Chương 8: Đồng Nhân Bất Đồng Mệnh (1)

Sáng sớm, một mảnh trời còn xám xịt đìu hiu, gió mạnh vu vu quất vào mặt người, có tiếng bước chân loẹt xoạt dẫm lên lá khô tiến vào Lam gia, ngay thời điểm tiếng chuông bất giác vang vọng. Tiếng chim đập cánh bay lên từ xa xa về phía rừng trúc, mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên. Gia đồng nhà Tần viên ngoại tiến vào Lam gia với vẻ mặt thương tâm đau buồn, mang thư cầu giúp đỡ. Thế là Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện dẫn theo một đám tiểu bối đi đến Tần phủ.

Tửu quán ven đường, tiếng nói cười rộn ràng, bên trong là một mảng yên tĩnh, hai bàn ngồi đối diện có năm sáu vị tu sĩ tiên môn y phục trắng như tuyết trán đeo mạt ngạch, nhìn một cái là biết ngay người của Cô Tô Lam thị.

Trong sắc trắng lại chen giữa là một người hắc phục nổi bật, chân ngồi ngay ngắn phong thái ung dung, tay nâng chén trà uống một ngụm.

Lão bản nương cười nhẹ, hai tay ôm hai vò rượu đi tới nói:

“Một vò là bán còn một là tặng nha.”

“Thật sao?” Ngụy Vô Tiện sảng khoái cười tủm tỉm:

“Ta cần một vò thôi, ra ngoài săn đêm uống rượu đã là phạm quy tắc, nên không thể uống nhiều a.”

Ngụy Vô Tiện tay tiếp nhận vò rượu miệng vẫn cười tươi với lão bản nương, bà vỗ lên vai hắn một cái nói lớn:

“Một vò làm sao uống đủ đi? Là ta tặng ngươi.”

“Không được, không có ý tứ, vẫn là lấy một vò.”

Tuy là nói vậy nhưng mắt lại liếc nhìn sang người bên cạnh, thấy Lam Vong Cơ không phản ứng gì liền nói:

“Vẫn là một vò đi.”

Lão bản nương tươi cười:

“Sao lại không lấy, ngươi rõ ràng hai tay trống trơn, sao lại không thể cầm được hai vò, ta là thấy ngươi đặc biệt thích, nên muốn tặng, phải nhận a.”

Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh chén trà liền đặt xuống bàn, mặt không biểu cảm, Ngụy Vô Tiện nhìn ra một chút ý tứ kia liền lấy một vò rượu sau đó ngồi xuống ghế hướng lão bản nương nói:

“Chúng ta săn đêm đoạn đường dài không nên uống nhiều, chỉ là muốn nếm thử rượu ngon nổi tiếng ở đây mà thôi, nhất định khi về sẽ lại ghé mua một ít.”

Lời này của hắn nghe thật tốt, lão bản nương lông mày giãn ra, tiểu tiên quân này dáng dấp đẹp mắt, miệng lưỡi ngọt ngào, thật là muốn cùng hắn nói thêm vài câu.

“Tiên quân, ngươi đây là ra ngoài săn đêm sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy, tiên quân, là thành trấn nào bị tà ma nhiễu loạn a?”

Ngụy Vô Tiện rót trà vào chén cho Lam Vong Cơ, sau đó hướng lão bản nương nói:

“Là trấn này, nhà Tần viên ngoại.”

Lão bản nương sắc mặt tái nhợt, sợ hãi:

“Ai da, tiên quân người phải cẩn thận, ta nghe nói Tần lão gia lắm tiền nhiều của đã mời rất nhiều tiên môn đến trừ tà túy nhưng đều không được, có người bị thương, còn có người bị gϊếŧ chết thật thê thảm.”

Ngụy Vô Tiện nhíu mày hỏi:

“Người biết Tần lão gia sao? Có thể nói một chút sự tình cho ta nghe được chăng?”

Lão bản nương miên man nghĩ nghĩ:

“Tần lão gia ấy à, giàu thì có giàu nhưng tính khí lại không tốt, không biết ăn ở thế nào mà hai phu phụ chỉ sinh được một nữ tử, Tần tiểu thư đó chưa từng bước ra khỏi cửa nên chẳng ai nhìn thấy dung mạo của nàng, nghe nói là thần chí không được bình thường, nhưng lạ ở chỗ cái tên Hạ quản gia lại chịu cưới nàng ta làm thê tử.“

Ngụy Vô Tiện liền hỏi:

“Hạ quản gia của tần phủ là người ở đây hay từ nơi khác đến?”

Lão bản nương nhanh miệng:

“Y là người từ nơi khác đến, nghe nói gia đình mang nợ nên đến làm công cho Tần phủ trừ nợ, chắc là vì bị ép buộc nên mới cưới Tần tiểu thư.”

