Nam nhân một phen ôm lấy vòng eo tinh tế, đem nàng ấn trên đùi. “Ngươi, ngươi buông ta ra ~” đột nhiên eo bị nam tử đè lại, Thẩm Linh cảm thấy ngượng ngùng không thôi, không ngừng đẩy nam nhân ra, không nghĩ nam nhân lại xoa xoa gương mặt nàng, cố ý nói: “Đừng lộn xộn, đừng lộn xộn…”
Tuy trong phủ đều sẽ đưa nha hoàn thông phòng cho chủ tử để sinh con nối dõi, nhưng Bùi Thanh Huyền từ nhỏ bị thầy bói nói hắn là mệnh đặc thù, trước hai mươi tuổi không thể phá thân gần nữ sắc, cho nên trước lúc thành thân, đừng nói đến thϊếp thất thông phòng, bên người hầu hạ hắn đều là nam tử. Cho nên Bùi phu nhân sợ hắn đối với việc nam nữ dốt đặc cán mai, cho nên đêm trước liền đặc biệt cho người tặng sách đông cung, hiện giờ lại trộm cho rượu trái cây thêm thôi tình dược.
Nhưng lại đem hắn hại khổ rồi! Hắn đau đầu không thôi mà nhìn nhạc mẫu, đôi mắt không tự chủ mà nhìn ngắm cặρ √υ" bự đang rung lên không ngừng, Bùi Thanh Huyền lúc này chỉ cảm thấy ngực khô nóng đến không biết hình dung như thế nào, mẫu thân lại còn phái người ở ngoài cửa nghe lén hắn cùng nhạc mẫu.
Nam nhân bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà giọng trở nên khàn khàn không thôi nói: “Nhạc mẫu… Các nàng còn chưa đi…”
Nghe vậy, mặt mỹ nhân ửng đỏ, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới hảo, hơn nữa bởi vì hai người thật sự quá thân mật, đùi nàng còn không cẩn thận cọ đến côn ŧᏂịŧ nam nhân, nam nhân thủ tiết tốt chưa bao giờ gần nữ sắc khiến Thẩm Linh sợ hãi. “Ngươi, ngươi mau buông ta ra…”
“Không được… Nếu hiện tại buông người ra, mẫu thân ta liền sẽ phát hiện nữ nhi người đào hôn...” Hô hấp có chút dồn dập, vô ý thức mà cọ mỹ nhân trong lòng ngực, Bùi Thanh Huyền cảm thấy trước mắt dường như có một tầng sương, chóp mũi ngửi được mùi thơm trên người Thẩm Linh khiến hạ thân trở nên căng thẳng.
“Ngươi buông ta ra ~ ách ~” bởi vì sợ hãi mỹ nhân không khỏi run rẩy. Tuy Bùi Thanh Huyền bề ngoài mang bộ dáng thư sinh, nhưng sức lực hắn lại rất lớn, nàng căn bản tránh không được, thậm chí giãy giụa làm yếm rớt xuống dưới đất, trong lúc nhất thời vυ" bự màu mỡ nhảy ra trước mắt nam nhân, bất thình lình quẫn bách nàng không kìm được phát run, mỹ nhân vội duỗi tay che vυ" bự lại.
Không nghĩ nam nhân lại đem mặt chôn ở ngực nàng, cọ lên lung tung. “Ách ~ ngươi không cần như vậy a Bùi, Bùi Lang ~” nàng xô đẩy đầu nam nhân, mỹ nhân muốn kêu lên, Nhưng nàng lúc này phát hiện ra thị nữ đang ghé vào kẹt cửa bên cạnh nghe lén, trong lúc nhất thời hù nàng không dám lung tung nhúc nhích, chỉ phải sợ hãi mà gọi nam nhân một tiếng “Bùi Lang”
Thanh âm kia uyển chuyển êm tai, giống như hoạ mi hót vang. Nam nhân cũng không cần biết chính mình như thế nào, tiếp tục đem mặt dán tới vυ" nhạc mẫu, nam nhân không khỏi cảm thấy có chút hoảng loạn, muốn đẩy nàng ngồi dậy, nhưng hắn không chịu khống chế chính mình, cả người mơ mơ màng màng mà cọ vυ" mềm của Thẩm Linh.
“A ha ~ không cần, không cần như vậy, Bùi Lang ~ không cần ~”