Chương 2: Rượu trái cây có vấn đề

Nhìn những tỳ nữ đang vội đi xuống, lúc này quả phụ xinh đẹp mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, che lại bộ ngực đang đập loạn, nỗ lực bình phục tâm tình của mình nhìn con rể nói: “Con rể… Này, chúng ta cũng bái đường rồi, diễn cũng không giả lắm, hay là thả ta về đi? Ta sẽ cho người trong nhà đi lục soát xem Diệu nhi đang ở đâu..…”

“ Cái gì? Thả ngươi trở về?” Nam nhân đang say rượu liền nâng đôi mắt phượng cực kỳ câu người lên, giờ phút này nghe thấy nhạc mẫu muốn chạy, đôi mắt không khỏi trực tiếp quét lên một thân phong tình của nàng, cặp mắt đào hoa, khóe mắt mang theo mị hoặc nhàn nhạt, bởi vì ban ngày hắn đem người ép nàng nhét vào kiệu hoa, cho nên nàng cũng không kịp tô son điểm phấn, nhưng như vậy thực thanh thuần lại gợi cảm dụ hoặc người xem đến không rời được mắt, chiếc cổ kiều nộn trắng nõn, trước ngực cặρ √υ" bự nặng như muốn bắn ra, theo động tác nói chuyện, cặρ √υ" kia mười phần không an phận mà vừa rung lắc, nam nhân chợt thấy miệng khô lưỡi đắng không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

“Con rể, ta…” Nhìn bộ dạng kia của nam nhân, tâm mỹ nhân thực hoảng loạn, chỉ sốt ruột mà che lại bộ ngực, cánh môi đỏ tươi hơi hé mở. Hắn không nghĩ người mẹ nuôi này mị hoặc phong tình như vậy, nhìn ngược lại như đang câu dẫn hắn.

“ Tam gia, tam nãi nãi, phu nhân thưởng rượu trái cây…” Nghe thấy thanh âm bên ngoài của thị nữ hai người đều nhìn về phía cửa lớn, Thẩm Linh nhất thời khẩn trương đến mức không biết làm thế nào mới tốt, hơi hơi run rẩy mà đứng cạnh Bùi Thanh Huyền, không nghĩ nam nhân dường như đầu choáng váng, liền gục bên vai nàng, làm nàng sợ tới mức giật mình, thân mình đều cứng.

“Ngươi, ngươi đang làm cái gì vậy?” Thẩm Linh hồi rất nhỏ đã gả cho Tống gia lão gia làm vợ kế, nhưng mới gả qua đi không đến nửa năm Tống gia lão gia liền bệnh chết, làm bảy tám năm qua nàng vẫn luôn đem chính mình nhốt ở trong nhà cao cửa rộng chiếu cố lão gia cùng lão phu nhân, nàng vẫn luôn chưa từng cùng bất kỳ nam nhân nào tiếp xúc, hiện giờ đột nhiên bị ‘ con rể ’ dựa vào, mỹ phụ sợ tới mức run bần bật. “Ngươi, ngươi mau đứng lên, thật là không...không quy củ…”

Nghe vậy, Bùi Thanh Huyền dán lỗ tai nàng bất đắc dĩ nói: “Không có biện pháp, ở bên ngoài đang chờ chính là đại nha hoàn của mẫu thân ta, mẫu thân muốn mượn thưởng rượu dạy chúng ta thông hiểu chuyện phòng the, ngươi phối hợp chút, ân?” Nói rồi, nam nhân tuy đôi mắt ngậm sương mù, dường như say đến lợi hại, nhưng tay lại gãi gãi cánh tay của nàng dường như muốn uy hϊếp, nếu không thuận theo hắn sẽ đem sự tình lộng tạp, nàng sẽ không thể quay về Tống gia!

“Ân ~” tuy rằng loại tình huống này thật sự cảm thấy thẹn, nhưng Thẩm Linh vẫn là gật gật đầu căng da đầu đáp ứng nam nhân.

