Chương 30

“Cô ba, cô ngủ chưa?”

Tuyên Cẩn vừa lim dim thì nghe Ly hỏi, tuy mệt nhưng nàng vẫn lên tiếng, mở mắt ra nhìn thấy Ly đang chống tay mở to mắt nhìn mình, nàng không khỏi bội phục cháu nó tinh lực tràn đầy, cả ngày không thấy nó nhàn rỗi vậy mà giờ này còn có tinh thần như thế.

Tưởng nó muốn nói cái gì, ai ngờ mãi mới thốt ra một câu “Cô ba thật sự rất đẹp.” Nàng nghe xong ngược lại không thấy vui mà là cảm khái. Đường đời của nàng đến nay đều dựa vào dung mạo. Vì dung mạo này mà năm xưa mới bị tuyển vào cung, có được địa vị như ngày nay. Nhưng cái giá cũng không rẻ. Tình cảm, tự do đều không có, xinh đẹp làm gì đâu. Mèo khen mèo dài đuôi thôi. Huống hồ hồng nhan sẽ phai tàn, chỉ còn lại sự cô đơn… 10 năm qua là như thế, 20 năm nữa cũng là như thế. Nàng chợt nghĩ đến Hạ Sí Mạch, cái tên không có lễ giáo bất chấp hậu quả theo đuổi nàng, thậm chí còn tuyên bố không phải nàng thì không cưới… Y cũng coi trọng bề ngoài của nàng ư?

Ly: “Chắc chắn có rất nhiều người yêu cô ba, phải không cô ba?”

“Ai gia là Thái Hậu, không thể có cảm tình.”



Ly bĩu môi, “Cô gạt con. Con biết có ba người nè.”‎

“Hả?” Tuyên Cẩn nhíu mày. Ở đâu ra mà nhiều vậy? Nàng cũng muốn nghe thử.

Ly giơ ngón tay đếm, “Người thứ nhất khỏi nói cũng biết, toàn thành đều biết hết trơn rồi.”

Tuyên Cẩn biết Ly nói đến Hạ Sí Mạch. Nàng cũng không ngờ ở ngoài từ đầu đường đến cuối ngõ đều biết…

Ly nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hừ! Cảnh Vương ỷ vào quyền thế của mình mới dám có ý xấu với cô ba, cô ba không được thích y đâu đấy!”

Tuyên Cẩn không biết vì sao Ly phản cảm với Hạ Sí Mạch như vậy, nàng hỏi:

“Hình như con rất ghét Cảnh Vương sao, y đã đắc tội con?”

“Đắc tội thì không. Nhưng mà y có suy nghĩ bất thường với cô ba, là y không đúng!”

“Thật ra, giữa ta và y, phức tạp hơn nhiều so với con tưởng tượng. Cảnh Vương cũng không phải ỷ thế hϊếp người…” Nói đến đây Tuyên Cẩn im bặt… Cớ sao ta biện giải giúp y? Nàng nghĩ.

“Cô ba… cô thích y rồi?”

“Đương nhiên không phải.Y rất đáng ghét, ta không thích y.”

“Vậy là tốt rồi…”

Tuyên Cẩn sợ Ly lại tiếp tục hỏi về Hạ Sí Mạch – ngay cả nàng còn cảm thấy quan hệ của bọn họ hơi lộn xộn – sợ càng nói càng loạn, nàng đổi đề tài:

“Mới có một thôi, còn hai nữa đâu?”

Ly cũng không thích nhắc tới Hạ Sí Mạch. Nàng duỗi ra thêm một ngón tay, “Người thứ hai này là một người si tình, thích cô ba nhiều năm rồi.”

Tuyên Cẩn đầu tiên là sửng sốt. Sau đó thì đoán được Ly đang nói ai. Nàng cũng không ngờ Ly biết nhiều chuyện như vậy. Nàng lại nghĩ đến chuyện mình muốn tác hợp nhỏ với Cao Hành, nàng muốn xem Ly nghĩ thế nào nên không đáp lời, để nhỏ tự nói hết.‎

Ly: “Cao Hành đại ca tuy không tệ, nhưng con thấy y không xứng với cô ba. Nếu con là y, một khi đã có hôn ước, dù liều mạng cũng phải cưới cô ba về. Nói thẳng ra là y sợ chết, y không dám bất chấp gian nguy. Vậy nên cho dù y chung tình nhiều năm cũng không đáng để để ý.”

