Chương 2

“Hoàng huynh băng hà, hoàng tẩu có vẻ không đau thương nhỉ?”

Hạ Sí Mạch tỏ rõ muốn kéo gần quan hệ với Tuyên Cẩn mà tiếng hoàng tẩu không có nửa phần tôn kính. Hậu cung phi tần tuy không nhiều, chỉ có 10 người, nhưng theo bối phận thì đều là chị dâu của y, y xưng với nàng như thế là đánh đồng ngôi Hậu của nàng bình đẳng với các phi tần khác. Dĩ nhiên, nàng sẽ không so đo.

“Cả triều, văn võ bá quan đang chờ bổn cung, không thể trì hoãn, Cảnh Vương có việc thì xin nói rõ.”

Hạ Sí Mạch cười nói: “Nàng và ta hà tất phải khách khí? Hoàng tẩu có thể gọi ta là Sí Mạch. Và Sí Mạch có một yêu cầu hơi quá đáng… Đó là khi không có ai, Sí Mạch có thể gọi thẳng phương danh của chị được không?”

Tuyên Cẩn không nghĩ ra ý đồ của y, vì lời y nói tất cả đều có ý đùa giỡn.

Lẽ nào… Y chẳng những muốn giang sơn, mà còn muốn luôn cả ta? Điều này… quá hoang đường đi!?

Mặc dù các triều đại trước có công thành đoạt đất, chuyện nghịch luân như thế này cũng không hiếm, nhưng dù sao nàng cũng là Hoàng hậu, đã được Sử quan ghi vào gia phả Hoàng tộc. Trừ phi Hạ Sí Mạch muốn thay triều đổi đại, bằng không y hà cớ gì để thế nhân thóa mạ vì nàng? Hay, y muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thừa loạn mà vũ nhục nàng??? Nàng càng nghĩ càng kinh hãi…

Hạ Sí Mạch dựa vào Tuyên Cẩn ngày càng gần, như đoán được nàng đang suy nghĩ gì; y ngửi tóc nàng, và̀ khen: “Thơm quá!”

“Cảnh Vương! Xin tự trọng!”

Hạ Sí Mạch lại một tất muốn thêm một thước mà tới gần Tuyên Cẩn. Vừa rồi còn là một tên đăng đồ tử, khoảnh khắc biến thành chân thành thâm tình: “Cẩn nhi, nàng có biết ta đã chờ ngày này bao lâu rồi không?”

Cẩn nhi? Tuyên Cẩn rùng mình.

Hạ Sí Mạch không khách khí mà nắm tay nàng: người mà 15 tuổi tiến cung, 16 tuổi phong Phi, trừ tiên Đế ra không một ai dám đối xử nàng như thế. Còn bị gọi thẳng tục danh, nàng không bực mới lạ.

Thoát không ra, Tuyên Cẩn nóng nảy: “Mau buông ra! Bằng không bổn cung sẽ trị tội ngươi vô lễ!”

“Cẩn nhi, lần đầu tiên ta gặp nàng đã nhất kiến chung tình, lòng ta không thể dung nhập thêm ai khác từ đó. Hạ Sí Mạch ta xin thề, cuộc đời này phi khanh không cưới!”

Tuyên Cẩn vừa bực mình vừa buồn cười. Nàng là Hoàng hậu, Hạ Sí Mạch nói muốn cưới nàng? Quả là hoang đường! Không che giấu sự ghét bỏ, Tuyên Cẩn mắng: “Ngài có biết ngài đang nói chuyện với ai hay không? Bổn cung là chị dâu của ngài, đường đường là Hoàng hậu một nước, ngài nói lời đại nghịch bất đạo như thế không sợ bị trị tội?”

Thần thái Hạ Sí Mạch khôi phục lại bình thường, chẳng những không buông tay mà ôm luôn Tuyên Cẩn vào lòng: “Ha ha, ai dám trị tội bổn vương? Là nàng? Hay là hoàng huynh đã thành thần tiên của ta?”

Tuyên Cẩn không nói lại được. Quả thật bây giờ không ai có thể trị được y… Khoan, vẫn còn Thái Hậu… Thái Hậu có lẽ còn ảnh hưởng được…

“Thái Hậu đâu? Bổn cung không tin người ngồi yên không để ý đến.” Tuyên Cẩn nói. Thái Hậu sẽ không tha thứ hành vi vũ nhục trưởng tẩu man rợ của ngươi!

Hạ Sí Mạch sửng sốt một chút, rồi lại cười nói: “Ha ha, mẫu hậu chắc còn vui mừng hơn. Ta làm Hoàng thượng, nàng làm Hoàng hậu, bà vẫn là Thái Hậu, cớ sao không làm?”