Chỉ chốc lát sau, cửa bị mở ra, nha hoàn Cẩm Yến một thân thiến sắc xiêm y quả nhiên mang theo mấy tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo. “Gia, tam nãi nãi, đây là rượu phu nhân thưởng, thỉnh nhị vị dùng.” Nha hoàn mềm mại mà nói chuyện, đôi mắt ngắm Thẩm Linh, một bên đi theo tiểu nha hoàn bưng lên một bộ áo ngủ trong suốt. “Tam nãi nãi, để chúng nô tỳ hầu hạ ngài thay áo ngủ ?”

“Ta…” Sắc mặt ửng hồng mà nhìn bộ áo ngủ, mỹ phụ chỉ trộm đẩy đẩy nam nhân trên người ý bảo hắn cự tuyệt các nàng, nhưng Bùi Thanh Huyền lại lên tiếng, “Nương tử của ta da mặt mỏng, các ngươi mau lại đây hầu hạ.” Nói xong, nam nhân liền cầm lấy một chén nhỏ rượu trái cây uống một hơi cạn sạch.

Bất đắc dĩ mà nhìn nhìn Bùi Thanh Huyền lại nhìn nhìn Cẩm Yến cô nương, Thẩm Linh còn muốn cự tuyệt, lại không nghĩ đã bị các nàng kéo đến sau bình phong thay quần áo. Hơn nữa, nha hoàn một mặt giúp đỡ nàng thay quần áo một mặt còn thấp giọng dặn dò nói: “Tam nãi nãi, phu nhân sai nô tỳ lại đây truyền lời, tam gia chúng ta trước nay giữ mình trong sạch, nhưng mạnh mẽ vô cùng, lát nữa ngài chủ động một chút.”

“Này, này… Đủ rồi đủ rồi, ta ta, để ta tự mình mặc!” Mắt thấy mấy cái nha hoàn đem áo chính mình thay còn muốn cởi cả qυầи ɭóŧ, mỹ phụ nhân vội không ngừng cự tuyệt, cả người giống như chim sợ cành cong, hoang mang rối loạn, mà tỳ nữ chỉ cho rằng nàng là quá khẩn trương thẹn thùng mới như vậy cũng không có nghĩ nhiều, lúc này nam nhân ngồi ở trường kỷ lại bỗng nhiên mở miệng: “Hảo, các ngươi đi xuống đi.”

Nghe thấy lời này, bọn thị nữ thức thời ngầm đi. Thẩm Linh lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn chính mình trên người thấy yếm đỏ gần như trong suốt, vội bọc lại thân mình! Sợ chính mình tối nay sẽ bị con rể khi dễ ở tân phòng, mỹ phụ nhân nắm chặt vạt áo, chậm rãi đi đến bên ngoài bình phong, nói với Bùi Thanh Huyền : “Con rể, ta tưởng ta hẳn là có thể…trở về Tống gia

đi?

“Ân? Nhạc mẫu muốn nói cái gì?” Có chút đau đầu mà xoa xoa trán, Bùi Thanh Huyền chợt thấy cả người khô nóng đến lợi hại, cảm giác áo ngủ trên người mới thay không lâu giống như chật chội, hắn không thể không duỗi tay kéo kéo cổ áo, đôi mắt theo thanh âm nhìn nhạc mẫu, chỉ thấy trước mắt mặt mỹ nhân nũng nịu của mình nổi lên rặng mây đỏ.

Rõ ràng phu nhân Tống gia lớn hẳn bảy tuổi, nhưng lại kiều nộn thật sự, một đôi mắt đào hoa ngậm nước liếc mắt một cái, Bùi Thanh Huyền chỉ cảm thấy thân thể của mình càng thêm khô nóng, hạ thân kia căn lên, côn ŧᏂịŧ đột nhiên không hề do dự mà dựng lên! Không xong rồi! Rượu trái cây có vấn đề!