Chương 14: Cô chỉ là sợ hãi

Du Linh cúi đầu, yên lặng thở dài, đã 20 tuổi rồi, xem ra so 16 tuổi cô càng hiện thực hơn một ít, cô có đôi khi sẽ cảm thấy Chu Khoái Khoái nói đúng, có đôi khi lại cảm thấy ba ba nói đúng.

Không thể nghi ngờ, cô còn chưa đủ thành thục, cho nên cô có nhiều lúc sẽ bị mê mang, do dự giữa hai loại phương pháp giáo dục của cha và mẹ.

“Tắm rửa ngủ đi, con đừng nghĩ quá nhiều.”

Cha Du lại vỗ vỗ đầu Du Linh, xoay người hướng về phòng ngủ của mình, lại như là chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại công đạo nói:

“Ba ngày mai muốn đi sang tỉnh kế bên triển khai giao lưu hội thảo giáo dục ở trường bên đó, đại khái sẽ đi một thời gian, cha có để tiền tiêu vặt trong thẻ cho con, ở nhà một mình nếu sợ hãi, liền đi qua tìm mẹ con.”

“Con đã biết, con lại không phải trẻ nhỏ.”

Du Linh đứng dậy tới, hướng cha Du xua tay, vẫn luôn chờ ba ba đóng lại cửa phòng ngủ, mới suy sụp đi về phòng ngủ của mình.

Cô thả mình ngã xuống giường, ở trong bóng tối sờ soạng tìm điều khiển điều hòa từ xa mở lên, sau lại thở dài, a, cô lại có chút nhớ nhiệt độ khí hậu hợp lòng người của Băng thành a.

Đêm khuya càng trở nên tĩnh mịch, Du Linh ngủ ở trên giường, có chút không an ổn mà nhíu mi lại, cô có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, nơi nơi đều là người đang cãi nhau, cha mẹ cô cãi nhau, cô cùng Kỳ Lạc cãi nhau, còn có chị họ đối với cô châm chọc, đủ loại gương mặt, phá thành mảnh nhỏ hiện lên trước mắt Du Linh.

Cuối cùng khung cảnh dừng lại ở hình ảnh hành lang dài của bệnh viện, dì cả Chu Khai Khai xông tới, hướng Du Linh mà ném một tập giấy chuẩn bệnh của bệnh viện, giận dữ hét:

“Cô đến tột cùng muốn thế nào? Du Linh, Kỳ gia có lỗi gì với cô? anh cô đều bị cô chọc tức đến dạ dày xuất huyết, cô đến cùng là muốn nháo tới khi nào?”

Cô không có nháo, cô cũng chỉ là đơn thuần không nghĩ cùng anh xuất ngoại, cô chỉ là muốn có một cuộc sống của chính mình, thật sự không có ở nháo.

Cô chỉ là sợ hãi, cô sẽ yêu...... anh.

Giống như những cô gái khác, đều sẽ yêu một người đàn ông như vậy, nhưng cô và anh có quan hệ thuyết thống trong ba đời.

Du Linh đột nhiên mở mắt ra, cả người phảng phất giống như mới vớt từ trong nước ra, không còn chút sức lực nào mà nằm ở trên giường.

Trong phòng rõ ràng mở điều hòa, nhưng Du Linh lại cảm thấy cả người đều nóng.

Cô đứng dậy, một phen lau khô nước mắt trên mặt, cầm quần áo đi phòng tắm tắm rửa.

Cha Du sáng sớm liền xuất phát đi tỉnh bên cạnh, trên bàn nhỏ trong phòng khách có đặt sẵn bữa sáng ông mua ở quan điểm tâm dưới lầu, sau khi Du Linh tắm rửa thay quần áo, một bên ngồi ở bàn nhỏ vừa ăn bữa sáng, một bên nhìn di động, thuận tiện kiểm tra một chút ba ba cho cô bao nhiêu tiền tiêu vặt.

1000 tệ.

Đã rất nhiều, rốt cuộc cô hiện tại nghỉ ở nhà, lại không đọc sách cũng không đi làm, có thể có 1000 tệ tiền tiêu vặt, Du Linh thực cảm kích.

Bất quá người muốn sống yên ổn liền nghĩ đến ngày gian nguy, cô không thể bởi vì hiện tại nhất thời phất nhanh, liền quên hết vĩnh cửu bần cùng.

Du Linh tự hỏi nếu không thử đi KFC hoặc MacDonald làm thêm, như vậy học kỳ tiền chi tiêu cũng sẽ thoải mái hơn một chút.

Đang mải nghĩ ngợi, di động liền có một tin nhắn,

Mẫu thân: 【 mẹ giúp con lấy được một vị trí thực tập ở bên cạnh anh con , con hôm nay liền lăn tới đó thực tập đi. 】

Du Linh đang ăn bánh quẩy, thấy tin nhắn, một ngụm bánh quẩy mắc nghẹn ở trong cổ họng, vội vàng hồi phục,

Trong nhà vô quặng: 【 con không đi, con đã quyết định đi MacDonald cùng KFC làm thêm. 】

Mẫu thượng: 【 một tháng thực tập tiền lương là 5000, chính miệng anh con hứa hẹn. 】