Loại người này quả không thể nói đạo lý, nàng cảm thấy thúc thủ vô sách… Nàng không thể tha thứ cái hành vi khinh bạc nàng đó… May là vừa rồi đã cho người lui xuống, cấm không cho ai tới gần, lại có người của y canh gác, y đùa giỡn nàng sẽ không ai nhìn thấy. Nhưng làm sao thoát khỏi nơi đây cũng là một vấn đề nan giải. Nàng bất đắc dĩ phải dùng thần chiêu, nâng cổ tay y lên cắn; không dự đoán được, y bị đau nên lơi lỏng, nàng thoát khỏi kiềm chế, nhảy xuống liễn và lớn tiếng nói:

“Nếu ngài bước thêm một bước nữa ta lập tức gọi người tới!”

Hạ Sí Mạch đến đây cũng không phải vì sắc, nghe người ta nói như thế cũng nghe lời – ngoan ngoãn ngồi trên liễn, không bước xuống. Nàng nhẹ nhõm, thở phào một hơi:

“Vương gia đã là người dưới một người trên vạn người. Hoàng thượng đã băng hà, ngài là lớn nhất. Lẫm nhi tuy là Thái tử, nhưng vẫn chỉ là một tiểu hài tử, há có thể đánh đồng với ngài, chiến công hiển hách? Bổn cung đã có tính toán của riêng mình, ta sẽ để Lẫm nhi rời khỏi cuộc tranh ngôi vị, bổn cung chỉ mong ngài sau khi kế ngôi, xin lưu lại cho mẹ con chúng ta một con đường sống. Ban cho Lẫm nhi một mảnh đất phong, dù ở biên thùy xa xôi cũng được, mẹ con chúng ta sẽ vui vẻ ra đi, cuộc đời này tuyệt không đặt chân đến Kinh Thành, tránh cho ngài buồn phiền.”

“Không được!”

“Nếu không tin, ngài có thể biếm chúng ta thành thứ dân, như vậy sẽ không uy hϊếp được ngài nữa.”

“Nàng đừng mơ!” Y chỉ vào Tuyên Cẩn nói. “Tuyên Cẩn, nàng đừng mơ thoát khỏi tay ta!”

Tuyên Cẩn ngây người: Những lời này…? Y mơ ước mỹ mạo của nàng thật? Nhưng bọn họ thật sự không có qua lại??? Một là Vương gia quyền khuynh triều dã, một là Hoàng hậu thất sủng… ít nhất thì Dung phi qua lại với y còn nhiều hơn nàng.

Hạ Sí Mạch đứng trước mặt Tuyên Cẩn, nhìn dung nhan khuynh thế của nàng, ánh mắt trở nên ôn nhu hơn, tay nhịn không được mà xoa mặt Tuyên Cẩn.

“Cẩn nhi, mặc kệ nàng tin hay không, tâm ý của ta chỉ có nàng. Vì nàng, cái gì ta cũng không cần. Cho dù là vạn dặm giang sơn.” Hạ Sí Mạch ôn nhu nói.

Không biết Tuyên Cẩn bị hành động ôn nhu hay sự thâm tình của y làm kinh sợ mà không nhúc nhích; Hạ Sí Mạch thì lại bị hấp dẫn bởi đôi môi đỏ mọng của nàng – một cảnh tượng chỉ có xuất hiện ở trong mơ : Hoàng hậu cao cao tại thượng ngay bây giờ đang đứng trước mặt y, y có thể chạm, tùy ý âu yếm… Không kiềm chế được, Hạ Sí Mạch cúi đầu muốn hôn người ta thật. Mà, còn chưa đυ.ng đến môi, “Chát!!!” cái mặt bỏng rát, Hạ Sí Mạch ngẩng đầu…

Tuyên Cẩn tức giận mắng: “Vô sỉ!”

Hạ Sí Mạch bừng tỉnh, nghĩ: Không được nóng vội… Không được nóng vội…

Y lấy lại bình tĩnh, đưa tay xoa mặt: “Hì hì, không ngờ nương nương mạnh mẽ như thế.”

“Hạ Sí Mạch, ngài cho rằng bổn cung thật sự không có cách bắt được ngài? Bổn cung chỉ là không muốn mình và hoàng nhi cuốn vào thị phi mà thôi. Lẫm nhi là Thái tử, là người kế vị danh chính ngôn thuận, cho dù phần lớn trong triều đều là người của ngài đi chăng nữa, nhưng người có lương tri cũng không thiếu đâu! Cha ta Thủ phụ đương triều, môn hạ ba nghìn trải rộng cả nước, ngài có thể hành thích vua, đoạt quyền, nhưng ngài sẽ không thể bịt miệng được thế gian, ngài cho là ngôi vị hoàng đế này ngài có thể ngồi yên??”

“Nương nương đang uy hϊếp ta ư?”

“Bổn cung chỉ ăn ngay nói thật.”