Nàng giận Cao Hành – còn từng rất hận – bởi trước đó bọn họ còn thề nguyền như chim liền cánh vậy mà một khắc sau tai họa đến thì tự đâu bay mất. Đến sau này nàng mới biết Cao Hành cũng là bất đắc dĩ, nên mới tha thứ. Bằng không e là đến giờ cũng còn hận.

“Lưu Ly, con gặp Cao Hành rồi à?”

Ly gật đầu, “Độ nửa năm trước. Cao Hành đại ca đến nhà bái phỏng.”

“Con thấy Cao Hành như thế nào?”

Ly suy nghĩ một lúc, mới nói:

“Ngoại hình tất nhiên là nhất biểu nhân tài. Nói năng cũng bất phàm. Cử chỉ tao nhã… Tóm lại là không tệ.”

Tuyên Cẩn thấy Ly đánh giá cao Cao Hành thì càng thêm nắm chắc – mặc dù nghe xưng hô là đại ca song nàng cũng không có để ý đến tuổi tác hai người cách nhau hơi xa… Nàng nói:

“Cha con có nói lại ý của ta cho con biết không?”

Ly biến sắc, bắt tay Tuyên Cẩn, “Cô ba, con muốn nói cái này cho cô biết, con không chịu đâu…”

“Ta và Cao Hành đã là chuyện xưa. Mười năm không gặp y rồi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Con nói y còn để ý ta đó chỉ là ảo giác của con thôi. Nếu con thích y, con nên gả cho y. Cao Hành dù luận về gia thế hay nhân phẩm đều là lựa chọn tốt nhất. Con gả cho y, đó là hạnh phúc của con.”

Ly la lên: “Con nói thích y khi nào chứ?! Cao Hành đại ca tuy là người tốt, nhưng y chẳng liên quan gì đến con! Con không thích y, con sẽ không gả!”

Tuyên Cẩn nhìn nhỏ nóng đến mặt đỏ bừng, không giống như thẹn thùng, tuy có thất vọng nhưng nếu nhỏ không thích thì nàng cũng không miễn cưỡng.

“Thôi thôi, được rồi, không gả thì không gả. Con xem con kìa, gấp gáp cái gì? Cứ như cô ba bức con vậy… À! Thái độ kiên quyết như vậy, có người yêu rồi đúng không?”‎

Ly đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu không đáp.

“Hiếm khi thấy con ngượng ngùng… Nói nghe xem, con thích ai, cô ba chỉ hôn cho con.”

Ly ngẩng đầu nhìn Tuyên Cẩn, mặt từ hồng chuyển sang trắng, nàng cắn môi lắc đầu và có vẻ buồn rầu.

Tuyên Cẩn: “Ơ… công tử nhà nào mà khó mở miệng vậy? Có vợ rồi ư?”

Ly lắc đầu.

“Không môn đăng hộ đối?”

Ly lắc đầu.

“Cái gì con cũng không nói, cô ba không giúp con được.”

Ly muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói được cái tên nào. “Cô ba đừng hỏi nữa mà. Người con thích… đời này không thể bên nhau…”

Còn nhỏ mà đã có bực này cảm khái, Tuyên Cẩn cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Nếu nhỏ không chịu nói cchứng tonàng cũng không giúp được gì. Nàng không hỏi thêm gì nữa.

“Không còn sớm nữa, con ngủ đi.”

“Cô ba… cô không muốn biết người cuối cùng là ai hở?”

Tuyên Cẩn khoát tay. Người ta ái mộ nàng thì quan hệ gì với nàng? Một Hạ Sí Mạch đã đau đầu lắm rồi, thêm một người nữa thì cũng chỉ thêm phiền.

“Con ngủ đi.” Tuyên Cẩn nghiêng người, đưa lưng về phía Ly.

Ly nhìn bóng lưng Tuyên Cẩn một hồi lâu, không tiếng động mà thở dài. Nàng không dám lại gần hơn, chỉ nghe hương thơm trên người Tuyên Cẩn và từ từ đi vào giấc mộng.

