Chương 16

Nhà vua đi đầu, dẫn theo vương công quý thích, lục bộ cửu khanh và các mệnh phụ, độ khoảng 400 – 500 người, bởi 5000 Ngự Lâm Quân hộ tống. Chiêng trống rầm rộ. Cờ bay phấp phới. Đội ngũ đầy thanh thế kéo dài hơn 10 dặm này đang hướng về núi Minh Dương, tông miếu của Hạ thị. Dân chúng ra xem náo nhiệt. Một là xem tiểu thiên tử 10 tuổi trông như thế nào. Hai là mỹ mạo thái hậu được tuyên truyền đã lâu ra sao. Ngoài ra còn có các thiếu nữ, tiểu thư muốn nhìn tình lang trong mộng của mình. Người thì cầm dù, người thì che mặt, chen chúc trong đám đông thẹn thùng nhón chân trông ngóng.

Một hàng ngân giáp đi qua.

Toàn thân mặc bạch sắc, cưỡi trên tuấn mã chậm rãi mà đến. Người trên ngựa có dáng cao gầy, lưng thẳng tắp, trường kiếm vắt bên hông, phượng biểu long tư nhất chúng, thư hùng thắng phụ ẩn nhiên phân. Cẩm bào màu bạc, hoa văn tay áo thêu mây màu đen, kim quan buộc tóc lên cao… Tất cả bày ra thân phận bất phàm. Khi ngẩng đầu lên… Đó là một khuôn mặt xinh đẹp. Mắt thâm thúy, môi mỏng mím lại, lạnh lùng, ngạo khí, khí chất tôn quý tự nhiên sẵn có.

Không cần phải suy đoán, toàn thể chị em phụ nữ ở đây đều nhận ra đó chính là Cảnh Vương – Hạ Sí Mạch.

Chà, người nhìn còn đẹp hơn trong mộng! Mê người hơn trong tưởng!

Biết bao con tim như nai tơ nhảy loạn, toàn thể chị em phụ nữ ở đây tâm hồn đều rối loạn, mị nhãn bay tứ tung…

Phía sau bạch mã là loan giá hoàng kim, đỉnh kiệu khảm bảo thạch, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Một hài đồng ngồi ở trên đó, mặc dù còn nhỏ nhưng cũng rất có phong phạm thiên tử.

Đầu đội vương miện, mặc long bào, hai tay đặt trên đầu gối, quy củ mà ngồi và mắt nhìn tiền phương. Mẫu hậu đã dặn dò, vô luận thế nào cũng không được lộn xộn… Càng không được nghịch ngợm. Phải đến khi không còn ai mới được ngồi cùng mẫu hậu. Chỉ cần là lời của mẫu hậu, Lẫm sẽ không hỏi nguyên do, và nhớ kỹ từng câu từng chữ. Mặc dù cậu muốn thét lên, vì đây là lần đầu tiên được xuất cung ra xem thế giới bên ngoài, cậu không thể không xúc động…

Dân chúng vây xem thấy thiếu niên thiên tử cũng có chút động dung, cũng có chút thở dài và cũng có chút mong chờ. Thực ra thì ai làm vua không quan trọng, quan trọng là họ có thể được an ổn.

Ánh mắt họ di dời từ loan giá của vua đồng loạt nhìn sang phượng liễn phía sau. Nghe nói Tuyên Thái hậu là đệ nhất mỹ nhân Đại Sở, nhưng không biết có phải là lời đồn, hay những kẻ ganh tị thổi phồng hay không nói, dù người đã từng xinh đẹp như hoa nhưng bây giờ cũng đã có con 10 tuổi rồi, nên nhất định phải thất sắc… ‎Hi vọng không có bi quan như vậy…

Phượng liễn với những chuỗi ngọc trùng điệp, nạm vàng mài ngọc từ từ đến gần, một phụ nữ ngồi trên đệm vàng với y phục lộng lẫy, tư thái đoan chính, tao nhã. Nàng hơi cúi đầu, không ai thấy được dung mạo. Song khi đến gần hơn…

Nàng mi như mặc đại, thần như lan chỉ, minh mâu tiễn thủy, cố phán sinh tư…

Không chỉ riêng đàn ông, ngay cả đàn bà đều bị thu hút, đều phải thật thừa nhận rằng: Tuyên Thái hậu mỹ mạo quả nhiên danh bất hư truyền!

Miễn là đàn ông, mặc kệ có vợ hay chưa đều tham lam nhìn Tuyên Cẩn mà ôm mộng. Còn các chị em phụ nữ thì lấy khăn che mặt lại. Dĩ nhiên cũng có người ganh tỵ, thầm cười nhạo rằng: Đẹp thì sao nào? Cũng chỉ là quả phụ.

