kiếm tích phân nên đắt một chút cũng không sao. Y lập tức thanh toán tiền cọc, hẹn chủ nhà mai gặp mặt để ký giấy thuê nửa năm.
Chính sự thuận lợi, trười còn sớm nên y quyết định ở lại trong thành đi vòng quanh, khao cho bản thân một trò.
Không nói hai lời, là đi tiêu tiền đó!
Thẩm Dứu yêu tiền, đam mê kiếm tiền nhưng cũng không vì niềm yêu thích mà cần kiệm nhịn tiêu.
Đầu tiên y đi mua cho Lâm Cảnh Hành một cái nạng-- để cho hắn tự đi, nhất định không nên để sự việc đêm qua xảy ra một lần nào nữa!
Thứ hai là đi mua cho bản thân ít quần áo.
Vải thô mặc xấu quá! Ít nhất cũng nên đổi áo trong mặc cho thoải mái. Ô loại này thoáng khí, sờ cũng không tồi. Lụa này sờ lên cũng mềm ghê. Mua! Mua toàn bộ!
Áo ngoài cũng mjua hai kiện. Ra ngoài buôn bán không nên để người ta nhìn vẻ bề ngoài mà khinh thường mình. Thẩm Dứu tự tìm cho bản thân một cái cớ.
Bà chủ thấy sắp kiếm được một khoản tiền lớn, liền cười không khép miệng, nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ với Thẩm Dứu: "Tiểu ca nhi, quán ta còn có túi tiền thêu, khăn tay thêu rất đẹp, đều là từ kinh thành chuyển đến đó~."
Trong tiệm còn có phụ kiện phối với quần áo, ngoài túi tiền còn có khăn tay, đai lưng thêu hoa, quạt giấy,... Thẩm Dứu không có hứng thú lắm, y cũng chỉ là ca nhi nửa mùa, mấy đồ này nữ tính quá không hợp với hắn.
Nhưng mà có một vật cần mua. Thẩm Dứu chọn một cái dải đai buộc trên đầu: "Tính tiền cả cái này."
Từ khi xuyên qua, y cảm thấy hơi bài xích thân phận ca nhi này. Đây cũng chỉ là thiết lập, cũng không phải bản thân y thật sự, y cũng không hay để tâm lắm--- Nhưng diện mạo y lại khiến y bối rối: ở trên phố bị không ít đàn ông nhìn chằm chằm vây xem, tuyệt đối là trải nghiệm không nên có nhiều. Thẩm Dứu sờ sờ nốt ruồi son trên trán, vẫn là che đi, đây là cổ đại, mấy chuyện quấy rồi trên đường cũng nhiều lắm.
Bao lớn bao nhỏ mua một đống, đam mê mua sắm được thỏa mãn. Y đang định xách đồ về nhà thì trời đổ mưa.