Chương 3

“Đa tạ vương gia cân nhắc. Bổn cung biết, nhưng vẫn thấy không ổn. Hoàng thượng có hai hoàng tử, nếu đã có di chiếu truyền ngôi cho Nhị hoàng tử, xin mời vương gia dời bước đến chỗ Dung phi, thương nghị với Dung phi. Bổn cung còn có chuyện trọng yếu, thứ cho không thể bồi lâu.”

Khi Tuyên Cẩn đang suy nghĩ, thấy ánh mắt suồng sã của Hạ Sí Mạch, nàng bực mình. Đồng thời cũng nghĩ đến, Lẫm Nhi có thể đăng cơ dĩ nhiên là tốt, nhưng bị khống chế cũng không dễ chịu. Huống chi, tính tình Cảnh vương khó dò, thậm chí là mang lòng tư với nàng. Đồng ý với hắn chẳng khác nào làm bạn với sài lang? Họa phúc khó biết, không bằng buông tha. Nàng không tin Lẫm Nhi đã không uy hϊếp được hắn, mà hắn vẫn muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt mẹ con nàng.

Hạ Sí Mạch không đoán được Tuyên Cẩn sẽ cự tuyệt nhanh như vậy, thấy Tuyên Cẩn sắp đi thì kéo tay nàng lại, lạnh giọng hỏi:

“Hoàng hậu nghĩ kỹ chưa? Nếu nhị hoàng tử đăng cơ thì hậu cung này sẽ không có chỗ cho hai mẹ con nàng đâu. Mà cũng không có nơi nào cho mẹ con nàng yên ổn cả.”

“Muốn đánh muốn gϊếŧ tự nhiên, làm gì cũng được.” Tuyên Cẩn ảm đạm mà cười.

Hạ Sí Mạch sững sờ. Cái gọi là nhất tiếu khuynh thành cùng lắm cũng chỉ đến như vậy đi.

Tuyên Cẩn thừa lúc Hạ Sí Mạch ngẩn ra mà thoát khỏi cái tay đang níu nàng, hét lớn một tiếng:

“Người đâu!”

Một loạt tiếng bước chân – Ngâm Tuyết, Ngâm Sương chạy tới đầu tiên. Hai người lo lắng nhìn đến Tuyên Cẩn không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra. Hai người vén áo hành lễ với Hạ Sí Mạch xong một trái một phải đứng bên cạnh Tuyên Cẩn.

Từ Thăng mang theo thái giám nâng kiệu đi tới, hỏi Tuyên Cẩn:

“Nương nương, có thể đi rồi?”

“Đi thôi.” Tuyên Cẩn vịn tay Ngâm Tuyết, bước lên liễn, không thèm nhìn Hạ Sí Mạch.

Đợi cho đoàn người đi hết, một thị vệ đi lại hỏi Hạ Sí Mạch:

“Vương gia, chúng ta cũng đi Ngọc Hi Cung?”

Hạ Sí Mạch lúc này mới lấy lại tinh thần, phát hiện người đã không còn, lại nhìn trên tay có dấu răng lưu lại, chàng đưa lên mũi, như là ngửi được mùi thơm ngát, tinh thần không khỏi rung động.

Khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng nguyên thủy, Hạ Sí Mạch nói:

“Đi, đi xem náo nhiệt thôi.”

*****

Văn võ bá quan đứng đầy bên ngoài Ngọc Hi Cung, nhìn thấy liễn Tuyên Cẩn đến liền đồng loạt quỳ xuống và hô to nương nương thiên tuế.

Tuyên Cẩn bước xuống liễn, đi qua tất cả các bá quan. Khi lên bậc thềm, đầu không đổi hướng bỏ lại một câu “Bình thân.”

Ngoại điện Ngọc Hi Cung cũng đứng đầy người – các phi tần từ lớn đến nhỏ nhìn thấy Tuyên Cẩn đều đồng loạt hành lễ.

Tuyên Cẩn phất tay, “Miễn hết đi.” Và nàng bất động thanh sắc nhanh chóng xem xét tất cả mọi người, phát hiện Dung phi và nhị hoàng tử Hạ Du Đan không có. Thái hậu cũng không.