Đủ loại ánh mắt chăm chú nhìn đội ngũ thanh thế này dần dần đi xa. Trong số người chứng kiến hôm nay, có người thì cảm thấy mỹ mãn vì sinh thời có thể gặp được thiên nhan; có người thì buồn bã mất mát vì những người cao cao tại thượng kia cách họ quá xa xôi, làm ngay cả một chút hi vọng xa vời cũng không dám có; một số nhỏ thì kích động: Cảnh Vương anh khí và Thái hậu xinh đẹp thật ra rất là xứng đôi…

Bởi vì đội ngũ khổng lồ, lại có nữ quyến đi theo nên tốc độ rất chậm, khi sao phủ đầy bầu trời họ mới đi tới được chân núi, họ ngủ đêm tại đây bằng lều trại đã dựng trước đó một ngày.

Vua còn nhỏ, đáng lẽ phải một lều cùng Thái hậu nhưng lại bị an bài ở riêng một lều khác, còn cách nhau khá xa… Trái lại, Cảnh Vương đáng lẽ phải ở xa thì lại ở gần Thái hậu có vài bước chân. Khỏi nói cũng biết là do ai an bài.

Tiệc rượu, không ai lên tiếng điều không thích đáng này, nhưng Tuyên Cẩn không thể làm như không thấy. Tầm mắt như kim đâm của quần thần khi nhìn nàng làm nàng xấu hổ vô cùng.

Vào lều, Tuyên Cẩn giận dữ hỏi Hạ Sí Mạch cũng đi theo vào.

“Tại sao ngài lại an bài một chuyện không hợp lễ như thế này?”

“Ta muốn được ở gần nàng ấy mà.”

Tuyên Cẩn giật mình. Y an phận thủ thường nhiều ngày không phải là chờ hôm nay?

Lần trước ở Tuyên Ninh cung, nếu không phải Ngâm Tuyết đi tìm Thái Hoàng Thái hậu cứu viện thì hậu quả thật không dám nghĩ… Hiện tại bọn họ đã ở ngoài cung, tuy có các quan đi theo nhưng không ai trị được y… Y muốn làm gì thì làm.

Nàng thầm trách mình sơ suất, nếu biết trước vô luận thế nào nàng cũng phải mời cả Thái Hoàng Thái hậu đi theo.

“Các ngươi lui ra hết đi.” Hạ Sí Mạch tựa vào ghế phân phó.

Mấy tiểu cung nữ lui ra trước. Còn Ngâm Tuyết, Ngâm Sương là người của Tuyên Cẩn, chỉ nhìn Tuyên Cẩn.

Việc đã đến nước này có hối hận cũng không kịp, binh tới thì tướng đỡ, hi vọng ước định còn hiệu lực. Vả lại y vốn ngang ngược không nói lý lẽ, có giữ người lại cũng không làm nên chuyện gì. Nàng xua tay cho hai người lui ra.

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương đành phải lui ra. Khi Ngâm Tuyết bước ra ngoài, nàng lại vén rèm lên thò đầu vào lo lắng nói:

“Nương nương, chúng nô tỳ đều ở bên ngoài, nếu có việc thì chỉ cần gọi một tiếng.”

Tuyên Cẩn gật đầu.

Nàng không phải yêu quái ăn thịt người, mỗi lần Ngâm Tuyết, Ngâm Sương gặp nàng đều mang dáng vẻ thâm cừu đại hận làm Hạ Sí Mạch rất ấm ức. Nàng chỉ là muốn ở cùng Cẩn nhi của nàng thôi mà? Tán gẫu một chút thôi mà? Tất nhiên, nếu có thể thân mật nữa thì càng tốt.

Tuyên Cẩn thì hoàn toàn tương phản. Nàng là hoàn toàn không muốn ở cùng Hạ Sí Mạch. Mệt mỏi cả ngày, cung trang rườm rà vẫn còn trên người; đầu đầy trâm cài châu sức…

Hạ Sí Mạch nhìn ra sắc mặt chán chường của Tuyên Cẩn, muốn quan tâm hỏi nhưng lại sợ Tuyên Cẩn tận dụng đuổi đi nên đành phải làm như không thấy. Hạ Sơ Ảnh nói Thái hậu ở thâm cung đã lâu, chỉ có khi rời đi hoàng cung, cái tâm bị giam cầm kia mới có thể rộng mở. Vì vậy nàng phải nắm bắt cơ hội này.

Cẩn nhi từng có người yêu sao?

Trong ấn tượng của Hạ Sí Mạch, Tuyên Cẩn luôn luôn thanh lãnh – nàng chắc chắn khẳng định Tuyên Cẩn tuyệt đối không thích hoàng huynh Hạ Sí Lễ. Nếu thật sự yêu ai, ngươi sẽ không thể nào mà chia sẻ người yêu cho kẻ khác, có đúng không? Tựa như nàng muốn hoàn toàn độc chiếm Tuyên Cẩn vậy. Mà Tuyên Cẩn, là một Hoàng Hậu, vậy mà ngay cả ghen cũng không có.