“Như thế… quả thật có hơi khó giải quyết. Bất quá bổn vương lại nhớ được vài từ, không biết dùng trên người Đại học sĩ có thích hợp hay không. Xin mời nương nương hỗ trợ cho ý kiến một phen. Đó là ‘Gϊếŧ gà dọa khỉ; gϊếŧ một người răn trăm người; rắn mất đầu’, nương nương cảm thấy như thế nào?”

Nàng làm sao không biết? Nếu Lẫm nhi kế vị, đừng nói tính mạng mẹ con nàng khó giữ, có thể còn có khả năng sẽ liên lụy thêm nhiều người. Hứng mũi chịu sào chính là cha nàng. Loại người như Hạ Sí Mạch mà để ý dư luận ư?

Đường nào cũng chết cả thôi, có chạy cũng không thoát. Tuyên Cẩn ngược lại thản nhiên, còn muốn nghe ý kiến y ra sao, nói không chừng còn có thể xoay chuyển tình thế.

“Ngài muốn bổn cung làm gì?”

“Không cần bổn vương nhắc nhở, nương nương hẳn cũng biết hiện giờ có ba người có tư cách kế vị. Đầu tiên chính là Thái tử. Thái tử là con của nương nương. Lại là con cả, như nương nương đã nói, Thái tử kế vị là danh chính ngôn thuận. Nhưng theo bổn vương được biết, hoàng thượng đã viết chiếu thư phế trưởng lập ấu, chỉ đợi thời cơ để công bố mà thôi. Hoàng thượng đã băng hà, chiếu thư trở thành di chiếu, và lúc lâm chung, chỉ có Dung phi ở bên cạnh y. Có gì thay đổi chỉ có Dung phi biết. Di chiếu, nếu được công bố, thì người kế vị sẽ là Nhị hoàng tử – Hạ Du Đan.” Hạ Sí Mạch trầm giọng nói.

Mặc dù Tuyên Cẩn không biết chuyện nhưng cũng đoán được thập phần chính xác, giờ lại được Hạ Sí Mạch xác thực. So với Dung phi, Tuyên Cẩn ngược lại có phần nắm chắc: Dung phi xuất thân không tốt, ngoại thích yếu, chỉ cần định tội cô ta mê hoặc nhà vua là có thể làm cô ta vĩnh viễn không thể xoay người. Vua tráng niên mất sớm, thể yếu nhiều bệnh cùng lúc, Dung phi sẽ không thoát khỏi liên quan. Thân thể không tốt nên tu thân dưỡng tính mới đúng, đằng này lại ngày đêm sênh ca nên thân mình mới ngày càng lụn bại. Cuối cùng là chết dưới hoa mẫu đơn. Lúc còn sống, ai cũng giận vua nhưng không dám nói. Nay vua mất, những gì chúng phi tần và Thái Hậu dồn nén sẽ bùng nổ. Hơn nữa, trong triều không ai ủng hộ, Dung phi muốn để con trai thượng vị chỉ bằng một di chiếu là không đủ.

“Còn một người nữa, chính là bổn vương.” Hạ Sí Mạch nói tiếp. “Trừ danh chính ngôn thuận ra, bổn vương muốn lên ngôi quả thực dễ như trở bàn tay.”

“Ngài còn hiểu được đấy.” Tuyên Cẩn cười lạnh.

Hạ Sí Mạch là điều nàng lo lắng nhất cho tới nay. Lẫm nhi đấu với y chẳng khác nào là trứng chọi đá, không hề có phần thắng. Vì vậy mà nàng tự động thoái ẩn.

“Đa tạ nương nương khích lệ.” Hạ Sí Mạch cười nói.

Tuyên Cẩn đen mặt. Trước kia chưa từng giao phong, chỉ nghe y tâm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, mãi đến hôm nay được nói chuyện mới thấy căn bản chỉ là lưu manh vô lại.

“Mà bổn vương làm vương gia quen rồi, chướng mắt cái ngôi vị có tiếng mà không có miếng kia. Làm hoàng đế vừa phải lo giang sơn xã tắc lại còn mang danh tội nhân thiên cổ trên lưng, nào có tiêu diêu tự tại như vương gia ta đây.”

Cuối cùng, Tuyên Cẩn hơi hiểu mục đích Hạ Sí Mạch đến tìm mình. Y chọn hoàng đế bù nhìn để mặc cho y bài bố trong khi làm Cảnh vương gia. Tuyên Cẩn không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Hạ Sí Mạch cũng không quấy rầy, cho Tuyên Cẩn có thời gian suy xét. Y khoanh tay, không kiêng nể gì đánh giá Tuyên Cẩn: Mặt nàng như sen, mày lá liễu… Một người rất rất đẹp dù đang mặc tang phục. Hạ Sí Mạch càng nhìn càng thích, càng nhìn càng vui, khóe miệng không khỏi không nhếch lên.

Hoàng hậu dù thông minh nhưng cũng không có khả năng đoán được ý đồ chân chính của y.