Lam Cảnh Nghi ngồi bàn bên cạnh nói sang:

“Sao ngươi lại biết chứ, có khi Hạ quản gia đó vì tham tiền tài của cải nên mới đồng ý cùng Tần tiểu thư kết làm phu thê đi.”

“Ây da,Tiểu tiên quân ngươi không biết, Hạ quản gia lúc trước là một thư sinh, dáng người đoan chính phong nhã so với tiểu tiên quân đây không thua kém gì đâu nha, ngươi nói xem một người như vậy tại sao lại cam chịu kết phu thê với tiểu cô nương thần trí không bình thường a… Chẳng qua vì mang nợ của gia đình mà phải làm thuê cho Tần phủ, nhưng không đến nỗi phải lấy một người thần trí không bình thường làm thê tử, chắc là có nội tình khó nói, nghe nói y đã từng có ý chung nhân nhưng không biết tại sao người kia bị mất tích, mấy tháng sau y liền đồng ý lấy Tần tiểu thư làm thê tử.”

Lão bản nương thở dài:

“Y đúng là mệnh khắc người mà, ý chung nhân mất tích, thê tử mới cưới chưa tròn năm lại chết, có lẽ kiếp trước làm nhiều điều ác nên kiếp này liền trả.”

Trong quán nhỏ một mảnh tĩnh lặng không ai nói gì thêm, ăn uống nghỉ ngơi xong, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện mang theo đám tiểu bối men theo con đường quanh thị trấn đi đến nhà Tần viên ngoại.

Thời điểm ra ngoài săn đêm là sáng sớm, có đoạn ngự kiếm có đoạn nghỉ chân, đến Tần gia cũng đã quá giữa trưa.

Tại gia trang nhà họ Tần, trước đó bị tà ma nhiễu loạn, nhiều cao nhân đến bài trừ nhưng không thành, đến hai ngày trước Tần tiểu thư bị phát hiện chết bất đắc kỳ tử trong phòng, người nhà khóc đến trời long đất lở, Tần viên ngoại mới liền mời đến huyền môn tiên gia Cô Tô Lam thị. Thi thể Tần tiểu thư được đặt trong quan tài gỗ đã ba ngày vẫn chưa tuẫn táng vì muốn để người của tiên môn đến xem xét tìm hiểu căn nguyên sự tình.

Ngụy Vô Tiện nhìn đến cỗ thi thể kia, tử trạng cực kỳ thê thảm, cổ không biết bị thứ gì siết chặt tạo thành một đạo vết cắt thật sâu, một vết hằn chạy chếch quanh cổ, rõ ràng là ngạt thở mà chết, nhưng lạ ở chỗ người chết vì siết cổ thường há hốc mồm mắt trợn trắng vì ngạc, nhưng vị tiểu thư này khi chết mặt mày hớn hở miệng lại mang theo có chút ý cười như cam tâm tình nguyện vì cái gì đó mà chết vậy.

Người nhà nói chắc chắn là do tà ma gây nên, mấy ngày trước gia súc trong nhà đều bị gϊếŧ sạch máu đỏ nhuộm đầy hậu viện.

Đám tiểu bối đi một vòng xem xét cũng đại khái cho là cái này gặp quỷ phát rồ gϊếŧ chết loạn xạ không có chủ đích.

Ngụy Vô Tiện quan sát xong trầm mặc nhìn thi thể nửa ngày, lắc đầu nói: “không phải.”

Sau đó người nhà hỏi lại, Ngụy Vô Tiện không nói gì chỉ lắc đầu, trên đường trở về quán trọ mới nói cho đám tiểu bối biết.

“Vị tiểu thư kia, là bị người dùng chú hiến tế linh hồn.”

“Cái gì?”

Cả đám trên mặt nghi hoặc biểu hiện không tin nổi:

Lam Cảnh Nghi kinh ngạc liền hỏi:

“Ngụy tiền bối, sao có thể chứ, cô nương ấy thần trí không bình thường sao lại bị người dùng cách tàn nhẫn như vậy mà gϊếŧ hại.”

Lam Vong Cơ thanh âm lạnh lùng:

“Gϊếŧ người bằng cách này thần không biết quỷ không hay, hung thủ chỉ có thể là người trong Tần phủ.”

Nguỵ Vô Tiện:”Đúng vậy, dẫn ác linh xung quanh tới cắn nuốt hồn phách, phù chú này không tính là quá khó, giang hồ thuật sĩ có chút đạo hạnh liền cũng có thể tu luyện ra, chỉ có điều trước đó phải lừa nạn nhân cho họ uống nước phù, nước phù dùng chú ngữ đốt cháy hòa với nước cho người cần gϊếŧ uống, sau đó chờ đến lúc người đó ngủ say liền đốt phù gọi ác linh vậy là xong… Sở dĩ lúc nãy ở Tần phủ ta không nói là không muốn đánh rắn động cỏ.”