Từ Thăng dẫn Tuyên Cẩn vào nội điện. Tuyên Cẩn nhìn vào bài trí bên trong: Vách tường hành lang treo đầy tranh ảnh đạo sĩ; giữa điện có một cái đỉnh ba chân, cắm ba cây nhang lớn, và một bồ đoàn màu vàng đã bẹp vì ngồi lâu. Từ khi hoàng thượng đam mê tu tiên, hoàng thượng đã biến đổi tẩm cung của mình thành đạo trường – bình thường cũng không vào triều mà trốn ở đây tu luyện cả ngày. Quyết tâm thành tiên nhưng không bỏ nữ sắc. Tất nhiên, Dung phi đến đây là thường xuyên. Còn Tuyên Cẩn, cũng cỡ năm năm rồi chưa từng đặt chân đến.

Chưa đến chính điện đã nghe thấy tiếng khóc; thanh âm nào rõ nhất thì chính là Dung phi, thanh âm trầm thấp thì là thái hậu, còn thanh âm trẻ con, lại đang gào khóc thì là nhị hoàng tử. Tuyên Cẩn khóc không được, chỉ có thể miễn cưỡng bi thương. Nàng đi vào, thấy thái hậu ngồi ở giường lôi kéo và không ngừng xoa vuốt bàn tay hoàng đế đã không còn. Dung phi, nhị hoàng tử thì quỳ gối trước giường; nhị hoàng tử chỉ mới sáu tuổi lại khóc đến dị thường thương tâm. Tuyên Cẩn nghĩ đến con trai mình, chắc giờ còn đang ở Tuyên Ninh Cung chơi đùa.

Tuyên Cẩn đi qua, quỳ gối bên chân Thái hậu:

“Thần tức tới chậm.”

Thái hậu thương tâm quá độ, không khỏi giận chó đánh mèo, trên mặt còn mang theo lệ, trào phúng nói:

“Ai gia còn tưởng rằng hoàng hậu trách hoàng thượng bình thường vắng vẻ hoàng hậu, bây giờ đi rồi cũng không nguyện đến nhìn mặt một lần.”

“Thần tức không dám. Thần tức bị cản đường.” Tuyên Cẩn cúi đầu nói.

“Chuyện gì còn quan trọng hơn hoàng thượng?” Thái hậu giận dữ hỏi. Có thể là vừa nghĩ đến hoàng thượng không còn, thái hậu lại tuôn lệ như suối.

Tuyên Cẩn đang muốn trả lời thì bị cắt ngang.

“Mẫu hậu, ngài đừng trách hoàng hậu nương nương, là nhi thần cản đường nàng.”

Thái hậu vừa thấy Hạ Sí Mạch, khóc càng thương tâm hơn. “Mạch nhi mau tới đây, nhìn hoàng huynh một chút đi.”

Hạ Sí Mạch đến gần, thái hậu ôm chầm lấy chàng vào lòng. Mặt Hạ Sí Mạch vừa lúc quay ra ngoài, nhìn đến Tuyên Cẩn quỳ gối bên chân thái thậu cũng miễn cưỡng mỉm cười với nàng. Trông buồn cười bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu.

Tuyên Cẩn vốn không có thương tâm, lại nhìn đến Hạ Sí Mạch như vậy suýt chút nữa phì cười, làm nàng phải vội cúi đầu. Cảnh vương uy phong còn có một mặt thế này!

Tuyên Cẩn cúi đầu rất nhanh, nhưng cũng không tránh được mắt Hạ Sí Mạch. Làm mặt mày chàng hớn hở, vui vẻ như là người đã chết kia không phải là thân đại ca của chàng. Và cũng không thể tránh được người có mắt xem sáu hướng, có tai nghe tám phương – Dung phi.

Dung phi không có để ý Tuyên Cẩn mà ngược lại là Hạ Sí Mạch mới làm cho nàng đại khai nhãn giới. Một Cảnh vương cuồng ngạo bất kham; không coi ai ra gì; mở miệng câu đầu tiên là có thể quyết định sống chết của người ta lại cười ngây ngô với Tuyên Cẩn?? So với ấm sắc thuốc hoàng đế, thân đệ của hoàng đế này tự nhiên sẽ đem lại niềm vui cho đàn bà hơn. Chẳng những tuấn dật, mà còn văn võ song toàn, và nắm quyền cao. Quả thật là tình lang trong mộng. Dung phi ái mộ Hạ Sí Mạch không thôi, nhất là lúc hoàng thượng bên nàng lực bất tòng tâm, nàng liền ảo tưởng mình nằm dưới Cảnh vương, mặc hắn chà đạp, tư vị nhất định cực kỳ tiêu hồn. Hơn nữa, Dung gia có thuật thượng giường độc môn, càng thêm dệt hoa trên gấm. Chỉ tiếc, Cảnh vương không gần nữ sắc! Và điều đó đã tàn phá tâm tư của không ít thiếu nữ. Hiện tại, nhìn thấy Hạ Sí Mạch đối xử tốt với Tuyên Cẩn, Dung phi thấy thương tâm.