Nơi nơi trong cung đều có người của nàng, nàng dễ dàng nắm giữ nhất cử nhất động của Tuyên Cẩn.

Ngoại trừ 2 năm đầu tiên mới vào cung, Tuyên Cẩn đã không thị tẩm thêm lần nào nữa. Đương nhiên là do công lao của Cảnh Vương. Khi Hạ Sí Mạch hiểu được chuyện nam nữ thì đã không dung được Hạ Sí Lễ chạm vào Tuyên Cẩn. Nàng không ngừng giúp Hạ Sí Lễ lấp đầy hậu cung, gian lận thẻ bài… Hạ Sí Mạch nhớ có một lần, Hạ Sí Lễ đột nhiên tâm huyết dâng trào, không lật thẻ bài mà đi thẳng đến Tuyên Ninh cung, nàng hoảng hốt đi chặn đường, cuối cùng phải lấy chuyện quân binh mới khuyên nhủ được Hạ Sí Lễ quay đầu lại.

Tuyên Cẩn 15 tuổi tiến cung, 10 làm hoàng hậu lãnh cung, theo lý thì chắc là không có người yêu đâu. Nhưng nàng vẫn không yên lòng.

“Cẩn nhi, nàng từng có người yêu sao?”

Tuyên Cẩn đang không yên lòng cầm trà trản, nghe hỏi vậy thì cả kinh. Y hoài nghi nàng triệu Cao Hành về? Y thần thông quảng đại đến mức nghe được nàng từng có hôn ước?

Áp chế nghi ngờ, giả vờ trầm tĩnh, Tuyên Cẩn hỏi:

“Gì? Tại sao ngài hỏi vậy?”

“Nàng nói sẽ cho ta một cơ hội, nhưng mọi nơi đều xa lánh ta, nếu không phải vì nàng đã có người yêu thì tại sao?”

Tuyên Cẩn thở ra. Thì ra y oán niệm chuyện đó. Mà ta tuy không có người yêu nhưng cũng không nhất định yêu ngươi! Ngươi nhìn lại ngươi xem, ngươi có nơi nào để ta yêu? Nghĩ vậy, nàng không khỏi đánh giá Hạ Sí Mạch: Mi mục thanh tú, môi hồng răng trắng… Không thể phủ nhận y rất đẹp. Còn không có góc cạnh rõ ràng như đàn ông. Thân hình không thô hay đầy cơ bắp; đôi tay dù thường cầm kiếm nhưng vẫn nhỏ, dài, tinh tế…

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn nhìn tay mình chằm chằm không nói thì ngạc nhiên, “Làm sao vậy?”

Tuyên Cẩn thế mới biết mình thất thố, lấy tay áo che mặt lại một chốc, nghiêm túc nói:

“Ai gia không có yêu ai.”

Tự xưng là để nhắc nhở Hạ Sí Mạch nàng là Thái hậu; làm Thái hậu thì yêu được ai?

Hạ Sí Mạch yên tâm, nàng cũng đoán vậy.

Hạ Sí Mạch: “Nàng thích người như thế nào?” Chỉ cần có yêu cầu, nàng nhất định phấn đấu giống như vậy.

Tuyên Cẩn nghe hỏi vậy đầu tiên là trống rỗng, sau là phiền muộn. Tâm như nước, mấy năm nay nàng cũng không còn cầu mong điều gì. Song có lẽ vấn đề này gần đây gợi lên hơi nhiều làm nàng bất giác nhớ tới Cao Hành. Đã lâu không gặp, nàng không còn nhớ được bộ dạng của nữa, chỉ biết y là người tao nhã, trường thân ngọc lập.

Tuyên Cẩn: “Khẳng định không giống Vương gia.”

“Ta có gì không tốt?”

“Vương gia không có gì là không tốt.”

“Một khi đã như vậy, tại sao nàng mãi cự tuyệt?”

“Thiên hạ biết bao nhiêu người tốt, lẽ nào ai tốt ta phải thích người đó?” Huống hồ bọn họ còn không có khả năng.

Cũng phải nhỉ? Nhưng… Hạ Sí Mạch đứng phắt dậy, “Ta mặc kệ. Ta đã định nàng rồi, Tuyên Cẩn. Nàng nhất định phải là người của ta.”

Quả là ngang ngược! Tuyên Cẩn cười lạnh, “Cho dù có một ngày ta bất đắc dĩ phải làm điều đó thì ngài bất quá chỉ có được thể xác của ta mà thôi.”