Chương 15: Tốt nhất là nên mất trí nhớ

5000... một con số lớn như vậy, làm Du Linh có cảm giác xúc động muốn bán mình cũng được.

Đi, không đi, hai luồng suy nghĩ của cô đang giao chiến.

Trước khi cô kịp phản ứng lại thì cô đã trả lời tin nhắn của mẹ.

Trong nhà vô quặng: 【 khi nào đi? 】

Mẫu thượng: 【 Anh con hẳn là tới đón con, chuẩn bị nhanh lên, đừng lại chọc anh con tức giận, bằng không lão nương liền xé xác con. 】

Nhìn đến tin nhắn này, Du Linh vội vàng ăn mặc nghiêm chỉnh lại, trong tay cầm bánh quẩy còn chưa ăn xong, chạy ra ban công cũ xưa nhìn xuống lầu.

Quả nhiên, trên đường nhỏ hẹp, che kín bóng râm, chiếc xe hôm qua của Kỳ lạc đã đậu ở đó.

Du Linh “Má ơi” một tiếng, trong lòng kinh hoàng, chạy nhanh về lấy ba lô, trong tay cầm bánh quẩy chạy xuống lầu.

Chờ cô thở hổn hển tới bên cạnh ghế lái, cửa sổ xe liền hạ xuống, lộ ra góc mặt nghiêng hoàn mỹ lạnh lùng của Kỳ Lạc.

Anh hôm nay mặc một thân tây trang nghiêm túc màu đen, trên mặt mang theo mắt kính màu xám bạc, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Du Linh đang đứng cạnh cửa sổ xe.

Cô lập tức hướng anh giơ ra một khuôn mặt đáng yêu tươi cười, “Anh, anh đang đợi em sao?”

Cô làm như mất trí nhớ, tối hôm qua chuyện gì cũng chưa phát sinh a, đối với vấn đề này, tốt nhất là nên mất trí nhớ.

“Đi ngang qua.”

Kỳ Lạc lãnh đạm thật sự cùng với lúc hôn cô tối qua, giống như hai người khác nhau, anh chỉ duỗi ra, mở khóa ghế phụ, nhìn lướt qua Du Linh.

“Lên xe.”

Du Linh vội vàng khoác balo đi qua bên kia đầu xe mở cửa ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn, trong tay còn cầm nửa cái bánh quẩy, chờ xe khởi động, cô mới bắt đầu chậm rãi gặm nốt miếng bánh quẩy.

Trong chiếc xe hai trăm vạn mới tinh, tức khắc tràn ngập hương vị bánh quẩy.

Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Lạc không hề dao động mà lái xe, mang theo Du Linh tới công ty con anh mới nhậm chức.

Cong ty con này của Kỳ gia do Kỳ Lạc mới vừa đào tạo chuyên sâu về nước, nên đưa cho anh rèn luyện, đây là ngày đầu tiên anh tới nhận chức, Du Linh là ngày đầu tiên thực tập, hai người đều là lính mới kẻ tám lạng người nửa cân.

Trên đường đi, Du Linh đem bánh quẩy ăn đến chỉ còn lại có hai chiếc, lúc này mới nhớ tới anh đang bên cạnh nên khách khí hỏi một chút:

“Anh, Anh ăn sáng chưa?”

Kỳ Lạc mặc kệ cô, phía trước có một cái đèn đỏ sáng lên, anh chậm rãi dẫm phanh lại, duỗi tay, một phen nắm tay đang cầm bánh quẩy của cô kéo qua tới, tiến đến bên môi anh.

Đầu của anh lệch về một bên, há mồm cắn bánh quẩy trên tay Du Linh, nhân tiện cắn luôn cả ngón tay của cô.

Cô sửng sốt, đều đã quên giựt tay về, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ẩm ướt của anh đang liếʍ đầu ngón tay cô, sau đó hàm răng dùng sức.

Du Linh “A” một tiếng, kêu lên: “Anh, đừng cắn tay của em, đau.” (Gâu: Kỳ chó con :)) )

Đèn xanh sáng, Kỳ Lạc tùy ý đem ngón tay cô từ trong miệng lấy ra, anh ăn nốt mẩu bánh quẩy, ẩn dưới kính râm hạ mắt, cảm xúc không rõ.

Du Linh kìm nén ngón tay bị cắn đau, nước mắt lưng tròng thổi thổi mặt trên ngón tay tràn đầy nước miếng và dấu răng, oán giận nói:

“Anh, anh không ăn cơm sáng liền nói, lần sau em mang cho anh là được rồi, làm gì lại cắn em? Đau chết mất.”

“Ah trí nhớ kém quá, lần sau mới sẽ không quên.”

Thanh âm từ tính của Kỳ Lạc vang lên , anh rốt cuộc mở miệng, đem xe tiến vào bãi đỗ xe của công ty, còn nói thêm:

“Anh sẽ không làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh.”

Câu cuối cùng này, được nói đặc biệt chậm, vô cớ khiến cho người ta cảm nhận được một loại hương vị nghiến răng nghiến lợi.