+‎



Hạ Sí Mạch vẫn như mọi ngày, sáng sớm vào cung dùng bữa sáng với Tuyên Cẩn, sau là hai người cùng nhau thượng triều, song hôm nay hơi khác là Tuyên Cẩn vẫn chưa dậy. Sương nói tối qua nương nương tán gẫu cùng Ly tiểu thư quá muộn nên ngủ trễ, nên bây giờ vẫn chưa dậy. Hạ Sí Mạch lại nhớ lại khoảnh khắc mỹ nhân thức giấc kia thì tâm hồn xao động… Dù sao xông vào phòng Tuyên Cẩn cũng không phải có lần này.

Ta nên đi vào nhìn một cái đi! Ăn không được thì nhìn cho đỡ thèm!

Hạ Sí Mạch sẽ bước vào nhưng Sương ngăn lại:

“Vương gia, ngài không được vào!”

Hạ Sí Mạch nhíu mày, “Bổn vương và nương nương đã đến bước này, nhìn một chút thì thế nào?”

Nói thật thì Sương cũng không biết hai người đã phát triển đến nước nào, mà lần nào đυ.ng mặt cũng đều làm nàng đỏ mặt. Tuyên Cẩn cũng không nói gì cho nên nàng cũng không biết. Song, đặt ở bình thường, Hạ Sí Mạch muốn xông vào nàng còn có thể miễn cưỡng nhường đường, nhưng hôm nay…

Sương: “Ly tiểu thư đang ở trong cùng nương nương, ngài vào không tiện đâu.”

“À… nha đầu kia đang ở đấy à! Bổn vương không tiện thật.”

Một lát sau, Hạ Sí Mạch tỉnh ra và cả kinh:

“Cái gì? Ngươi nói Tuyên Lưu Ly ngủ ở trong???”

Sương giật mình. Có gì ngạc nhiên đâu? Nàng vô tội gật đầu.

Hạ Sí Mạch giận dữ, “Buồn cười! Con bé tại sao có thể cùng Cẩn nhi… ngủ chung?”

Sương muốn nói cô cháu người ta đã lâu không gặp nên muốn tâm sự, ngủ chung thì có gì không ổn? Bất quá nàng nghĩ lại: Cảnh Vương đã từng an bài cách ly Hoàng thượng và Thái Hậu ra là vì không muốn họ gần gũi… Hầu như là y không cho phép bất luận kẻ nào đến gần Thái Hậu cả – mẹ con hãy còn như thế huống gì cô cháu? Sương liền hiểu ra vương gia thật đúng là… ai cũng ghen cho được.

Hạ Sí Mạch trầm trọng ra lệnh:

“Mau gọi Lưu Ly thức dậy, bổn vương muốn vào.”

Thấy Hạ Sí Mạch giận dữ, bộ dạng không thể đùa, Sương vội đi vào bẩm báo.

Tuyên Cẩn nghe Hạ Sí Mạch phát hỏa ở ngoài thì đen mặt. Mới sáng sớm, ai lại chọc y rồi?

Tuyên Cẩn thấy Ly còn ngủ, nàng cũng không gọi nhỏ dậy, mà dứng dậy thay y phục. Nàng đi ra nội thất, thấy Hạ Sí Mạch chống nạnh và mặt sương lạnh nhìn mình.

“Sắc mặt khó coi như vậy, ai chọc ngài?”

Hạ Sí Mạch lớn tiếng nói, “Nàng còn nói! Tại sao nàng để ngoại nhân ở trong phòng?”

Tuyên Cẩn nhíu mày, “Cái gì ngoại nhân? Ta và cháu tán gẫu đêm khuya có gì không ổn?”

“Đương nhiên không ổn! Tóm lại là ta không thích nàng ngủ cùng người khác!”

Xem y nói kìa, cứ như ta vụиɠ ŧяộʍ vậy! Tuyên Cẩn nổi giận, “Vớ vẩn! Ngài là ai mà xen vào chuyện của ta?”

Ta là ai? Ta là ai ư? Hạ Sí Mạch mặc niệm hai lần, đến bên tai Tuyên Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nếu nàng đã cố ý, vậy ta sẽ không ngại biến nàng thành người của ta đâu nhé!”