Chương 7

Hậu cung xưa nay là nơi tranh đấu, từ chính cung Hoàng hậu cho đến Hoán Y Cục thấp kém nhất đều hi vọng được sủng ái, mong một ngày có thể biến thành phượng hoàng bay lên cành cao. Vua chỉ là một phàm nhân, há có thể ban ân hết tất cả? Bởi vậy cũng không thể được chu đáo. Mà hậu cung chính là thiên hạ của đàn bà.

Năm thứ 6 – Thành Đế: Thái tử Hạ Sí Lễ rơi xuống nước, suýt chết đuối, từ đó về sau sức khỏe yếu kém. Trần Hoàng hậu mời được đạo sĩ vân du bốn phương bắt mạch cho Thái tử, nói Thái tử sẽ không sống quá 20 tuổi, Trần Hoàng hậu kinh sợ dẫn đến tâm bệnh.

Năm thứ 15 – Thành Đế: Thành Đế sủng ái Ngụy quý phi, muốn phế Hậu. Mùa thu cùng năm, Trần Hoàng hậu lần hai sinh Hạ Sí Mạch. Quần thần trên dưới dâng tấu can gián. Trần Hoàng hậu bảo trụ được Hậu vị.

Năm thứ 20 – Thành Đế: Thành Đế chết bất đắc kỳ tử. Thái tử kế vị. Trần Hoàng hậu lên làm Hoàng Thái Hậu, phong hào An Hiền. Hạ Sí Mạch tấn phong Cảnh Vương.

Thái Hậu nửa đời vinh hoa phú quý hơn người thế nhưng vẫn có chuyện cũ không muốn nhắc đến, mỗi lần nhớ lại cảm xúc đều là trăm mối ngổn ngang:

Bà xuất thân danh môn. Suốt 28 năm hôn nhân với Thái tử khi đó – chính là Thành Đế – vợ chồng son ân ái đủ đường, lại sinh hạ Đại hoàng tử, trợ giúp Thái tử lên ngôi. Tiền đồ vô hạn! Ai ngờ, phong vân bão táp đến, một con người rồi cũng sẽ có họa có phúc, dù sớm hay muộn…

Hạ Sí Lễ nghịch nước trượt chân, thành bệnh quấn thân; Thành Đế lại dời tình yêu, sủng ái Ngụy quý phi, chỉ chờ Ngụy quý phi sinh hạ lân nhi sẽ phế Hậu.

Loạn trong giặc ngoài, Hậu vị nhất thời tràn ngập nguy cơ…

May mà trời không tuyệt đường người, Trần Hoàng hậu có thai cùng lúc với Ngụy quý phi. Con trai chính là lợi thế. Ngụy quý phi sinh trước, là một long tử. Tiên Đế mừng rỡ khôn cùng.

Nửa tháng sau, Trần Hoàng hậu cũng sinh hạ, nhưng không ngờ là Công chúa. Song, Trần Hoàng hậu đã có an bài.

Bà đỡ và cung nữ hầu hạ đều là tâm phúc đáng tin cậy…

Trần Hoàng hậu nhìn con trong lòng, nước mắt rơi như mưa. Hai đứa, một ốm yếu, một là con gái thì lấy gì tranh giành với Ngụy quý phi? Người làm đại sự thì phải mạnh mẽ, quyết đoán – Trần Hoàng hậu lau khô nước mắt, cho người báo với Thành Đế tin vui nói: Đã sinh được Hoàng tử. Và với hai hoàng tử, Trần Hoàng hậu có chỗ dựa. Nhưng vẫn chưa đủ. Trần Hoàng hậu thu lại tính tình cao ngạo kiêu căng, ứng xử càng thêm hiếu kính, ẩn nhẫn nhượng bộ, chính thức làm một Mẫu Nghi Thiên Hạ Hiền Lương Thục Đức. Hậu vị vì thế vững như thái sơn.

Không ngờ người tính không bằng trời tính, Thành Đế chết bất đắc kỳ tử, chưa kịp để lại di chiếu đã thăng thiên. Đại Hoàng tử mặc dù thân thể suy nhược nhưng theo tổ chế, được kế vị. Đứa con thứ, 5 tuổi của Trần Hoàng hậu được tấn phong Cảnh Vương. Con trai của Ngụy quý phi được tấn phong Kiền Vương. Còn lại đều có phong hào riêng.