Không thể phủ nhận rằng, lúc chưa nhìn thấy Tuyên Cẩn, Dung phi còn tự nhận mình là thiên hạ mỹ mạo vô song. Nhưng khi gặp Tuyên Cẩn rồi mới biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Vốn tưởng rằng bên cạnh hoàng đế đã có một mỹ nhân như thế thì làm sao có thể chứa thêm người khác? Mà không ngờ, Tuyên Cẩn tuy rất đẹp nhưng lại là lãnh mỹ nhân. Hoàng đế đã chết nói là, Tuyên Cẩn ở trên giường giống y đầu gỗ, không khác. Không biết lạc thú. Hoàng đế chỉ gặp vài lần đã không muốn gặp nữa. Vốn cũng bình thường không sao, nhưng thấy vẻ mặt lãnh cảm của Tuyên Cẩn thì muốn lên cũng không lên được chứ đừng nói là làm gì khác. Còn nữ nhân Dung gia, am hiểu nhất chính là mị thuật. Ngoài ra còn sở hữu các bí phương độc môn, kết âm bổ dương. Quả nhiên không quá nhiều ngày, hoàng đế một lòng muốn thành tiên đã quỳ gối dưới váy nàng, tùy nàng sai khiến.

Hiện tại, hoàng đế đã chết, ai thừa kế ngôi vị trở thành đại sự quan trọng nhất. Tuy nàng dùng thủ đoạn mê hoặc hoàng thượng, nhưng hoàng thượng ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc. Dù không đến mức hôn quân bại quốc nhưng đã để Hạ Sí Mạch nắm quyền. Song triều cương vậy mà không loạn, bởi vì Đại Sở là của Hạ gia. Nhưng cái chánh là, hoàng đế không chịu phế hậu!

Sự thật thì Tuyên Cẩn không hề có khuyết điểm nào, ngoại thích lại cường đại, không có lý do gì để phế hậu cả. Chỉ có chuyện thái tử, hoàng thượng rốt cục cũng đáp ứng. Dù sao cũng là chuyện sau này, ồn ào tới cỡ nào thì ồn. Cho nên, dù nàng đang cầm chiếu thư truyền ngôi, nhưng cũng không dám cam đoan con trai mình có thể đăng cơ kế vị.

Hạ Sí Mạch chính là mấu chốt của ván cờ sống chết này, nếu hắn đứng về phía mình thì nhất định nắm chắc phần thắng. Còn nếu giúp Tuyên Cẩn thì là dữ nhiều lành ít. Mà mị thuật lại không có tác dụng với Hạ Sí Mạch – Hạ Sí Mạch chẳng những không để nàng vào mắt – dù chỉ một chút – lại còn làm cho nàng biết tốt nhất là nên an phận, làm nàng xé nát rất nhiều khăn tay sau khi từ Cảnh vương phủ trở về.

Thái hậu nhớ tới chuyện chính, để Hạ Sí Mạch sang một bên, hỏi Tuyên Cẩn:

“Đúng rồi, Lẫm nhi đâu?”

“Khởi bẩm thái hậu, do đêm qua nhiễm phong hàn, thần tức đã đưa thái tử đến Tuyên Ninh Cung tĩnh dưỡng. Lúc thần tức lại đây vẫn chưa tỉnh. Có lẽ bây giờ đã tỉnh rồi, thần tức sẽ sai người đem thái tử đến.” Tuyên Cẩn nói.

“Lẫm nhi bị bệnh, cứ để hắn nghỉ ngơi đi. Đứa nhỏ này thông minh từ nhỏ, nhất định hôm qua mơ thấy không có phụ hoàng nên tâm thần bi thương đây… Đến ngày đại tang, để hắn nhìn mặt phụ hoàng lần cuối là được.” Thái hậu nói.