Khi còn là Hoàng hậu, bà phải giấu kín bí mật này; nay đã là Thái Hậu, bà vẫn phải giấu; giờ sắp là Hoàng Thái Hậu, vẫn thế.

Một ngày nào đó, thời cơ đến, bà sẽ công khai: Cảnh Vương Hạ Sí Mạchquyền cao chức trọng là con gái!

Thái Hậu: “Con tính làm tgì?” Cũng không thể nữ phẫn nam trang cả đời.

Hạ Sí Mạch hồi còn nhỏ, vô ưu vô lo, không biết mình có gì khác với đám Hoàng tử. Thậm chí còn tinh nghịch hơn. Mãi cho đến năm nàng 12 tuổi, lần đầu tiên có quỳ thủy, nàng sợ đến khóc không ngừng, chạy đến mẫu hậu an ủi mới biết mình là con gái. Từ đó, nàng hiểu được mọi chuyện. Khó trách nàng luôn được che chở, trông chừng cẩn thận… Thì ra là do nàng có bí mật lớn. Mẫu hậu nàng nói, bà làm như thế là do tình thế bắt buộc. Hạ Sí Mạch đã quên mình thuyết phục bản thân chấp nhận chuyện này như thế nào, nàng chỉ nhớ mẫu hậu nói:

Định mệnh là Hoàng tộc, trở thành người bề trên, cũng có những chuyện không thể làm theo ý mình. Người bề trên ít nhất không phải làm cá trên thớt, mặc người chém gϊếŧ; nhẫn những thứ mà thường nhân không thể nhẫn; cam chịu những thứ mà thường nhân không thể cam chịu…

Được Tiên Đế ngu ngốc cùng Thái Hậu nâng đỡ, Hạ Sí Mạch từng bước một bò lêи đỉиɦ của quyền lực! Nhưng cái giá phải trả chỉ có nàng biết. Vốn là hồng nhan nhưng phải lấy thân nam hán gặp người… Chỉ có khi đêm dài yên tĩnh, khi xõa tóc xuống, nàng mới thấy được mình chân thật trong gương đồng…

Trải qua những chuyện không bình thường như thế, Hạ Sí Mạch trưởng thành sớm hơn so với bạn bè cùng lứa.

Năm 14 tuổi, trong đại điển phong Hậu, Hạ Sí Mạch gặp Tuyên Cẩn lần đầu. Tâm hồn nàng bay thẳng lên trời cao. Tuyên Cẩn mặc phượng bào lộng lẫy, cao quý, dung nhan tuyệt thế không nhiễm bụi trần. Hạ Sí Mạch cảm thấy toàn bộ từ ngữ trong sách nàng đọc không thể miêu tả hết vẻ đẹp của Tuyên Cẩn. Khi đó, Hạ Sí Mạch đã rất xúc động.

Phụ nữ… thì phải là như thế!

Từ đó, Hạ Sí Mạch bắt đầu hâm mộ hoàng huynh Hạ Sí Lễ của mình, không biết tu được phúc đức mấy đời mới lấy được Tuyên Cẩn. Nàng hận mình tại sao không phải là đàn ông thật? Bây giờ nàng có gặp Tuyên Cẩn trước đi chăng nữa thì cũng không thể cưới Tuyên Cẩn! Song, trăm triệu lần không ngờ, Hạ Sí Lễ lạnh nhạt Tuyên Cẩn.

Thực ra, Hạ Sí Mạch vui mừng nhiều hơn, bởi vì Tuyên Cẩn trong lòng nàng chính là tiên nữ, nàng sẽ không tha cho bất kì kẻ nào dám vấy bẩn Tuyên Cẩn. Mặt khác, nàng cảm thấy bất bình cho Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn phải là người tôn quý nhất trên đời này chứ không phải là người bị vứt bỏ!

Hạ Sí Mạch phẫn nộ.

Hạ Sí Mạch biết mình có bao nhiêu yếu kém, bởi nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Nàng bất lực.

Từ lòng ái mộ ban đầu dần dần chuyển sang ham muốn chiếm giữ, Hạ Sí Mạch không quan tâm mình là trai hay gái, nàng chỉ có một tâm nguyện duy nhất đó là: Kiếp này nhất định phải cưới được Tuyên Cẩn! Biến Tuyên Cẩn thành người của mình để cả đời yêu thương!