Dung phi nghe mà trong lòng không biết có tư vị gì. Đan nhi khóc đến nghẹn họng, không thấy thái hậu nói một câu. Con Tuyên Cẩn nhiễm chút phong hàn, ngay cả mặt mũi hoàng thượng cũng không cần phải nhìn? Thái hậu quá bất công! Dung phi phẫn hận đến vò nát vật trong tay.

Thái hậu khóc một hồi, nói:

“Hoàng đế mất rồi, nước không thể một ngày không có vua. Lẫm nhi là thái tử, theo lý thì nó sẽ kế thừa. Hàng đế nhập liệm, tân đế đăng cơ, hai đại sự này đều phải do hoàng hậu hao tâm tôn trí.”

“Là thần tức nên làm.” Tuyên Cẩn nói.

Thái hậu gật đầu, lại nhìn Hạ Sí Mạch nói:

“Mạch nhi, ai gia biết những lão thần trong triều đều phục con, con lên tiếng với bọn họ đi, để bọn họ thương cảm cho hoàng hậu cùng thái tử cô nhi quả phụ, lỡ có việc gì sơ sót thì tha thứ nhiều chút, đừng quá khó khăn. Và con cũng nên giúp đỡ hoàng hậu.”

Thái hậu lại cảm thán, “Đáng thương, hoàng hậu còn trẻ như vậy, mà phải thủ tiết. Năm đó, ai gia với phụ hoàng con chí ít cũng có 30 năm phu thê.”

Luận tuổi, tuy Tuyên Cẩn là hoàng hậu, nhưng vào cung sớm – mới có mười mấy tuổi, lại vừa nhỏ – cho nên, trong số đông đảo phi tần thì là người trẻ tuổi nhất. Còn Dung phi, vào cung sau Tuyên Cẩn, lớn hơn Tuyên Cẩn ba tuổi. Ở độ tuổi hai mươi sáu mà phải thủ tiết, đối với nữ nhân mà nói quả thật tàn nhẫn. Mà tính là gì đâu – trước đó, Tuyên Cẩn cũng đã thanh tâm quả dục mười năm – khó trách thái hậu lại đau lòng cho nàng.

“Nhi thần biết rồi.” Hạ Sí Mạch ngoài miệng đáp thì lời thái hậu nhưng mắt thì nhìn Tuyên Cẩn, với sắc mặt không chút nào che dấu đau thương, nuối tiếc.

Tuyên Cẩn lúc này mới bội phục thái hậu gừng càng già càng cay, chỉ bất động thanh sắc mà có thể giải quyết được vấn đề khó giải quyết là ngôi vị chi tranh hiện tại: Trước tiên, không nhìn tới Dung phi là để không cho nàng ta có cơ hội. Tiếp theo là phá bỏ ý định không an phận của Hạ Sí Mạch. Cuối cùng là giải quyết dứt khoát, để thái tử kế vị. Chỉ là, có phải dễ dàng quá hay không? Dung phi và Hạ Sí Mạch sẽ cam tâm tình nguyện nhận mệnh thái hậu an bài? Dung phi trăm phương ngàn kế đã lâu, tất nhiên không muốn, mà lúc nãy mình mới cự tuyệt chính sách bù nhìn, Hạ Sí Mạch sẽ cam tâm?

Quả nhiên, Dung phi nói:

“Mẫu hậu, thần thϊếp có di chiếu của hoàng thượng, hoàng thượng lúc lâm chung đã truyền ngôi lại cho nhị hoàng tử chứ không phải thái tử!”

Tuyên Cẩn không hề kinh ngạc chút nào, mà ngược lại là muốn nhìn Hạ Sí Mạch phản ứng ra sao. Bởi vì nàng thấy hắn hình như cũng không muốn cho nhị hoàng tử đảm đương làm hoàng đế bù nhìn. Song, Tuyên Cẩn không ngờ lại thấy được đôi mắt của Hạ Sí Mạch, nếu nàng không lầm thì trong đó còn có đau thương, nuối tiếc? Tuyên Cẩn nhớ lại những lời Hạ Sí Mạch nói với nàng khi nãy, Cảnh vương thực sự hữu ý với nàng?