10 năm thấm thoát trôi qua, Hạ Sí Mạch sắp xếp hết thảy từ lâu, chuẩn bị mọi chuyện, chỉ còn chờ cơ hội. Chủ yếu là trái tim Tuyên Cẩn. Hạ Sí Mạch không chỉ muốn thể xác Tuyên Cẩn, mà còn muốn cả trái tim Tuyên Cẩn. Hạ Sí Mạch muốn Tuyên Cẩn cam tâm tình nguyện chấp nhận mình. Đương nhiên, Hạ Sí Mạch biết chuyện này có bao nhiêu khó khăn… Đầu tiên là vứt bỏ luân thường đạo lý, dù sao Tuyên Cẩn cũng là chị dâu nàng. Tiếp đó là thân phận thật sự của cả hai: nữ nhi.

Khó khăn chồng chất, nhưng Hạ Sí Mạch lại không lo lắng, vì nàng tin rằng tấm lòng chân thành của mình nhất định sẽ thành công!

Song không thể phủ nhận, nàng vẫn là nóng vội.

Cũng do nàng ẩn nhẫn đã lâu, nhất thời sai lầm cũng có thể hiểu… Bất quá làm Tuyên Cẩn hận nàng cũng là một khởi đầu không tệ; so với không có cái gì thì vẫn tốt hơn. .. Oan gia không phải như thế sao? Nghĩ đến Tuyên Cẩn, Hạ Sí Mạch mỉm cười, ngay cả Thái Hậu hỏi cũng chưa trả lời.

Thái Hậu nhìn nàng mặt mày ẩn tình cũng đoán được bảy tám phần. Bà tò mò nàng có ý trung nhân khi nào mà chưa bao giờ nghe nàng nói? Hơn nữa Hạ Sí Mạch làm việc cẩn thận – dù là ở trước mặt bà cũng là bộ dáng thâm tàng bất lộ – mà lúc này lại không chút nào che giấu tâm tình… Chẳng lẽ sắp có chuyện tốt? Thái hậu nghĩ. Bà rất hy vọng Hạ Sí Mạch sớm khôi phục lại thân phận thật sự của mình, nhưng thời cuộc chưa định; nếu chiêu cáo Hạ Sí Mạch không phải Vương gia mà là Công chúa thì uy danh có thể sẽ biến mất hoàn toàn. Phe ủng hộ chắc chắn sẽ phản đối. Triều chính tất loạn.

Thái Hậu muốn biết ý trung nhân của Hạ Sí Mạch là ai, nhưng sợ hỏi rồi đυ.ng phải nàng cố kỵ. Nàng một khi cố chấp thì đố ai cản được, cho nên, vô luận như thế nào bà cũng chỉ khuyên nhủ rằng, mặc kệ thích ai, phải chờ sau khi Tân Hoàng đăng cơ ổn định mới được. Dù ủy khuất nàng như thế, nhưng đó cũng là vì Đại Sở, ngày sau bà còn có thể diện đi gặp liệt tổ liệt tông Hạ gia.

Thái Hậu: “Mạch nhi, con quyết định cho Thái tử lên ngôi?”

Hạ Sí Mạch nghe hỏi vậy cũng phục hồi tâm trạng. Giải quyết chuyện ngôi vị mới là việc cấp bách.

“Dạ, không sai. Nhi thần thấy Lẫm nhi rất có tư cách.”

“Đã vậy cần gì vòng vèo? Ngày đó cứ gạt bỏ Dung phi không phải tốt hơn sao?”

“Nhi thần muốn nhìn xem quan viên nào có dị tâm.”

“Ai gia không hỏi chính sự nhưng cũng biết một đạo lý: Phàm là việc gì cũng phải có sự cân bằng. Nếu tất cả đại thần đều ỷ vào ngài, về sau ai tới chỉ sai cho? Dù có tài đức như Thái Tông cũng có thời điểm phạm sai lầm. Lời thật thì khó nghe, một hai người không phục thì thôi, bọn họ cũng không phải là nịnh thần, không nên đuổi tận gϊếŧ tuyệt.”

Hạ Sí Mạch cười, “Mẫu hậu thật sự là nữ trung hào kiệt! Trong bày mưu, ngoài quyết đoán, không bước ra cung nhưng lại biết chuyện thiên hạ. Nhi thần làm gì đều không gạt được tuệ nhãn của mẫu hậu!”

“Chỉ giỏi nịnh hót! Ai gia xưa nay mặc kệ ngài làm gì, nhưng lần này nhất định không được quá đáng. Nhất là đổi cũ thay mới. Nếu gây oán than khắp nơi, sẽ không có lợi gì cho ngài, cho Đại Sở cả.”

“Đạo lý này nhi thần đã biết. Cho nên, những người phản đối nhi thần chẳng những sẽ không bị trừng phạt mà còn được trọng dụng. Ngược lại, những nịnh thần, cần dọn dẹp thì dọn dẹp.”

Thái Hậu gật đầu tán thành. Hạ Sí Mạch có địa vị như ngày hôm nay là vì nàng biết dùng người. Bà cũng thả lỏng:

“Một khi đã như vậy thì tùy ngài. À, ai gia quên nói. Hôm nay đứng trốn ở thiên điện chính là Dung phi. Phượng bào Thái Hậu nàng cũng làm rồi, ngài lại cho nàng công dã tràng như vậy e là nàng sẽ không để yên đâu.”

“Tâm cơ Dung phi chỉ có thế mà muốn làm Thái hậu, Mẫu Nghi Thiên Hạ?”

“Đan nhi có mẫu phi như vậy, ngày sau sẽ khó thành tài lắm đây. Trái lại, Hoàng hậu xuất thân danh môn, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Thái tử dù còn nhỏ, nhưng được nàng dạy dỗ, hiểu được nhiều đạo lý, ai gia thấy mà vui mừng. Nếu hỏi ai gia, ai gia dĩ nhiên thành toàn!”

“Đáng tiếc… Hoàng hậu lại không cần tấm lòng này… Nhi thần cũng nói như thế, nhưng Hoàng hậu cự tuyệt thẳng thừng.”

Thái hậu nghĩ tới thái độ Tuyên Cẩn, cũng biết Hạ Sí Mạch không nói dối. Tuyên Cẩn quả thật là không tranh giành gì cả. Chẳng qua, điều đó không có nghĩa là Tuyên Cẩn không đáp ứng.

Thái Hậu: “Năm đó, ai gia đã đi sai một nước cờ. Nghĩ rằng hoàng huynh ngài không có tư cách làm Hoàng Đế, cho nên mới dồn hết tâm huyết cho ngài. Kết quả thì sao? Hoàng huynh ngài kế vị, ngược lại làm bại hoại triều cương… Nếu không phải ngài, và các nguyên lão giúp, e là đại nghiệp trăm năm của Đại Sở đã bị hủy rồi. Lần này quyết không thể chọn lầm người, Thái tử là lựa chọn tốt nhất! Hoàng hậu không thể chỉ lo thân mình, không để ý đến Đại Sở!”

Hạ Sí Mạch muốn Thái tử kế vị là bởi vì cậu là con của Tuyên Cẩn, chứ một tiểu hài tử thì có thể làm gì? Triều chính đều là nàng quyết định cả rồi. Hiện tại nghe Thái Hậu phân tích, Hạ Sí Mạch tự tin hẳn lên, phụ họa:

“Mẫu hậu nói chí phải! Nhi thần có một ý tưởng, muốn nghe ý kiến của người.”

“Muốn nhϊếp chính thì không cần hỏi nữa.” Bà không quản được chuyện này.

“Lẫm nhi mới 10 tuổi à, nhi thần đương nhiên biết nên làm việc gì… Nhi thần muốn Hoàng hậu cùng buông rèm chấp chính!”

Thái hậu sững sờ, “Hậu cung không can thiệp triều chính, đây là tổ chế!”

“Nhi thần biết. Nhưng mà Lẫm nhi còn nhỏ, nếu để mẫu thân nó ân cần dạy bảo thì nhi thần nghĩ nó nhất định sẽ nhanh trưởng thành hơn. Huống hồ chính vụ của nhi thần còn nhiều, không có thời gian chiếu cố đâu. Lỡ như xao nhãng nó rồi phụ lòng kỳ vọng mẫu hậu…”

Thái Hậu trầm tư. Điều Hạ Sí Mạch băn khoăn cũng đúng. Chỉ là hậu cung thật không thể can dự triều chính… Nhưng nghĩ đến tính cách Tuyên Cẩn, bà thấy yên tâm.

Quả thật, Thái Hậu sợ Hạ Du Lẫm biến thành Tiên Đế thứ hai…

“Nếu ngài đã tính như vậy thì cứ làm đi.”